Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 35: Trò hề



Chu Hỉ chưa từng ngẩng đầu lên, lại nghe thấy Trọng Lục nói với giọng chẳng đoán được vui giận ra sao: "Chu Hỉ, ngươi thấy Tạ gia thế nào?"

Trong lòng Chu Hỉ hoảng hốt nhưng trên mặt lại không gợn sóng, nói đâu ra đấy: "Nô tài ngu dốt, chỉ là mấy năm nay Tạ thừa tướng cũng coi như làm tròn bổn phận. Nếu trung thành và dốc lòng vì bệ hạ thì là một người có thể dùng."

Trọng Lục im lặng một lúc lâu, trong đại điện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe được tiếng. Chu Hỉ cúi đầu, không đoán được ý của hắn, mồ hôi mỏng chảy xuống từ thái dương. Bệ hạ không mở lời thì người khác cũng không dám nhiều lời.

Không biết là qua bao lâu, Trọng Lục hừ một hơi, lạnh lùng cười một tiếng: "Trung hay không trung không phải do ông ta quyết, thiên hạ này là do trẫm định đoạt!"

Chu Hỉ lúc này mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ Lâm Thành nắm trong tay đại bộ phận binh quyền, làm gì có ai không biết Lâm gia là người của hắn? Người ta thường nói rằng văn thần võ tướng. Nếu Tạ gia cũng biểu lộ thái độ thì cái ngai này của Trọng Lục xem như là ngồi vững rồi.

Trọng Lục đương nhiên là cũng nghĩ như vậy. Hắn nhếch miệng, tâm trạng vui vẻ hỏi: "Việc của cung yến chuẩn bị thế nào rồi?"

Chu Hỉ khom lưng, cung kính nói: "Thưa bệ hạ, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ."

Trọng Lục gật đầu: "Ngày mai đón đại sư Đăng Tịch vào cung mấy ngày, trẫm muốn bàn chuyện Phồn trấn với quốc sư."

——————

Sáng sớm hôm sau, gia nô của Tạ phủ vội vàng đi tìm Tạ Lăng Du. Hắn đang uống trà nói chuyện phiếm với Mạnh Nghị, gia nô mặt mày như khóc tang nói: "Công tử ơi, người bán rong hôm qua đến gặp công tử sáng nay lúc bày quán đã bị một con ngựa bị hoảng mình đạp... đạp chết rồi. Công tử nói xem phải làm thế nào cho phải ạ?"

Hai người Tạ, Mạnh sững sờ nhìn nhau. Sắc mặt Tạ Lăng Du thay đổi, vỗ bàn đứng phắt dậy, sự vội vàng và phẫn uất trên mặt không giống giả vờ, tức giận nói: "Gì cơ? Có chuyện này sao! Tại sao con ngựa kia lại không có ai trông giữ, có biết chủ là ai không?"

Gia nô ấp úng không nói nên lời, hiển nhiên là vừa biết được tin liền vội vàng đến báo.

Mạnh Nghị thấy gia nô kia ấp a ấp úng không nói nên lời liền nhanh chóng quyết định kéo Tạ Lăng Du đi: "Ta thấy hắn cũng không biết đâu, ta với ngươi vẫn nên nhanh chóng đến hiện trường xem."

Tạ Lăng Du nhíu mày gật đầu, không quên dặn dò gia nô: "Ngươi mau đi chuẩn bị tang sự đi."

Gia nô tuân lời, không dám chậm trễ liền chạy đi.

Tranh thủ lúc chưa đến cửa, Mạnh Nghị nhỏ giọng trêu đùa: "Vân Lâu đúng là có tài bẩm sinh, dọa luôn cả ta."

Tạ Lăng Du liếc mắt, cười như không cười nói: "Tử Việt vẫn nên giữ sức chút đi, chờ tí nữa đến lượt ngươi diễn đấy."

Chưa kể, hôm nay bọn họ cũng khá bận rộn.

Đầu bên này vừa khóc tang xong liền phải sang đầu bên Mạnh phủ lên sân khấu hát tuồng, e rằng lại là một trận ác chiến.

Hai người nhanh chóng ra phố, một nhóm gia nô đi theo phía sau. Từ xa đã thấy mọi người vây thành một vòng lớn, Tạ Lăng Du cau mày, nhanh chóng tiến tới. Gia nô chạy theo sau, hô lớn: "Nhường một chút... Các vị ơi nhường một chút."

