Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 24: Tồn tại



Tạ Lăng Du là "Tinh quân" của Nguy lâu.

Mỗi tổ chức đều có cấu tạo độc đáo của riêng mình. "Nguy lâu" chia thành cờ đen và cờ trắng.

Cờ đen là võ, cờ trắng là văn. Bọn họ hợp tác với nhau, cũng nhận được vài mối làm ăn như điều tra tin tức, hộ tống bảo vật, bảo hộ nhân vật được chỉ định,...

Tóm lại, chỉ cần không giết người phóng hỏa, thương thiên hại lý thì cái gì bọn họ cũng làm.

Trên danh nghĩa bọn họ cũng có cửa hàng, trên bảng hiệu sẽ treo biểu tượng "nguy kỳ", muốn làm ăn gì chỉ cần cầm tín vật đến cửa hàng dưới danh nghĩa của bọn họ là được. Tính vật có thể thông qua người khác giới thiệu, những người có chút thân phận ít nhiều gì cũng có tí quan hệ.

Mà mỗi tổ chức đều có biểu tượng của riêng mình.

"Lục" là cáo trong sương, "Văn" là vành tai.

"Nguy lâu" là thiếu giác lâu và ba ngôi sao.

Mạnh nghị bị sốc, nhìn Tạ Lăng Du nửa ngày nói không nên lời, một phen bám lấy bờ vai của hắn, kiên định nói: "Vân Lâu, nửa đời sau của ta nhờ ngươi vậy."

Tạ Lăng Du cười mắng: "Đã lên thuyền giặc của ta thì chính là người của bọn ta, ngươi đừng hòng chạy."

Mạnh Nghị xua tay, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối đáng tin.

Một lúc lâu sau, hắn đầu thần mặt quỷ ghé lại gần: "Vậy giờ các ngươi có nhận việc không?"

Hạ Úy còn đang cười, nghe vậy liền ngẩn ra: "Gì cơ?"

Mạnh Nghị trông như ta rốt cuộc đã có cách rồi, sờ mặt: "Đều là người một nhà cả, ta cũng không sợ mất mặt làm gì. Chuyện bắt gian các ngươi có nhận không?"

Tạ Lăng Du: "..."

Hạ Úy mở to mắt: "Hả?"

Bắt, bắt gian ấy hả?

Tạ Lăng Du dùng ánh mắt phức tạp y hệt vậy nhìn hắn: "Ngươi chắc chứ?"

Mạnh Nghị dùng ánh mắt nhẫn nhịn nhìn hắn, trên khuôn mặt chẳng bao giờ buồn bã hiện lên chút u ám: "Mẹ ta chính là bị ông già này làm cho giận đến phát bệnh, đến tận lúc ra đi vẫn không ngừng xin lỗi ta. Nhưng rõ ràng là do ta vô dụng, hại mẹ chịu ức hiếp trong Mạnh phủ, uất ức mà chết."

Tạ Lăng Du đi qua ôm chặt bả vai Mạnh Nghị, cau mày: "Tử Việt, lúc đó ngươi mới có mấy tuổi, đây không phải lỗi của ngươi. Đừng phụ kỳ vọng của dì Thích với ngươi, dì ấy muốn ngươi sống vui vẻ chứ không phải sống trong áy náy."

Mạnh Nghị quệt quệt mặt, che giấu hốc mắt đỏ ửng.

Trong lòng Hạ Úy lập tức tràn đầy căm phẫn, cuối cùng cũng hiểu ra. Hắn đã sớm nghe về Mạnh thừa tướng, lão này cáo già xảo quyệt, chắc chắn không phải dạng tử tế.

"Tử Việt ca, chuyện này để bọn ta!" Hạ Úy vỗ ngực.

Mạnh Nghị nhìn hắn, sắc mặt hòa hoãn xuống, gật đầu nói: "Đúng lúc trước đây ta thường xuyên ra vào thanh lâu, mọi người đương nhiên sẽ cho rằng ta là cái loại phá trên loạn dưới."

Tạ Lăng Du hiểu ý: "Bây giờ quan hệ cá nhân của ta với ngươi vô cùng thân thiết, ngược lại vị kia sẽ cảm thấy yên tâm, cho là chúng ta không thể làm nên trò trống gì."

