Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 31: Lời đồn cung yến



Dọc đường đi Hình Nhã Nhàn đã tung ra hết thủ đoạn, từ bên cạnh đến phía trước, thậm chí người không động đậy nhưng đầu lại có ý đồ tiếp cận Tạ Lăng Du. Được cái Mạnh Nghị phản ứng rất nhanh, giữ vững một ý định không cho muội muội "nhầm đường lạc lối."

Đi đường hai người trông cứ như đang chọi gà, cổ ngươi ở đâu ta ở đó, người ngươi ở đâu ta theo tới đó.

Tạ Lăng Du vẫn giữ dáng vẻ bất động, làm lơ hết những chuyện đang diễn ra. Lúc hai người kia như sắp đánh nhau tới nơi, hắn đột nhiên dừng lại ở một cái sạp nhỏ bán đồ tinh xảo.

Hai người bên cạnh tạm thời đình chiến. Hình Nhã Nhàn vừa thấy những thứ nho nhỏ đấy đôi mắt liền sáng lên, cầm bừa một cái lên ngắm nghía, khen: "Đẹp quá."

Chủ quán cười tủm tỉm, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt soi xét của Tạ Lăng Du cũng không hoảng, vờ như không thấy cúi xuống giải đáp vấn đề của Hình Nhã Nhàn.

Tạ Lăng Du càng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Càng nhìn càng thấy quen, cứ thấy người này sao lại giống với - người bán rong mặt nạ lúc trước vậy?

Người bán hàng rong kia bình tĩnh, cứ như chưa bao giờ gặp hắn, còn ôn tồn nói: "Nếu công tử và tiểu thư thích thì cứ chọn vài món đi, bọn ta làm ăn buôn bán nhỉ thôi, giá cả đương nhiên cũng phải chăng."

Nói xong, hắn cười với Hình Nhã Nhàn: "Với lại tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên thế này dù có tặng cả cái sạp hàng này cho tiểu thư ta cũng cam tâm tình nguyện."

Hình Nhã Nhàn được khen đến nở hoa trong lòng, hờn dỗi: "Toàn là lời ngon tiếng ngọt."

Mạnh Nghị lén chọc Tạ Lăng Du, chớp chớp mắt. ý rất rõ ràng: Ngươi không quản sao?

Tạ Lăng Du lườm hắn: Ta quản cái gì, ta nên quản chuyện này sao?

Trả lời là vậy nhưng tay lại cầm lên một cái tua kiếm bằng gỗ đào có khắc một con hồ ly nhỏ trông ngây thơ chất phác, trong lòng bắt đầu nảy ra chút thích thú.

Hắn hỏi chủ quán: "Cái này giá bao nhiêu?"

Người chủ quán kia thâm sâu khó lường cười: "Nếu công tử thích thì tặng cho công tử."

Mạnh Nghị hào phóng lấy bạc ra để trên sạp hàng, giỏi đoán ý người: "Ngươi cũng nói là chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, ta thì chẳng thiếu tiền. Huynh trưởng ta thích cái này, cũng không thích mắc nợ."

Chủ quán nhìn hai người bọn họ, hiếm lạ nói: "Hai huynh đệ công tử tình cảm tốt quá."

Mạnh Nghị kiêu ngạo hất cằm, bị Tạ Lăng Du dùng tay đè xuống: "Gia đệ kiêu ngạo thành thói, xin đừng trách."

Hắn nói xong liền cất tua kiếm vào trong ngực, như không để ý gì nói: "Ta thấy chủ quán trông quen mắt, hơi cảm giác mới gặp mà như đã quen. Nếu có chuyện gì cứ tới Tạ phủ tìm ta."

Mạnh Nghị cuối cùng cũng khôn ra, ngước mắt nhìn chủ quán vẫn đang cười tủm tỉm, cảm nhận được sự bất thường liền keo kiệt cho lại bạc vào túi, nghiêm trang nói: "Nếu mọi người đã có duyên như vậy thì tại hạ cũng không khách sáo nữa."

