Sưởi Ấm Trái Tim Em

Chương 37: Tôi khinh thường cô



Tại phòng làm việc của phòng tranh Thiên Hoa, Vũ Thanh Hoa đang ngồi hoàn thành tác phẩm thì điện thoại reo lên.

[Alo.]

[Alo chị Hoa à, chúng ta cùng đi dạo phố đi.]

[Xin lỗi, tôi bận rồi.]

Thanh Thu ở đầu dây bên kia thoáng yên lặng.

[Có chuyện gì rồi phải không chị?]

[Tôi nghĩ chúng ta về sau không cần phải giao du thêm nữa đâu. Tôi khinh thường cô.]

Nói xong bà liền cup máy. Bà vẫn còn đang cố tiếp thu mà bà biết được từ chồng mình.

Tôi hôm qua, sau khi nhà họ Phan về thì Trần Hoàng Thiên đã đến nói chuyện với bà.

“Haizz…Rốt cuộc con bé Băng Băng bị sao vậy. Sao lại chạy đi như thế?”

Trần Hoàng Thiên nhìn bà một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra những gì ma bản thân biết.

“Em có biết chuyện của gia đình con bé không?”

Vũ Thanh Hoa khó hiểu nhìn ông, tự dưng nói đến chuyện này làm gì.

“Em có biết một chút mà không rõ là mẹ con bé đã mất hay đi đâu nữa.”

“Phu nhân nhà họ Phan chính là mẹ ruột của con bé.”

Im lặng.

“Anh nói cái gì, Thanh Thu là mẹ của Băng Băng?”

“Phan Lộc đã che giấu chuyện này rất kĩ. Đây là tài liệu mà người của ta điều tra được, em xem đi.”

Bà nhận lấy tập tài liệu rồi mở ra xem.

“Mấy hôm trước nghe hai mẹ con nói chuyện nên anh đã cho người đi điều tra thử. Thằng nhóc Hoàng Nam biết chuyện này nên vừa rồi nó lên thư phòng tìm anh để đưa chỗ tài liệu này.”

Đây chính là phần tài liệu mà lúc trước Khiêm Thành đã điều tra, rất đầy đủ từ nhỏ đến lớn. Đọc xong, nước mắt bà vô thức rơi xuống.

“Trời ạ, đúng là đứa trẻ đáng thương mà.”

Giọng nói cũng trở lên nghẹn ngào.

Trần Hoàng Thiên ôm lấy bà, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi mà đừng khóc nữa. Em biết mà, em khóc anh sẽ đau lòng.”

Haizz, ông biết là sẽ như vậy mà. Vợ ông vốn lương thiện, đã vậy còn rất thích cô bé kia, nếu biết những chuyện này nhất định sẽ rất đau lòng.

“Sao lại có người mẹ nhẫn tâm như vậy chứ? Ôi trời ơi, vậy mà mấy năm nay em vẫn thân thiết với cô ta.”

Nói đúng ra là bà vừa đau lòng, vừa tức giận. Hổ mẹ không ăn thịt con, vậy mà bà ta đã làm gì. Chỉ cần nghĩ đến thôi, bà đã cảm thấy ghê người. . Truyện Mỹ Thực

…Quay lại thực tại…

Người phụ nữ không biết xấu hổ đó còn dám gọi điện rủ bà đi dạo phố. Nực cười.

“Hừ, có đứa con gái tốt như vậy mà không biết trân trọng, vậy thì để tôi.” Bà thầm nghĩ.

…Cách sinh nhật Băng Băng hai ngày…

Trần Hoàng Nam lái xe lao nhanh trên đường, phóng thẳng tới nhà của Lãnh Xuyên.

“Trần thiếu mới tới ạ, cậu chủ của chúng tôi đang ở trên lầu.”

Cậu quen đường quen lối đi lên phòng của Lãnh Xuyên nhưng không thấy người đâu, lại nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Không nghĩ nhiều, cậu trực tiếp đẩy cửa phòng tắm bước vào:

“Xuyên chó đần, tôi muốn hỏi…”

Đứng hình mất năm giây…

“Aaaa…cậu biến thái à Trần Hoàng Nam. Tôi đang tắm đấy, cậu vô đây làm gì?”

Rầm.

Cậu nhanh chóng đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Vài phút sau, Lãnh Xuyên quấn khăn tắm u am bước ra: “Tôi nói này Nam ca, chút nữa về cậu rửa mắt đi nhá. Thân thể ngọc ngà này chỉ có thể cho Vi Vi nhà tôi nhìn mà thôi.”

Trần Hoàng Nam: “…”

Cậu thật sự muốn đấm tên này rồi đấy nhưng mà hôm nay còn có chuyện nhờ vả cậu ta. Cậu nhịn.

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Gì vậy?”

“Hai ngày nữa sinh nhật Băng Băng, tôi muốn tạo bất ngờ cho cậu ấy nhưng không biết phải làm thế nào.”

“IQ cậu cao lắm mà sao EQ thấp tẹt vậy.”

“…” Cậu nên cầu nguyện dần đi.

Nhìn thấy gương mặt đen lại của cậu, Lãnh Xuyên im bặt. Anh mắt cậu như muốn nói: Nếu cậu không cho tôi cái ý kiến hay thì cậu chuẩn bị chết đi.

“Hì hì Nam ca, tôi thật sự có cách mà…lại đây tôi nói cho cậu nghe.”

Mặc dù hơi nghi ngờ những cũng không còn cách nào khác, cậu lại gần cậu ta: “Cậu làm như vậy này…”

Cùng lúc đó ở Phan gia đang rất loạn. Thiệp mời sinh nhật họ gửi đến Trần gia bị trả lại không chút do dự. Thậm chí đám gác cổng còn khinh thường nhìn hai người: “Nào dưa quà đây chúng tôi nhận cho, giờ người trong biệt viện sẽ không tin hai người đâu.”

Người khác có thể không biết nhưng Thanh Thu thì không. Sau cuộc gọi hôm đó, bà biết rằng quan hệ giữa hai nhà không thể cứu vãn được nữa rồi. Nếu bà đoán không sai thì Trần phu nhân đã biết được quá khứ của bà rồi nên mới cử xử như vậy.

Cái bà không ngờ tới nhất chính là đứa con gái kia có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến Trần phu nhân đích thân ra mặt.