Ba người nhìn nhau, hiểu ý cười.

Ba người thuận tiện dùng bữa tối luôn ở ngoài sảnh. Trên đường Tạ Lăng Du mời Thanh Khâu Quyết đi cùng, vì vậy nên hai vị huynh đệ chỉ dám vùi đầu vào ăn chứ không dám ngẩng đầu lên.

Mà Thanh Khâu Quyết sau lần trước liền không đeo lại mặt nạ nữa. Hai con chim cút nhỏ vừa sợ sệt vừa lén nhìn.

Tạ Lăng Du thấy bọn họ cứ ăn cơm không, không nhịn được gắp cho bọn họ thêm đồ ăn: "Đừng có suốt ngày kén ăn nữa, cơm không thì ăn có vị gì?"

Sau đó hắn dừng lại một chút, thầm nghĩ phải đối xử công bằng, liền như không có gì gắp cho Thanh Khâu Quyết.

Hạ Úy thoáng thấy, không chú ý liền bị sặc, ho đến mức mặt đỏ tía tai. Mạnh Nghị thấy thế liền nhanh chóng thuận khí cho hắn, thật ra trong lòng cũng cảm thấy rất không dễ chịu.

Bầu không khí hòa ái đến quỷ dị. Hai người ăn xong bát cơm liền nhanh chóng rút lui, vội vàng chào hỏi xong liền ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi rời đi.

Đi ra xa rồi hai người mới nhẹ nhàng thở ra, ăn ý giảm tốc độ, bắt đầu chỉ chỉ trỏ chỏ về phía sau.

"Đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, ta vừa mới cảm thấy trong cơm của ta có độc xong."

"Ờ đúng rồi, người này thâm sâu khó lường, chúng ta vẫn nên trốn là thượng sách."

Hai người thổn thức không thôi.

Hạ Úy sờ cằm, hoài nghi hoặc tự lẩm bẩm nói: "Nhưng sao ta cứ cảm thấy... Y không phải trông như thế nhỉ?"

Mạnh Nghị nghe xong, ánh mắt liền sáng lên như tìm được tri âm: "Chuẩn chuẩn, cảm giác cụ thể thế nào rất khó nói."

"Nhưng lúc hắn ở đó, cái ánh mắt mà mắt ta không nhịn được liếc y một cái kia, cứ cảm thấy... Y hẳn phải đẹp kiểu khiến người ta nhìn một cái là kinh ngạc mới phải."

Bên này Tạ Lăng Du không nhanh không chậm ăn xong, nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Khâu Quyết đã ăn xong, ngón trỏ của y còn đang gõ nhịp trên ghế.

Thây Tạ Lăng Du nhìn, y nhướng mày: "Ăn xong rồi hả?"

Tạ Lăng Du gật đầu, nhìn sắc trời chập tối: "Đi dạo chút không?"

Thanh Khâu Quyết gật đầu. Hai người đứng dậy đi khỏi sảnh ngoài, tiến vào hậu viện của Hạ phủ.

Chim chóc đậu ở trên mái hiên, nghiêng đầu hót lúi lo với bọn họ. Những con cá đang thong dong bơi lội trong nước, Tạ Lăng Du bốc một nắm đồ ăn cho cá, ném vào nước.

"Các huynh đã sớm trà trộn vào kinh thành."

Tạ Lăng Du nhớ tới lần đầu gặp gỡ ở tửu lâu, hơi buồn cười: "Lúc đấy ta thấy huynh liền cảm thấy huynh giống hồ ly tinh."

Thanh Khâu Quyết nhướng mày, chẳng rõ có ý gì nhìn hắn: "Hồ ly tinh?"

Tạ Lăng Du nhìn vào mắt y, không chút sợ sệt: "Rõ rành rành ra cảm giác của ta là đúng. Bị huynh lừa hai lần liên tiếp đấy còn gì."

Thanh Khâu Quyết chỉ cười không nói gì. Tạ Lăng Du hóng gió chiều, cả người đều trở nên lười biếng: "Khi nào xong việc, ta liền đến Vụ Kình Lạc xây một cái phủ, để đó sau này dưỡng lão."

