Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 29: Bệnh Viện Bình An (3)



《Tiến độ nhiệm vụ chính năm mươi phần trăm.》

Tinh Mạc Già ngạc nhiên. Chỉ mới suy đoán có tí xíu như vậy mà đã được năm mươi phần trăm rồi? Phó bản này tìm manh mối dễ vậy sao?

Nhưng y còn chưa chứng thực suy đoán của mình mà.

"Có lẽ chỉ cần nghĩ trong đầu thôi, nếu đúng thì chủ hệ thống sẽ có thông báo." Ám Chi không nghe thấy tiếng chủ hệ thống, nhưng nó nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tinh Mạc Già là biết ngay suy đoán của y là đúng.

Mặc dù nó chưa nhìn ra điều gì.

Kệ đi, vũ lực để nó làm, suy đoán này nọ để Mạc Già làm.

Đột nhiên, mặt Ám Chi Linh biến sắc: "Mạc Già! Tránh ra!"

Tinh Mạc Già cảm thấy trên đầu có một ánh nhìn tràn đầy ác ý, một cơn gió lạnh buốt phả từ trên xuống, một thứ đồ vật lao thẳng xuống người y.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tinh Mạc Già nhảy qua một bên, bảo toàn được tính mạng.

Nhưng đồ vật không chỉ có một thứ, mà là có hai.

Một cơn gió từ sau lưng Tinh Mạc Già thổi vào người y, Tinh Mạc Già vội nghiêng người tránh né.

Y muốn mở phòng hộ, nhưng tốc độ của hai thứ này quá nhanh, ngay lúc Tinh Mạc Già sắp trúng chiêu thì quả cầu đen Isaac đưa lóe sáng, hai tia sáng xông ra từ quả cầu, chém đôi hai đồ vật kia thành hai nửa.

Bên chỗ Isaac, anh cảm nhận được Ám Ngự Cầu mình đưa cho đứa bé kia đã được kích hoạt, hơn nữa còn tiêu diệt hai thứ đồ vật thực lực Ngũ giai, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.

Theo thông tin anh có về Bệnh Viện Bình An thì phó bản này chỉ là một phó bản sắp đạt mốc trung cấp, sao có thể có quái vật thực lực Ngũ giai được.

Đây không còn là việc đứa bé kia quá xui xẻo nữa, căn bản có kẻ nhúng tay vào, muốn dồn cậu nhóc vào chỗ chết!

Rốt cuộc cậu nhóc đã gặp những gì và làm những gì ở nhà xác vậy?

Các thí luyện giả Trái Đất ngạc nhiên: "Xác sống ngũ giai?"

Tinh Tà nhíu mày: "Phó bản gần tiếp cận trung cấp căn bản không thể có quái vật Ngũ giai được, hơn nữa đây không phải quái vật Ngũ giai bình thường, nếu không sẽ không thể qua mặt được Ám Chi Linh."

"Là do mấy tên tự xưng thần dự bị kia làm." Chủ hệ thống nói. "Xin lỗi, lúc đó tôi không thể ngăn được chúng."

Tinh Tà lắc đầu: "Không phải lỗi của cậu. Là tiền chủ nhân của Khu Vực Chết Chóc, tôi nên sớm nhận ra nơi này có kẻ dám thò tay vào sớm mới phải, nếu không con tôi cũng không đến mức đi đến bước đường cùng này."

Ám Chi Linh nhìn thoáng qua hai đồ vật đã bị chém đôi kia rồi vội mở phòng ngự cho Tinh Mạc Già, sau đó bế ngang y lên, chạy vào thang máy.

Tinh Mạc Già vẫn còn hoảng sợ, run rẩy nằm trong lòng Ám Chi Linh.

"Đó là thứ gì vậy? Tớ hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của chúng nó." Tinh Mạc Già run rẩy hỏi.

Ám Chi Linh sắc mặt cực kì nghiêm trọng: "Xác sống thực lực Ngũ giai, nhưng chỉ là Ngũ giai thôi thì căn bản không thể hoàn toàn ẩn mình trước mặt tớ được. Chúng không phải xác sống Ngũ giai bình thường."

Tinh Mạc Già cố gắng bình ổn hô hấp, trái tim trong lồng ngực y vẫn đang đập thình thịch, nhịp đập vô cùng nhanh.