Người chủ quán kia cũng không giận. Hình Nhã Nhàn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, chọn lấy một chiếc lược ngọc và một viên trân châu trong suốt. Cuối cùng thỏi bạc kia của Mạnh Nghị cũng không giữ được, chui vào túi người bán trong.

Bọn họ lại đến mấy hàng quần áo chọn lấy vài bộ xiêm y thuận mắt. Dọc đường tới Tư các dùng bữa cũng đã mua không ít thứ hiếm có kỳ lạ. Tiểu nhị dẫn bọn họ đi vào nhã gian thường tới, ba người nói chuyện về tình hình gần đây, nói đông nói tây tốn không ít thời gian.

Hình Nhã Nhàn đột nhiên mặt mặt ủ rũ: "Gần đây bệ hạ định tổ chức cung yến. Đại sư Đăng Tịch của chùa Đàm Thiên mới đi vân du về, nói là phải đón gió tẩy trần cho ngài ấy."

Tạ Lăng Du và Mạnh Nghị cùng liếc nhìn nhau, cảm thấy không đơn giản.

Chùa Đàm Thiên là quốc tự, đại sư Đăng Tịch còn là quốc sư do bệ hạ khâm định. Nhưng với cái tính cách bạc tình phụ nghĩa kia của Trọng Lục hẳn là sẽ không làm to như vậy mới đúng.

Thấy bọn họ nghi ngờ, Hình Nhã Nhàn nhỏ giọng nói: "Muộn nghe cha nói vị đại sư Đăng Tịch này ngụy trang đi vân du bốn bể để trải nghiệm với quan sát dân tình. Lần này trở về hình như có đem về một tin lớn, còn cụ thể là gì thì chúng ta không biết."

Tạ Lăng Du hiểu rõ, thầm nghĩ quả nhiên là vậy. Nếu cung yến lần này không có gì bất ngờ xảy ra thì là có trò hay, chắc là có chuyện gì nên muốn mượn dịp này để chiếu cáo thiên hạ.

Mạnh Nghị và Hình Nhã Nhàn coi chuyện này như đề tài tám nhảm, nói xong thì cười cho qua. Tạ Lăng Du thì lại trầm ngâm, cứ có dự cảm chẳng lành.

Trong lòng hắn có chuyện nên vẫn luôn ngẫm nghĩ. Cho đến tận lúc bọn họ trở về với một đống đồ mới như tỉnh cơn mộng.

Hình Nhã Nhàn luyến tiếc, quơ quơ ống tay áo hắn: "Vân Lâu ca ca..."

Tạ Lăng Du nhanh chóng lùi về phía sau, bất đắc dĩ nói: "Nhã Nhàn muội muội, đừng nghịch ngợm."

Trong mắt Hình Nhã Nhàn hiện lên sự mất mát, ngay sau đó liền tươi cười như ánh dương: "Ai thèm nghịch ngợm với huynh. Muội đi đây, gặp lại sau."

Lời từ chối của Tạ Lăng Du bị chặn lại, Mạnh Nghị vẫy tay với cô, lúc này với ôm Tạ Lăng Du đi vào phủ, thở dài: "Đi thôi, tâm con bé này sáng như gương vậy."

Tâm trạng Tạ Lăng Du phức tạp, cau mày quay người. Ánh mắt của hắn bỗng nhiên khựng lại.

Cách không xa mặt bên của Tạ phủ chính là Duyên Hi lâu. Mà lúc hắn quay đầu lại liền thấy một người đang dựa vào cửa sổ, lười biếng vẫy tay với hắn.

Một bộ bạch y khẽ bay theo gió, một gương mặt thanh tú đang tươi cười, im lặng làm khẩu hình với hắn.

"Có phúc quá ha..."

Tạ Lăng Du nhìn theo khẩu hình của y, lẩm nhẩm lại.

Mạnh Nghị không nghe rõ, nhìn hắn đầy thắc mắc: "Cái gì cơ?"

