Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 38: Quyết định rời đi



Lộ Nam nghe cô nói thế, anh sải bước đi đến chỗ cô đứng, bàn tay anh đưa lên bóp cổ cô.

“Cô còn dám nói giọng đó với tôi?” ánh mắt anh đỏ ngầu chất chứa những tia máu nhìn cô.

Tô Bắc không biểu lộ ra sự khó chịu hay kêu anh bỏ tay ra, cô rất bình tĩnh nhìn anh.

“Nếu anh đã cho là tôi hại Ngọc Linh, một là tống tôi vào tù, hai là anh cho tôi chết đi…nhưng mà khi tôi chết thì anh cũng sẽ sống trong đau khổ, dằn vặt mà thôi.” Tô Bắc nhướng mày nói.

“Cô tưởng tôi không dám hả Tô Bắc? nếu cô muốn như thế…”

“Tôi thành toàn cho cô.” anh nói tiếp.

Dứt lời, lực tay của anh cũng siết chặt hơn. Khóe môi Tô Bắc lúc này đột nhiên cong lên, cô khẽ nói với anh.

Lời nói chỉ có mỗi anh và cô nghe thấy.

“Xem ra, ba nó không muốn nó đến với thế giới này rồi.”

Anh cau mày nhìn xuống bàn tay đang tự sờ lên bụng mình của cô, Lộ Nam liền buông tay ra.

“Ý cô nói vừa rồi là sao?”

“Anh thông minh thì tự mà hiểu.” Tô Bắc nói.

Có Uyển Nhi ở đây, không tiện nói. Anh nắm lấy tay cô rồi kéo cô lên phòng.

Về đến phòng ngủ, Lộ Nam đóng cửa lại. Anh cất lời nói.

“Cô có thai?”

“Ừm.” Tô Bắc gật đầu đáp.

Lộ Nam thấy cô nhìn sang hướng khác, anh bóp lấy cằm để ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Được bao lâu rồi?”

“Gần 1 tháng.”

Rồi Lộ Nam tính toán gì đó, đứa con này chính xác là của anh. Trong lòng anh rất vui khi nhận được tin này, nhưng khi nhớ đến cô là kẻ hại chết vợ mình thì không thể chấp nhận việc.

Nhưng dù sao đứa trẻ cũng vô tội, nó không có tội tình gì. Có trách thì trách người đang mang nó đã làm điều xấu.

“Nếu anh không cần đứa trẻ này…tôi sẽ bỏ nó.” Tô Bắc lên tiếng.

Nghe câu nói này của cô, anh cau mày nói: “cô dám bỏ con tôi đi thì cô cũng đừng mong sống yên…”

“Nhưng cô cũng đừng nghĩ là sẽ dùng đứa con này mà có được tình yêu của tôi như lúc trước…chúng ta đã kết thúc rồi, đợi sau khi cô sinh con thì chuẩn bị vào tù đi.”

[Hộp đêm]

Tiểu Yến khi thấy Lộ Nam hôm nay lại đến đây nên có hơi bất ngờ, cô ta nở một nụ cười đắc ý.

Tiểu Yến đi đến chỗ anh, cô ta nói: “Xem ai đến đây kìa?”

“Lộ tổng vừa cưới vợ đã đến hộp đêm chơi…chắc là muốn đổi khẩu vị hả? có muốn tôi đây phục vụ anh không?”

Lộ Nam nghe thấy thì bật cười thành tiếng, anh đáp: “người cao quý như cô Tiểu Yến đây cũng muốn phục vụ tôi sao? cô không sợ lão Tần biết à?”

Tiểu Yến liền áp sát anh vào tường, bàn tay cô ta vuốt ve gương mặt anh.

“Sợ gì chứ? lão ta sẽ không biết nếu như chúng ta không nói…tôi cũng khá hứng thú với những người bí ẩn, lạnh lùng như Lộ tổng đây.”

“Sao hả? để tôi phục vụ anh…chúng ta là kiểu giao dịch đôi bên cùng có lợi.” Tiểu Yến nhướng mày rồi nhìn anh.

Thấy Lộ Nam không nói gì, Tiểu Yến kéo cổ áo anh sát lại cô ta, rồi cô ta đặt một nụ hôn lên cổ anh.

Tiếp theo đó, cô ta định hôn lên môi anh. Lộ Nam đã nhanh chóng đưa tay ngăn lại, anh khẽ nói vào tai cô ta: “cảm ơn cô Tiểu Yến đã nhiệt tình đón tiếp tôi như vậy.”

Tiểu Yến nghe thấy liền nở nụ cười tươi rói, nhưng giây tiếp theo, Lộ Nam lại tiếp lời khiến cô ta vô cùng tức giận.

“Nhưng tính tôi rất sợ bẩn.”

“Anh…” Tiểu Yến tức giận nhìn anh, cô ta giơ tay định tát anh nhưng làm sao nhanh hơn anh được.

