Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 26: Rời đi



Một đêm không mộng, buổi sáng.

Dần dần tỉnh táo, Tạ Lăng Du ôm chăn quay cuồng một vòng, đột nhiên phát hiện ra điều không đúng. Truyện Lịch Sử

Bên cạnh hình như không có ai.

Hắn mơ màng mở mắt, tay với sang bên cạnh sờ sờ, phát hiện không có ai. Tạ Lăng Du ngáp một cái, xuống giường: "Thanh Trại."

Phòng trống không, Tạ Lăng Du không tìm được người, nghĩ là y đã ra sảnh ngoài liền trở về mặc quần áo đàng hoàng, rửa mặt rồi chuẩn bị đi tìm người. Lúc hắn đi ngang qua bàn, phát hiện trên đó có một tờ giấy.

Tạ Lăng Du dừng lại một chút rồi im lặng cầm lên.

Trên giấy chỉ có một câu ngắn ngủn.

"Ngày sau còn gặp lại, đừng nhớ mong."

Tạ Lăng Du lạnh nhạt cười, hung hãn vo tờ giấy lại thành một cục: "Ai thèm nhớ huynh, tự mình đa tình."

Hắn rời khỏi phòng. Hà võ quan chờ ở sảnh ngoài đã lâu, Tạ Lăng Du đi tới hỏi: "Mọi chuyện đều đã gần xong xuôi rồi chứ?"

Hà võ quan gật đầu: "Việc rải ngân đã xong xuôi rồi, những chuyện khác cũng đã bàn giao ổn thỏa."

Tạ Lăng Du gật đầu, ngồi xuống dùng bữa, sắp ăn xong rồi Mạnh Nghị với Hạ Úy mới thong thả đến muộn. Hai người cả ngày dính lấy nhau tình cảm thắm thiết rất nhanh.

Giờ phải chia tay đúng thật là không nỡ.

Hai người một trái một phải ngồi bên cạnh Tạ Lăng Du, thở ngắn than dài, mặt mày buồn bã.

Trong lòng Hạ Úy rất hụt hẫng. Hà võ quan cũng ngồi đó nên không thể phàn nàn, chỉ có thể kéo kéo áo choàng của ca ca hắn dưới gầm bàn.

Tạ Lăng Du ăn xong miếng cháo cuối cùng, vừa ngẩng lên liền đối diện với ánh mắt u oán của đệ đệ, hắn ho nhẹ một tiếng: "Đợi đệ đến kinh thành, vi huynh giới hiệu cô nương tốt cho."

Mạnh Nghị cười nhạo, thiếu chút nữa thì nhiều chuyện phun ra câu "ngươi cứ tìm cho bản thân trước đi", lại sợ Hà võ quan nhớ chuyện này rồi đến lúc về bệ hạ chỉ hôn cho huynh đệ tốt thật thì chết.

Hạ Úy tạm đồng ý. Mấy người trầm lặng trong chốc lát, Trương Tùy thế mà trực tiếp đến phủ, dáng vẻ đã thay hình đổi dạng một lần nữa làm người.

Tạ Lăng Du dẫn theo mọi người vừa ra đến cửa liền gặp phải Trương Tùy.

Trương Tùy vẫn dùng cái khăn tay luôn đem theo bên người đi một bước lau một cái, thấy bọn họ liền vội vàng chào đón, cười nói: "Tạ công sắp xuất phát rồi ạ?"

Tạ Lăng Du gật đầu: "Trương đại nhân, những việc còn lại giao cho đại nhân."

Trương tùy liên tục đồng ý, do dự chút lại nói: "Cái này công tử cứ yên tâm... Chỉ là, những nạn dân đó nghe bảo ngài sắp đi rồi, cứ nhất định phải đến tiễn. Ta không quyết được nên đành để bọn họ tới, ngài thấy sao?"