Thanh Khâu Quyết khẽ cười, cả người lười nhác dựa vào cây cột: "Yên tâm đi, nếu ngươi chết ta sẽ bỏ tiền túi ra xây mộ cho."

Mắt Tạ Lăng Du nheo lại: "..."

Gáo nước lạnh này đột ngột quá không kịp đỡ. Tạ Lăng Du đen mặt quay người bỏ đi, cảm thấy mình muốn đi dạo với Thanh Khâu Quyết đúng là hoang đường. Cái loại người này nên khâu mồm lại.

Chưa đi được mấy bước đã bị kéo lại.

Tạ Lăng Du cũng không quay đầu, khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc tức đến đỏ bừng: "Bỏ ra."

Sau lưng truyền đến tiếng vật liệu may mặc cọ xát. Tạ Lăng Du phất tay áo quay đầu lại, trước mắt liền hiện ra một vật màu trắng. Hắn theo bản năng đón lấy, phát hiện ra đó là một mảnh ngọc bội tinh xảo.

Trên ngọc bội là một con hồ ly sinh động như thật với các góc được khoét rỗng, rất độc đáo và tinh xảo. Tạ Lăng Du không nhịn được sờ một cái.

"Như này là huynh định hối lộ..."

Tạ Lăng Du vốn định cười nhạo khinh bỉ. Hắn vô thức lật ngọc bội lại, một chữ đập vào mắt khiến hắn ngay lập tức cứng họng, đồng tử co lại.

Đó là chữ "Quyết".

Hắn siết chặt ngọc bội, cảm thấy cổ họng khô khốc.

Tên khó ưa này còn lâu mới đưa đồ của mình cho người khác, chẳng lẽ y thật sự...

Thanh Khâu Quyết thấy sắc mặt hắn trắng bệch, bàn tay đặt dưới tai chuẩn bị bóc dịch dung ra dừng lại, nhíu mày khó hiểu: "Ngươi..."

Tạ Lăng Du ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu: "Thanh Trại, bây giờ chúng ta cũng đã như là châu chấu cùng cành."

Thanh Khâu Quyết gật đầu: "Ừ."

"Ta dùng chính tính mạng của mình để thề, tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này. Nếu huynh tin tưởng ta, có thể nói rõ một câu..."

"Y còn sống sao?"

Tạ Lăng Du nắm chặt ngọc bội trong tay, không nhịn được cố chấp hỏi lại lần nữa: "Y còn sống có đúng không?"

Thanh Khâu Quyết im lặng một lát, bàn tay để trên mặt từ từ buông xuống, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Ta khá tò mò, sao ngươi lại quan tâm chuyện này đến vậy?"

Tạ Lăng Du nói, cúi đầu nhìn miếng ngọc bội kia: "Ta còn nợ y, phải trả."

"Ta đợi lâu lắm rồi, cái tên xấu tính đấy sao vẫn chưa đến tìm ta?"

Hắn lẩm bẩm mắng, sợ rằng có khi y đã quên luôn rồi.

Bản thân Tạ Lăng Du cũng không biết hiện giờ biểu cảm của hắn cô đơn đến mức nào, ngón tay không ngừng sờ lần ngọc bội, thoạt nhìn hơi tủi thân.

Thanh Khâu Quyết cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, rất lâu sau mới nói: "Còn sống."

Sau đó y trơ mắt nhìn người nào đó đang ủ rũ mắt lập tức sáng bừng lên. Cũng chẳng hỏi y rốt cuộc đang ở đâu, sống thế nào, cứ như biết Thanh Khâu Quyết còn sống đối với hắn đã là một sự cổ vũ lớn lao.

Thanh Khâu Quyết không nói gì quay đi, nơi đáy mắt là một sự phức tạp khó nói. Y lười nhác giơ tay lên quơ quơ: "Đi đây."

Tạ Lăng Du hơi sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo.

Ánh chiều tà hoàng hôn khiến bóng người bọn họ đổ dài, thoạt nhìn giống như người sau lảo đảo đuổi theo người trước.

Rồi cuối cùng bọn họ sóng vai mà đi, hoàn toàn đi vào nơi giao thoa của bóng tối và ánh sáng.