Sủng Vợ Lên Trời

Chương 61: Ôm người đẹp trong tay, lòng vẫn không loạn



Mà vào lúc Lục Thanh Chiêu dạy dỗ Cố Ngọc Lam và Lâm Nghị, Lục Triều Dương ôm Đường Ngọc Sở trở về xe.

Vào lúc ấy, Đường Ngọc Sở đã mất đi ý thức, cô nằm trong lòng anh, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng vói vào trong quần áo của anh, chỉ cảm như thể có ngọn lửa đang thiêu đốt trong quần áo của anh, muốn tỏa nhiệt lượng ra ngoài.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không ngừng dụi vào mặt anh, đôi mắt cô mông lung, đôi môi đỏ thắm luôn muốn đặt lên môi của Lục Triều Dương.

Vốn dĩ gương mặt của Lục Triều Dương đang u u ám ám, nhưng lúc hơi thở nóng bỏng của cô đang phả vào cổ anh, đôi mắt anh lại có vẻ nhẫn nhịn.

“Nóng quá, em khó chịu quá.

Tiếng hít thở của Đường Ngọc Sở hết sức duyên dáng, cô ráng sức để hôn anh.

Đôi môi của cô vừa mềm mại lại vừa nóng bỏng, mùi hương trên cơ thể cô khiến cho Lục Triều Dương hít thở thật sâu, chỉ sợ mình không kềm chế được. Anh vội vàng kéo cô ra, rồi cất tiếng an ủi cô: “Đợi một lúc nữa đi, sắp hết nóng rồi, anh sẽ đưa em đi bệnh viện!”

Cơ thể Đường Ngọc Sở nóng bỏng đến khó chịu, cô không khỏi cởi quần áo trên người xuống, dường như có thế mới giảm được cái nóng trên người mình vậy.

Lục Triều Dương vội vàng giữ tay cô lại, nhưng Đường Ngọc Sở lại kéo áo sơ mi của anh ra.

Cà vạt của anh bị cô kéo đến xiêu xiêu vẹo vẹo, đến nút áo cũng bung ra, đôi môi gợi cảm bị hôn đến sưng vù cả lên.

Lúc Lục Thanh Chiêu bước lên xe, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta sợ hãi đến nỗi rụt đầu của mình đi: “Lão đại, các anh có muốn tìm khách sạn hay gì không?”

Lục Triều Dương hít sâu một hơi, giọng nói của anh khản đặc: “Ít nói nhảm thôi, lên xe, đi bệnh viện.”

“Hả?”

Lục Thanh Chiêu sững sờ, anh ta vội vàng trèo lên xe, tỏ vẻ không hiểu nổi: “Tại sao lại đi bệnh viện? Lão đại, chẳng phải anh là thuốc chữa trị tốt nhất của chị à?”

Lục Triều Dương hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn của anh nghe như thể đang nhẫn nhịn: “Tôi đã hứa với chị dâu của cậu rằng sẽ không đụng vào cô ấy trước khi cô ấy đồng ý.”

Hai ngày trước anh mới làm sai, bây giờ không muốn đánh mất lý trí thêm lần nữa.

Lục Thanh Chiêu mấp máy thôi, anh ta á khẩu, chỉ biết sững sờ nhìn Lục Triều Dương trong giây lát rồi mới gật đầu: “Em biết rồi, lão đại ngồi cho vững.”

Lục Triều Dương không lên tiếng, tiếng hít thở của anh trở nên nặng nhọc, máu trong cơ thể cũng cuộn trào, cơn sốt ruột trong cơ thể cũng bị cô kích thích, khiến cho lòng anh không sao yên được.

Đường Ngọc Sở vẫn dửng dưng trêu ghẹo anh tiếp.

Lục Tiều Dương không thể kháng cự nổi, anh chỉ đành ôm lấy người cô, để mặc cho cô ôm mình.

Nụ hôn của hai người bọn họ càng lúc càng trở nên nồng nàn, hai tay của Đường Ngọc Sở càng ôm chặt trên cổ anh giống như dây leo, muốn thừa thế đánh tan sự phòng ngự của anh.

Rồi dần dần cảmg giác khắp người anh được khơi lên, giọng nói của anh khản đặc, đôi mắt vằn vện tia máu, vẻ khát cầu mãnh liệt hiện rõ trong ánh mắt.

Lục Thanh Chiêu nhìn thấy cảnh tượng này, anh có lòng tốt nhắc nhở anh: “Lão đại, anh thật sự không tìm một khách sạn hả? Thừa cơ cướp chị dâu đi chứ, sau này nói không chừng chị ấy sẽ một mực theo anh thì sao."

“Câm miệng, lo mà lái xe đi!”

Lục Triều Dương trách móc bằng giọng khàn khàn, rõ ràng sợ dây phòng ngự của anh đã sắp đứt ra rồi, gương mặt luôn bình tĩnh của anh lại lộ ra vẻ nôn nóng.

Trong lòng Lục Thanh Chiêu thầm cảm thấy thán phục.