Lộ Nam bắt được tay cô ta rồi đẩy cô ta ra xa, dù chỉ là một cái đẩy nhẹ cũng khiến cho Tiểu Yến mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Trước khi đi, anh vẫn không quên tặng cho cô ta một nụ cười đầy sự khinh bỉ.

“Anh đợi đấy, thù này tôi nhất định sẽ trả.” Tiểu Yến tức giận hét lên.

[Bên trong phòng]

Vì nghe có Lộ Nam đến nên có rất nhiều người muốn phục vụ anh, nhưng Lộ Nam đều không có hứng thú với bọn họ.

Anh chỉ đơn giản là muốn đến đây uống rượu giải sầu.

Lộ Nam uống đến khi say khướt không còn nhận biết được gì, anh muốn gọi cho Tô Bắc nhưng trong lúc say đã bấm nhầm thành số của Uyển Nhi.

Cô ta thấy anh chủ động gọi cho mình thì mừng rỡ.

[Cô mau đến hộp đêm cho tôi.] Lộ Nam nói.

“Em biết rồi, em sẽ đến ngay.”



Ở bên này, sau khi kết thúc cuộc gọi, Uyển Nhi nhanh chóng thay một bộ quần áo đẹp rồi bắt taxi đi đến đó.

Tô Bắc đứng trên tầng, nhìn thấy cô ta có vẻ gấp rút nhưng cô vẫn không hỏi điều gì, sau khi Uyển Nhi rời đi thì cô nhanh chóng lên trên tầng 3.

Nơi phòng thờ của Ngọc Linh, cô vào trong đó thắp một nén hương cho cô ấy.

“Chị ơi, đã đến lúc em phải đi rồi. Mấy năm qua em thật sự rất mệt…xin lỗi chị vì em không thể tiếp tục ở cạnh anh ấy nữa.” Tô Bắc nói.

Thắp hương xong, cô xuống dưới lấy hành lí rời khỏi đây, trước khi đi cũng không quên để lại một lá thư trên bàn trang điểm, cất gọn vào một chiếc hộp.

Nhưng khi cô vừa xuống dưới lầu, vẫn là chạm mặt Trình Khải và Trương Hàn.

Nhìn thấy cô xách đồ rời đi, cả hai liền ngăn cô lại.

“Chị dâu, trưa nắng thế này…chị định đi đâu?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hai người bọn họ thay nhau hỏi, ánh mắt Trương Hàn vô tình nhìn thấy miếng băng gạc ở dưới chân cô.

“Chị sao lại bị thương?”

Tô Bắc thở dài nói: “tôi không thể ở đây nữa, Lộ Nam vì những tin đồn mà cho rằng tôi là người hại Ngọc Linh, còn thuê người cưỡng hiếp Uyển Nhi…sáng nay anh ấy ném ly nước, mảnh vỡ đó trúng vào chân tôi.”

“Tôi đã quá mệt mỏi với những điều này, sức chịu đựng của tôi cũng có hạn thôi…8 năm nay đã là vượt quá mức rồi. Tôi muốn tìm một nơi yên bình để còn lo cho bé con sau này.”

Cô có thai? hai người họ đều bất ngờ. Trình Khải và Trương Hàn tất nhiên sẽ không dễ dàng gì mà để cô đi như vậy.

“Chị dâu, bọn em không thể để cho chị đi được…chị phải…”

“Không để cho cô ấy đi là các cậu đang làm hại cô ấy đó.”

Giọng nói của Chu Thiên cất lên, cắt ngang lời Trương Hàn đang nói. Là do Tô Bắc vừa nãy đã gọi cho Chu Thiên nhờ giúp đỡ từ anh.

Cô biết chỉ có Chu Thiên mới giúp cô việc này được, quan hệ của anh ấy rất rộng sẽ giúp cô tìm chỗ ở và việc làm mới.

“Bây giờ trước khi Lộ Nam quay về, chúng ta phải đưa cô ấy đến nơi khác mới bảo đảm an toàn cho hai mẹ con họ.”

“Nhưng mà…” Trình Khải định nói đã bị Chu Thiên cướp lời.

“Không có nhưng gì hết, các cậu đi theo Lộ Nam lâu như vậy cũng rõ tính cậu ta thế nào mà? chuyện này cũng không đơn giản đâu, mục tiêu của kẻ đứng sau có lẽ muốn Lộ Nam chính tay giết Tô Bắc…”

“Hoặc nếu Lộ Nam không tin đoạn ghi âm đó là thật thì họ cũng tìm cách khác, nếu cứ để cô ấy ở lại đây là đang đẩy cô ấy vào chỗ chết…các cậu muốn chuyện cũ lặp lại hả?” Chu Thiên nói.

Lời nói của Chu Thiên nghe cũng có vẻ hợp lí, nhưng nếu đưa cô ấy đi cũng phải bảo đảm an toàn cho cô ấy.

Chu Thiên nhìn sắc mặt của Trương Hàn và Trình Khải, anh biết họ lo lắng điều gì, anh nói.

“Cứ tin ở tôi, bây giờ thì nhanh chóng đưa Tô Bắc rời khỏi đây.”