Bá tánh quay đâì lại, thấy người tới liền tự giác tránh thành một đường nhỏ, chỉ trỏ người chết thảm kia, có người lắc đầu thở dài, cũng có người cắn hạt dưa hóng chuyện.

Tạ Lăng Du lập tức xốc áo, không màng đến tứ chi đã máu thịt lẫn lộn của đối phương, ngồi xổm xuống kiểm tra hô hấp của hắn. Mạnh Nghị vội nói: "Sao rồi?"

"Không cứu được nữa rồi." Tạ Lăng Du lắc đầu, ánh mắt hơi ảm đạm. Hắn sờ thi thể lạnh lẽo của người bán rong, thở dài nói: "Người lạnh cả rồi."

Chẳng biết từ khi nào tiếng nói của bá tánh đã nhỏ xuống, đều nhìn động tác của hắn. Tạ Lăng Du đứng dậy, không chút do dự cởi áo gấm màu trắng mặc ngoài đắp lên thi thể người bán rong còn mình thì mặc trung y, vốn là trông bất lịch sự nhưng bảo hắn làm vậy thì đúng là kỳ lạ. Tạ Lăng Du dặn dò gia nô thu dọn thi thể người bán rong đi an táng.

Bản thân hắn thì chắp tay với mọi người xung quanh, cất giọng nói: "Nếu việc này Tạ mỗ có sơ suất gì làm kinh động chư vị phụ lão hương thân thì xin được mọi người bao dung cho."

Mọi người biểu cảm khác nhau, sôi nổi lui về sau một bước, liên tục xua tay.

Thật ra mọi người đều biết là do con ngựa bị hoảng, bây giờ Tạ công tử niệm tình nghĩa an táng đàng hoàng cho người ta đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, làm gì có sơ suất gì mà nói? Mấy năm gần đây ai cũng biết đến tiếng lành của công tử Tạ gia, là công tử con nhà quyền quý, khôi ngô tuấn tú, tài mạo song toàn.

Bá tánh thấy hắn lễ nghi như vậy, cũng không coi khinh những bá tánh bình dân như bọn họ thì càng thêm hảo cảm trong lòng, người mạnh dạn chút còn thật sự ra an ủi Tạ Lăng Du, hắn cười gượng, cảm ơn bọn họ.

Đợi hai người rời đi, đám người mới chầm chậm giải tán, về đến nhà liền kể chuyện này cho bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng ghe. Một truyền mười mười truyền trăm, nhất thời xôn xao hết cả lên.

Mà nhân vật chính được bàn luận thì đang vội vã hồi phủ thay xiêm y.

Mạnh Nghị lần đầu tiên về thẳng Mạnh phủ cùng ông cha già của hắn nói hươu nói vượn, diễn một vở cha hiền con thảo.

Chỉ là cái tượng trưng trông như gió yên biển lặng này này cũng chẳng duy trì được bao lâu, hai người mãi mới ngồi cùng bàn được khoảng nửa nén hương thì một gia nô hoang mang bối rối chạy vào, nói ấp úng nửa ngày cũng chẳng nói được câu gì.

Mạnh thằ tướng thấy vậy tim liền hẫng một nhịp, càng mất kiên nhẫn nói: "Cuối cùng là có chuyện gì, cứ rối tung lên thế này thì ra cái gì!"

Gia nô kia nhìn Mạnh Nghị rồi lại nhìn Mạnh thừa tướng, mặt như khóc tang nói: "Cái này.. cái này..."

Cái này nói sao cho ổn bây giờ?

Nói rằng thiếp thất ngài nuôi ở ngoài diễn võ giương oai, kéo đến cửa đòi giải thích sao?

Mạnh thừa tướng vừa thấy tư thế này khóe miệng liền hạ xuống, thầm nghĩ hỏng rồi.

Mạnh Nghị thấy hai người bọn họ lộ vẻ mặt khó xử, cứ như hắn mù mà làm mặt quỷ. Ý cười trên khóe miệng của hắn dần nhạt xuống, mặt không cảm xúc nói: "Hóa ra là có chuyện con không nghe được. Nếu đã vậy thì mọi người cứ tự nhiên đi."

