Sủng Vợ Lên Trời

Chương 94: Tai nạn xe cộ



Triệu Uyển Nhan tức đến run người

Cố Ngọc Lam kéo kéo bà, muốn trấn an, sắc mặt có chút âm trầm nhìn Đường Tùng: "Ba, mẹ của con dù sao cũng là trưởng bối của cô ta, ba cứ để Đường Ngọc Sở làm nhục bà như vậy sao?"

Đường Tùng cau may, đối với một màn trước mắt này, cũng cảm thấy đau đầu không khỏi nổi giận: "Mấy người ít nói hai câu đi, không cần biết mấy người bên ngoài làm loạn thế nào, đấu thế nào, đã trở lại cái nhà này, thì bỏ hết định kiến cho tôi, đừng có mỗi lần gặp mặt lại như thù địch sống chết, tôi sợ mất mặt!"

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở không khỏi nhếch miệng.

Cô và Cố Ngọc Lam đã sớm thù địch sống chết rồi, hơn nữa còn là cái loại không thể sống chung dưới một bầu trời.

Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan cũng không nói thêm cái gì, lần nữa ngồi về lại sofa, chỉ có điều đáy mắt của hai mẹ con cũng xẹt qua một tia ác độc khó phát giác.

Một lúc sau, Đường Ngọc Sở chuẩn bị lên lầu, Đường Tùng đột nhiên gọi cô lại: "Hôm nay đúng dịp con trở về, có chuyện muốn thương lượng với con."

"Chuyện gì?"

Đường Ngọc Sở dừng lại bước chân, nghi ngờ hỏi.

"Là về chuyện phân phối cổ phần của công ty."

Đứng lên khỏi sofa, Đường Tùng đưa cho Đường Ngọc Sở một bộ tài liệu đã được chuẩn bị trước.

"Phân phối cổ phần công ty?"

Đường Ngọc Sở nhướng nhướng mày, đưa tay nhận: "Cổ phần của tập đoàn Đường Thị, đều là dưới danh nghĩa của tôi đi? Tại sao phải phân phối?"

Đường Tùng không trả lời, chỉ là ý bảo cô xem tài liệu trong tay.

Đây là giấy sang nhượng cổ phần, bên trong rõ ràng viết tập đoàn Đường Thị đồng ý chuyển nhượng 20% cổ phần của mình cho Cố Ngọc Lam, chỉ cần Đường Ngọc Sơ ký tên lên đó, lập tức có hiệu lực.

Đường Ngọc Sở nhìn qua, lập tức hiểu.

Khó trách!

Khó trách hai hôm nay Cố Ngọc Lam không sốt ruột phản kích, thì ra là tính toán lên tài sản của nhà họ Đường.

Cô ta đúng là dám nghĩ, sau khi làm nhiều chuyện với cô như vậy, vẫn còn mặt mũi mà muốn cô chia tài sản cho cô ta.

Đường Ngọc Sở cảm giác tam quan của mình được làm mới hoàn toàn, cho đến một lúc sau, mới miễn cưỡng nói nên lời: "Trời còn chưa tối, đã bắt đầu giấc mộng xuân thu rồi sao? Thứ của Đường Ngọc Sở tôi, mấy người cũng tính toán?"

Giọng nói mỉa mai nhìn hai mẹ con này, đáy mắt Đường Ngọc Sở xẹt qua một ý lạnh, ném trả tài liệu 20% cổ phần cho Đường Tùng, ý tứ đó, rõ ràng là không muốn cho.

Đường Tùng như là sớm đã đoán được, cũng không mở miệng, Triệu Uyển Nhan lập tức lớn tiếng cả giận nói: "Đường Ngọc Sở, 20% cổ phần công ty này, là ba con cho Ngọc Lam làm của hồi môn, cho nên con phải ký tên lên."

"Ông ta cho phép, sao tôi phải ký? Cổ phần tập đoàn Đường thị, có một phần là mẹ tôi để lại cho tôi, các người cũng xứng có được sao?"

Đường Ngọc Sở cười lạnh mỉa mai, chuyển tầm mắt, nhìn trên mặt Đường Tùng, đạm mạc nói: "Ba, mặc dù tập đoàn Đường Thị vẫn luôn là ba quản lý, nhưng người có tư cách thừa kế là con. Đó là thứ mà mẹ để lại cho con, ai cũng đừng nghĩ đụng bào, nếu như ba không muốn làm con và ba hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con, thì cũng đừng để hai mẹ con kia có chủ ý kia, bởi vì con chết cũng không đồng ý."

Nói xong lời này, Đường Ngọc Sở cũng không đợi Đường Tùng nói cái gì, xoay người muốn đi.

Triệu Uyển Nhan nóng nảy, vội vàng đuổi theo, cầm lấy tay Đường Ngọc Sở nói: "Ngọc Sở, con không thể không đồng ý, 20% cổ phần công ty này là ba con đã nói, ông ấy là người lớn, con nên nghe lời ông ấy. Ngọc Lam bây giờ thật sự rất cần 20% cổ phần công ty này, bằng không nhà họ Bùi sẽ xem thường nó."

"Liên quan gì đến tôi?"