Quả nhiên lão đại là quân tử, không ngờ ôm một người đẹp duyên dáng như chị dâu trong lòng mà lại có thể nhịn, giỏi quá đi mất!

Chiếc xe nhanh chóng lái đến bệnh viện, Đường Ngọc Sở được đưa vào phòng cấp cứu.

Lục Thanh Chiêu nhìn thấy gương mặt bị dày vò đến nhếch nhác của Lục Triều Dương, anh ta không khỏi muốn cười.

Nhưng anh ta lại không dám, chỉ sợ sau khi mình cười thì không còn giữ được cái mạng nhỏ này nữa.

“Đi điều tra xem người đàn ông ban nãy là ai.”

Lục Triều Dương đã bình tĩnh trở lại, gương mặt anh trở nên tối tăm, sát khí thoáng hiện lên trong mắt.

Lục Thanh Chiêu lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn mà Tô Lân mới gửi cho mình rồi nói: “Đó là Lâm Nghị của tập đoàn Lâm thị trong thành phố Bắc Ninh, nhân cách không ra gì, có khuynh hướng bạo lực với phụ nữ.”

“Tập đoàn Lâm thị à?”

Ánh mắt Lục Triều Dương toát ra vẻ độc ác: “Tôi giao chuyện này lại cho cậu, nếu như anh ta thích chơi thì phải để cho anh ta biết được hậu quả của chơi là thế nào.”

“Lão đại yên tâm đi, nhất định tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”

Lục Thanh Chiêu vỗ ngực nói dõng dạc, ánh mắt anh ta toát lên vẻ mừng vui: “À phải rồi, lão đại, người phụ nữ ấy phải làm sao bây giờ? Đêm nay chị dâu bị như vậy, chắc chắn là có liên quan đến cô ta.”

“Để người phụ nữ đó lại cho chị của cậu từ từ chơi, dám tính kế cô ấy thì phải trả giá.”

“Đúng vậy, dám tính kế người nhà chúng ta à, tôi sẽ khiến cho nó chết mà còn không biết vì sao.”

Lúc Đường Ngọc Sở tỉnh dậy đã là sáng ngày thứ hai, Lục Triều Dương luôn cận kề chăm sóc cô, nhìn thấy cô mở to mắt, anh dịu dàng hỏi: “Sao thế? Có khó chịu ở đâu không?”

“Em bị làm sao thế này?”

Đường Ngọc Sở ngồi dậy, cô cảm thấy hơi mông lung.

Lục Triều Dương bèn giải thích với cô: “Hôm qua em bị người khác bỏ thuốc, anh đến đúng lúc nên đưa em vào bệnh viện.”

Sau khi được anh nhắc nhở, Đường Ngọc Sở mới nghĩ đến viêc Cố Ngọc Lam chuốc thuốc mình, nghĩ đến sự cưỡng ép của Lâm Nghị, cơ thể của cô không khỏi run lẩy bẩy.

“Cố Ngọc Lam!”

Con ả đê tiện ấy hiếp người quá đáng!

“Không sao rồi, em đừng sợ.”

Lục Triều Dương ôm cô lên, rồi nhẹ nhàng an ủi.

Đường Ngọc Sở dựa vào lòng anh, vành mắt cô ươn ướt: “Nếu như anh đến trễ hơn một chút thôi thì em chẳng biết mình nên làm thế nào.”

“Sẽ không có lần sau đâu.”

Giọng nói của Lục Triều Dương thâm thấp, nghe như thể anh đang sợ hãi.

Đường Ngọc Sở lại cảm thấy vô cùng cảm động.

Cô biết tình trạng của mình trong ngày hôm qua rất tồi tệ, hơn nữa còn bị người khác chuốc thuốc, trong những tình huống bình thường thì chắc là anh sẽ tự mình giải quyết độc tính cho xong.

Nhưng Lục Triều Dương vẫn giữ chữ tín, anh kiên quyết không đụng vào người cô.

Có lẽ vì thế mà người đàn ông này mới khiến cho cô cảm thấy yên tâm và tin tưởng nhỉ?

Lục Thanh Chiêu mua một ít món về phòng, anh ta cũng an ủi cô: “Chị dâu đừng lo, tối qua em đã dạy dỗ tay họ Lâm đó một chặp, cho nó sống không bằng chết rồi, gần đây người phụ nữ tên Cố Ngọc Lam ấy cũng không dám tỏ vẻ ngang ngược nữa.”

Đường Ngọc Sở hỏi anh ta với vẻ tò mò: “Cậu đã làm gì Đường Ngọc Sở rồi?”

Lục Thanh Chiêu nhún vai: “Cũng không có gì, chỉ tát cô ta một cái mà thôi. Vốn dĩ em không muốn đánh phụ nữ, nhưng nếu như là súc sinh thì dù là đực hay cái cũng chẳng có gì khác biệt cả, lão đại, em nói đúng không?

Lục Triều Dương lạnh lùng đáp: “Đúng.”