Trên thực tế là vì những nạn dân này thái độ cứng rắn, hắn vừa mới bị gõ nên không dám hành động hiếu suy nghĩ, không còn cách nào đành thả bọn họ ra.

Tạ Lăng Du hơi ngạc nhiên, liếc nhìn với Mạnh Nghị và Hạ Úy, cười nói: "Không sao."

Hà võ quan nhìn Trương Tùy đầy khinh thường, giọng điệu không vui: "Vậy thì đi thôi Trương đại nhân, bọn ta vội."

Nụ cười của Trương Tùy cứng dờ, nén giận tránh ra, vòng ra sau hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, chửi thầm trong lòng.

Đúng là Hoàng Thượng chưa vội thái giám đã gấp, một tên võ quan nhỏ mà cũng ra vẻ quá ha, hừ!

Tạ Lăng Du nhìn thấy cả, mím môi nhịn cười.

Xe ngựa chờ ở cửa đã lâu, có không ít người vây quanh Thành chủ phủ, có cả nạn dân lẫn bá tánh địa phương. Từ xa thấy hắn đi ra, nhóm nạn dân liền sôi nổi lên, mắt sáng bừng.

"Đi đường mệt nhọc lắm, lúc về công tử nhớ nghỉ ngơi mấy ngày nhé."

"Công tử nếu nhàn rỗi nhớ về lại đây thăm nhé."

"Tạm biệt công tử!"

Bọn họ mồm năm miệng mười chào tạm biệt, ánh mắt chứa chan sự không nỡ. Tạ Lăng Du thở dài, trong lòng cũng dâng lên vài phần chua xót, đang muốn cất tiếng liền phát hiện vạt áo bị kéo.

Cúi xuống liền thấy Chu Tiểu ngước lên nhìn hắn, đôi mắt to tròn ưng ửng nước, miệng mím chặt, mẹ của cô bé ở sau định kéo cô bé về.

Tạ Lăng Du giật mình, nhanh chóng bế cô bé lên dỗ dành, lắc đầu với mẹ của Chu Tiểu ý bảo không sao.

"Chu Tiểu không khóc, ngoan nào."

Tạ Lăng Du dịu dàng vỗ lưng cô bé. Chu Tiểu nghe lời nín khóc, ôm chặt lấy cổ hắn, tủi thân vùi đầu vào.

Mạnh Nghị thấy vậy liền vội vàng làm mặt quỷ định dỗ cô bé vui lên, Hạ Úy cũng cầm tay cô bé lắc nhẹ: "Không khóc không khóc."

Một vòng người xung quanh đều lộ ra nụ cười thiện ý. Cô bé mãi mới nín khóc rồi mỉm cười, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Lăng Du thấy cũng sắp tới giờ, liền đưa lại cô bé cho Hạ Úy. Chu Tiểu chớp mắt nhìn Hạ Úy, lại nhìn Tạ Lăng Du với Mạnh Nghị, lần đầu tiên cất lời: "Ca ca, các huynh phải đi rồi ạ?"

Tạ Lăng Du khom lưng, kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, ca ca phải đi rồi."

Thấy mặt mày Chu Tiểu nhăn nhó, hắn lại nhanh chóng bổ sung thêm: "Nhưng ca ca sẽ về thăm mọi người mà."

Chu Tiểu bĩu môi: "Khi nào ca ca về ạ?"

Tạ Lăng Du dịu dàng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: "Chờ Chu Tiểu lớn rồi ca ca sẽ về."

Chu Tiểu ngây thơ gật đầu, trong đôi mắt dường như chỉ còn lại duy nhất một người, cuối cùng ngoan ngoãn tựa vào lòng Hạ Úy, cùng một đám bá tánh nhìn theo xe ngựa rời đi.

Rất lâu về sau, cô bé vẫn nhớ rõ khung cảnh ấy. Trong mắt mọi người đều tràn đầy sức sống và nhiệt tình như thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Là kính trọng, cũng là hy vọng.