Tạ Lăng Du cúi đầu cười, gấp lại quạt xếp: "Không có gì, ta nói là... ta phải trốn thôi."

Mạnh Nghị đã hiểu đi về phía trước, còn gập đầu phụ họa thêm: "Đúng thật, con bé đã biết ý của ngươi rồi, ngươi chỉ có thể trốn thôi."

"Ôi, cô bé ngốc. Trên đời này nam nhi tốt nhiều như vậy sao lại nhìn trúng cái loại không hiểu phong tình như ngươi cơ chứ."

Tạ Lăng Du lườm hắn: "Đúng đúng, Mạnh công tử của chúng ta rất chi là thức thời, sao trên đời này lại không có cô nương nào biết nhìn lợn để trị cái tật xấu này của ngươi cơ chứ."

Mạnh Nghi lập tức nghe ra ý trong câu, nhảy qua choàng cổ hắn: "Lại móc mỉa ta, ngứa đòn vừa..."

Tạ Lăng Du trở tay nắm cằm hắn hất ra ngoài, không cho động vào: "Nói ngươi đấy. Sao hả, muốn đánh nhau không?"

"Ta nhổ vào!"

Hai người vừa đi vừa làm loạn, đám gia nô như nhìn riết thành quen, trao đổi ánh mắt bất lực rồi nhìn trời nhìn đất, làm như không có chuyện gì ai làm việc nấy.

Lúc chạng vạng, Tạ thừa tướng vẻ mặt mệt mỏi trở về phủ, nghe nói Tạ Lăng Du hôm nay xuất phủ dạo phố bèn tới viện của hắn trước.

Lúc Tạ thừa tướng đẩy cửa vào thì Tạ Lăng Du đang đọc sách.

Hắn hơi bất ngờ, đứng dậy: "Cha."

Tạ thừa tướng vỗ vai hắn, ý bảo hắn ngồi xuống: "Tử Châu như thế nào?"

Tạ Lăng Du quy củ ngồi xuống trả lời: "Cha với mẹ không thay đổi gì nhiều, hiện giờ đang đi xa nhà. Tiểu Nhị vẫn trông như thế, chỉ là ham chơi quá. Nhóm nạn dân đều đã được dàn xếp ổn thỏa. Lúc con đi bọn họ còn cố ý đến tiễn, con không yên tâm... nên để Tiểu Nhị trông giúp, nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn."

Tạ thừa tướng im lặng lắng nghe, trong mắt hiện lên ý cười: "Có mệt không?"

Tạ Lăng Du lắc đầu, ngại ngùng nói: "Đường xá không xa lắm, con cũng chẳng phải hao tâm gì, đâu có gì mệt chứ?"

Nói xong, hắn lấy xuống một bàn cờ và hai hộp cờ từ trên giá xuống, đưa chúng cho Tạ thừa tướng: "Đây là cờ bằng noãn ngọc con nhờ người tìm được, cha ưng không ạ?"

Tạ thừa tướng thích chơi cờ, tất nhiên là rất thích. Ông thích thú sờ chẳng nỡ rời tay: "Được con nhớ đến, cha rất vui."

Tạ Lăng Du cười, Tạ thừa tướng ngắm nhìn một lúc, đột nhiên bất ngờ cất lời: "Gần đây sợ là lại có chuyện. Lần này bệ hạ đãi cung yến rõ là ý của túy ông không phải ở rượu. Chúng ta tuy rằng không biết đó là chuyện gì nhưng chắc hơn nửa phần đó không phải là chuyện gì tốt."

Tạ Lăng Du cau mày, nói: "Trừ khi hành động này của bệ hạ là để chiếu cáo thiên hạ."

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.

Từ lúc Trọng Lục lên ngôi đến giờ đã là ba năm, có khi nào là... hắn muốn lập hậu?

Nhưng việc này thì liên quan gì đến đại sư Đăng Tịch?

Tạ thừa tướng thở dài một thơi, bất đắc dĩ nói: "Ý vua khó đoán, chỉ có thể đi một bước biết một bước thôi."