Nói xong hắn đứng dậy, Mạnh thừa tướng định cản nhưng không ngờ rằng lúc này lại có một âm thanh sắc bén từ xa vang lại, hùng hổ nói: "Mạnh Thư, ông thế này là định đẩy cô nhi quả phụ bọn ta vào đâu đây? Ông không nhận Tam nhi cũng được, thế mà ông lại có người khác ở bên ngoài. Sao hả, chẳng lẽ ông còn định để cho con tiện nhân kia cũng sinh con trai cho ông hả!

Người đàn bà này hùng hổ xông đến nhưng thật ra cũng có chút nhan sắc. Chỉ tiếc rằng trông quá khôn lỏi, thiếu mất vài phần dịu dàng.

Gia phó ở sau cũng chẳng dám đụng vào, chỉ ở phía sau đau khổ cầu xin: "Phu nhân ơi... giờ không thể vào được đâu phu nhân..."

Mạnh thừa tướng nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy có một luồng máu nóng xông lên tận não, đầu đau như muốn nứt ra, căn bản không dám nhìn biểu cảm của đứa con đứng bên cạnh, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Mạnh Nghị dừng lại, không nói gì đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Mạnh thừa tướng, là kiểu nguy hiểm im lặng.

Người đàn bà kia nhìn thấy hắn khí thế đã yếu đi hai phần nhưng rất nhanh lại trừng mắt, cả giận nói: "Mạnh Thư, ông nói xem chuyện con tiện nhân ở thành tây là như thế nào? Thế mà dám diễu võ giương oai trên đầu ta, ai cho nó lá gan đấy, ta thấy chính là Mạnh Thư ông cho nó!"

Mạnh thừa tướng không còn tâm trạng thương tiếc như ngày xưa, giờ phút này mặt trầm như nước, trong mắt hàm chứa ý cảnh cáo: "Lý Tố Mai, bà đừng có quá đáng!"

Người đàn bà kia trợn tròn mắt, gào rống lên: "Quá đáng sao, ta quá đáng á?!"

"Bà đây sinh cho ông hai đứa con, đến cái danh phận còn không có! Rốt cuộc là ai quá đáng hả?" Bà ta hung tợn trừng mắt liếc Mạnh Nghị một cái, phỉ nhổ hắn: "Nếu không phải bởi vì thằng khốn này, mấy đứa con đáng thương của ta sẽ không có danh phận sao?"

Mạnh Nghị siết chặt nắm tay, trong mắt nhen nhóm cuồng phong, nhỏ giọng: "Phu nhân?"

Hắn gằn từng chữ một hỏi: "Bà là phu nhân gì? Phu nhân của phủ Thừa tướng giờ đang được an táng ở lăng mộ, đấy là mẹ của ta, đích tiểu thư của Thích phủ, là chính thê cha ta cưới hỏi về đàng hoàng!"

Mạnh Nghị nhìn chằm chằm người đàn bà kia, hỏi lại lần nữa: "Bà là cái thá gì mà dám ngang ngược ở trước mặt ta!"

Bầu không khí trong nháy mắt liền đông cứng lại, giông bão nổi lên.

——————

Tạ phủ Thừa tướng.

Tạ Lăng Du thay xong xiêm y, đang ở hậu viện buồn chán cho cá ăn, chờ tin tức của Mạnh Nghị thì đột nhiên nghe thấy gia nô hốt hoảng gọi lớn: "Công tử, công tử ơi!"

"Chuyện gì vậy?" Hắn quay đầu lại, thắc mắc.

Gia nô kia căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa, cũng không lo đến chuyện vượt quá nữa mà túm lấy tay áo Tạ Lăng Du: "Không hay rồi, chuyện lớn rồi ạ... Mạnh công tử có chuyện rồi ạ, công tử mau đi xem đi!"

Tạ Lăng Du vừa nghe xong liền trợn tròn mắt, vội vàng hất hắn ra, từ Tạ phủ chạy thẳng đến Mạnh phủ, còn chẳng thèm chuẩn bị xe ngựa.

Gia nô của Mạnh phủ thấy hắn cũng không cản lại còn rất nhiệt tình chỉ đường cho hắn, hiển nhiên là chẳng còn sức để ý nữa. Tạ Lăng Du cảm tạ hắn, nhanh chóng chạy tới chỗ đó.

Hắn còn chưa tới nơi từ xa đã nghe được tiếng hét xé tim xé phổi chói tai của một người đàn bà, tiếng đám gia nô kêu loạn ầm ỹ. Tạ Lăng Du thầm rùng mình, cho dù biết là Mạnh Nghị diễn trò nhưng cũng không nhịn được mà sốt ruột.