Đường Ngọc Sở chán ghét bỏ tay Triệu Uyển Nhan ra, cười lạnh: "Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc kết hôn, tôi cũng đã mai mối cho chị ta, từ đầu đến cuối ngoại trừ nghĩ muốn đối phó tôi, nhưng có từng có chút áy nát với tôi? Tôi cũng muốn biết, da mặt hai mẹ con mấy người dày đến mức nào, mới không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu như thế?

"Ông à..."

Thấy Đường Ngọc Sở cứng ngắc như vậy, Triệu Uyển Nhan vội vàng cầu khẩn nhìn Đường Tùng đằng sau.

Đường Tùng mở to miệng, muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt sắt bén của Đường Ngọc Sở, lại làm ông thể mở miệng được.

"Mẹ, cô ta đã không muốn cho, quên đi, sao phải cầu cô ta."

Lúc này, Cố Ngọc Lam rốt cục lên tiếng, giống như đối với kết quả này cũng không có bất ngờ gì lớn.

Triệu Uyển Nhan không cam lòng, còn muốn tranh thủ thêm nhưng lại bị Cố Ngọc Lam ngăn lại.

Cô ta bây giờ với Đường Ngọc Sở đã như nước với lửa, Đường Ngọc Sở từ chối, hoàn toàn nằm trong dự tính.

Nhưng mà, Cố Ngọc Lam cũng không bỏ qua như vậy, nhà họ Đường đã cho cô ta, vậy cô ta dù dùng hết thủ đoạn, cũng nhất định phải làm nhà họ Đường nhả ra.

Đồ gì đó của Cố Ngọc Lam cô ta, đừng ai hòng chiếm đoạt!

...

Lại một lần ồn ào tan rã không vui, Đường Ngọc Sở cũng lười ở nhà lâu, sau khi lên lầu cầm một ít đồ, trực tiếp rời đi.

Lúc ở cửa, cô chuẩn bị rời đi thì gặp Cố Ngọc Lam.

Triệu Uyển Nhan nộ khí bừng bừng đứng đó không biết nói gì, đợi đến lúc thấy Đường Ngọc Sở, sự phẫn hận và ác độc trên gương mặt kia, hoàn toàn không che dấu.

Đường Ngọc Sở cười lạnh một tiếng, rút ánh mắt về, nhìn qua hai người.

Triệu Uyển Nhan cắn răng, khuôn mặt không cam lòng: "Con gái, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua cho con tiện nhân này sao? 20% cổ phần này vốn là của con!"

"Mẹ, mẹ còn chưa nhìn rõ sự thật sao, Đường Tùng cho tới bây giờ cũng không muốn đưa tài sản cho con. Ông ta biết chúng ta và Đường Ngọc Sở không hợp, lại còn bảo chúng ta tìm Đường Ngọc Sở ký tên, căn bản ông ta một phân tiền cũng không muốn cho con."

Cố Ngọc Lam nắm hai đắm, ánh mắt lạnh lùng gần như nhỏ máu.

"Mệt cho mẹ nhưng năm này trả giá cho nhà họ Đường không oán không hối."

Ánh mắt Triệu Uyển Nhan có chút dữ tợn, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ ác độc: "Nếu như con tiện nhân này chết đi thì hẳn là tốt hơn nhiều, tất cả của nhà họ Đường đều là của con."

Toàn thân Cố Ngọc Lam run lên, sâu trong ánh mắt có một sự ngoan độc: "Mẹ, con đi trước, tài sản của nhà họ Đường, trốn không thoát, con nhất định sẽ nghĩ cách cướp cổ phần từ tay Đường Ngọc Sở, mẹ đừng quan tâm."

Dứt lời, Cố Ngọc Lam cũng không đợi Triệu Uyển Nhan đáp lại, trực tiếp chui lên xe, đi về hướng Đường Ngọc Sở vừa rời đi.

Khu biệt thự của nhà họ Đường, ở vùng ngoại thành, muốn rời đi, phải đi bộ bốn năm phúc mới có thể gọi xe ở cửa lớn được.

Vào thời gian này, bên ngoài biệt thự xe cộ thưa thớt, xe Đường Ngọc Sở gọi còn chưa đến, chỉ có thể dừng ở ven đường chờ một lúc.

Ai biết đúng lúc đó, một cỗ Porsche đỏ như lửa, nhanh như chớp từ phía sau lao ra, nhìn tốc độ đó, tối thiểu cũng phải một trăm, lại đâm thẳng về phía cô.

Đường Ngọc Sở lại càng hoảng sợ, biến sắc, vội vàng né tránh.

Nhưng mà, cô vẫn chậm một bước, tốc độ của chiếc xe kia quá nhân, trực tiệp quét qua bên người cô.

Đường Ngọc Sở lăn mấy vòng trên đấy, chỉ cảm thấy đầu óc xoay mấy vòng, cánh tay, bắp chân đều bị rách da, đau rát xâm nhập khắp tứ chi của cô, sắc màu đỏ tươi, không ngừng chảy ra từ vết thương.

Cô nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhưng chiếc xe Porsche màu đỏ này hoàn toàn không có ý ngừng lại, nhấn cần ga một cái, nhanh chóng gào thét chạy đi, hoàn toàn mặc kệ sống chết của Đường Ngọc Sở.