Hắn bước vào ngạch cửa, chỉ thấy Mạnh Nghị thờ ơ lạnh nhạt, Mạnh Thư tát người đàn bà kia ngã xuống đất. Người đàn bà kia cũng chưa phải đèn cạn dầu, bò dậy luôn rồi vừa thét chói tai vừa cào về phía mặt Mạnh thừa tướng, đám gia nô luống cuống tay chân cản lại.

Thật sự rất hỗn loạn.

Tạ Lăng Du cau mày, đi thẳng đến kéo Mạnh Nghị sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Mạnh Nghị yên lặng lắc đầu, Tạ Lăng Du trông mà xót xa. Huynh đệ của hắn hắn còn không biết sao, ngày thường thì thoải mái cái gì cũng không để bụng, được mấy lần có biểu cảm như thế này.

Tuy nói rằng Mạnh Nghị tự nguyện vì đại nghĩa diệt thân nhưng cũng đã sớm là người trong vở kịch rồi. Những người trong vở kịch này trông chẳng hóa trang gì, nhưng lớp hóa trang còn dày đậm hơn bất cứ thứ gì khác.

Tạ Lăng Du cảm nhận được sự ẩm ướt trên vai, chóp mũi đau xót, yết hầu nghẹn đến phát đau. Bên tai bọn họ là những tiếng thét gào và chửi rủa, hắn nói: "Tử Việt, không thể cúi đầu, ngươi ngẩng đầu lên cho ta. Ở đây chỉ có ngươi mới có thể ngẩng đầu!"

"Ngươi là con của dì Thích, là đích trưởng tử của Mạnh gia, ngươi không sai gì hết. Ngươi nhìn kĩ bộ dạng chật vật của bọn họ cho ta, không được khóc!"

Tạ Lăng Du đột nhiên kéo Mạnh Nghị lên, để lộ ra đôi mắt đỏ bừng của hắn, bản thân hắn cũng không nhịn được mà đỏ mắt. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt không giấu nổi sự buồn bã của Mạnh Nghị mà gằn từng chữ một: "Ngươi là huynh đệ của Tạ Lăng Du ta, Tạ phủ chính là nhà của ngươi, cha ta chính là cha ngươi, ngươi có nhà... biết chưa hả?"

Nói đến chuyện vừa rồi giọng hắn cũng hơn run run. Môi Mạnh Nghị mấp máy, nửa ngày mới quệt mặt một cái, ậm ờ đáp lại: "Ừ..."

Hắn nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra khuôn mặt dịu dàng của mẹ. Con gái Thích gia tướng mạo trông mềm yếu nhưng lại rất lanh lợi.

Thích đại nhân Ngự sử đại phu rất biết dạy con, năm đó con gái cũng rất tài hoa, văn chương xuất chúng khiến không ít nhi lang khâm phục ái mộ. Thế nhưng bà lại nhất thời nhìn nhầm, nhìn trúng phải cái loại như Mạnh Thư rồi từ đó ru rú trong nhà, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Tên tự Tử Việt của Mạnh Nghị là do mẹ hắn đặt cho. Hắn vẫn nhớ rõ ý nghĩa, bên tai như thể vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ: "Ký tử long văn, siêu quần việt bối*. Sau này Nghị nhi tên là Tử Việt có được không?"

*Đây là hai câu thành ngữ, có nghĩa là xuất sắc và xuất chúng.

"Ký tử long văn, siêu quần việt bối..." Hắn tự lẩm bẩm.

Mạnh Nghị mở mắt ra, tiếng chửi rủa bên tai vẫn không ngừng, hắn cười khổ nói: "Nhưng mà từ nhỏ ta đã ngu dốt, so ra còn thua sự tài giỏi của mẹ, nói gì đến siêu quần việt bối? Giờ để cho người ta kêu gào đến tận cửa nhà..."

Hắn dừng lại một chút, siết chặt tay, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Thật đúng là đưa cơ hội báo thù đến trước mặt ta!"

Mạnh Nghị lạnh lùng quay người lại, hờ hững nói: "Làm loạn đủ chưa?"

Lời này rất hờ hững chẳng có trọng lượng gì nhưng lại khiến mấy người kia yên tĩnh lại.