"Quả cầu này vậy mà lại có thể giết được xác sống Ngũ giai." Tinh Mạc Già lấy quả cầu đen Isaac đưa cho ra, nói.

"Đây là Ám Ngự Cầu mang linh lực Thất giai. Người đưa cho cậu quả cầu này có thực lực Thất giai trở lên." Ám Chi Linh nói. "Điều này cũng rất bình thường, cậu ta vốn là người của nền văn minh cấp cao, nhưng không ngờ cậu ta đã là Thất giai rồi."

"Nghe ngữ khí này của cậu, Tiểu Ám có quen anh ta sao?"

"Không quen, nhưng tớ biết tất cả những người có thiên phú Ám, hơn nữa gia tộc cậu ta rất đặc thù, gần như ai cũng biết. Yên tâm đi, cậu ta không xấu đâu, ngược lại rất tốt, chỉ là cuộc đời không được tốt đẹp cho lắm."

"Tinh!"

Ám Chi Linh bế Tinh Mạc Già ra khỏi thang máy, không nhanh không chậm đi trên hành lang.

"Tiểu Ám, trên người anh ta có nguyền rủa." Tinh Mạc Già nói. "Hình như anh ta là người tớ gặp phải mấy hôm trước."

Là người có thiên phú Nguyền Rủa, Tinh Mạc Già chỉ cần đến gần một chút thôi là cảm nhận ra ngay trên người ai có lời nguyền hay không.

Ám Chi Linh trêu: "Cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi, chính là cái người cậu gặp mấy hôm trước đấy, cậu ta tên Isaac Prince. Không ngờ một người mắc hội chứng siêu ức chứng như cậu cũng có lúc không nhận ra người mình từng gặp."

Tinh Mạc Già lè lưỡi: "Dù sao cũng là người xa lạ, tớ lại không nhìn mặt anh ta, khí vị trên người ảnh cũng không cẩn thận cảm nhận, tất nhiên không nhận ra."

Nãy giờ bình tĩnh nói chuyện khiến Tinh Mạc Già cũng dần bình ổn nỗi sợ, y vỗ vỗ Thanh Thiên đang run rẩy núp trong mũ áo.

"Cho tao xem mày tìm được gì nào, bé cưng Thanh Thiên."

Ám Chi Linh không tán đồng nhíu mày: "Vừa trải qua kích thích lớn như vậy, cậu không nên xem thì hơn. Hơn nữa không phải cậu đã đoán được năm mươi phần trăm rồi sao, xem làm gì."

"Tớ cần có bằng chứng thiết thực, nếu không sao họ tin được."

"Họ? Nhóm Isaac? Cậu muốn hợp tác với họ?"

Tinh Mạc Già gật đầu: "Tình cảnh này nên hợp tác, đều đến từ cùng một hành tinh, tớ không thể bỏ mặc không quan tâm được. Huống chi tớ có biết đánh đấm gì đâu, họ có thể bảo vệ tớ."

"Tiểu thánh phụ." Ám Chi Linh tặc lưỡi.

"Sai rồi, là đồng hương quan tâm nhau."

Tinh Mạc Già đặt tay lên trán Thanh Thiên, giữa trán của y và chim béo mập mạp xuất hiện ánh sáng màu đen, sau đó trong đầu y hiện lên khung cảnh dưới nhà xác.

Nhà xác không quá rộng, cực kì âm u và lạnh lẽo, xác sống ở khắp nơi, rậm rạp không thấy lối đi. Có những con tay chân cứng đờ, có những con lại cử động mềm mại như vừa mới chết không lâu. Điểm chung của chúng chính là trên bụng đều có vết rạch kéo từ rốn xuống, rạch cực kì tàn nhẫn, không chút lưu tình, như muốn nhanh chóng lấy thứ gì đó từ bụng của xác sống ra, cả nam lẫn nữ đều có.

Hơn nữa số lượng thi thể trong nhà xác quá nhiều, số người mới chết cũng nhiều đến phi lý, một bệnh viện mà lại có nhiều người chết cũng một lúc thế này đáng ra không thể tiếp tục hoạt động mới đúng.

"Cậu bé, em không sao chứ?"

Tinh Mạc Già quay đầu về phía phát ra tiếng nói, thông qua khí vị y có thể cảm nhận được Isaac đang tới gần y.

Mùi ánh nắng mặt trời, còn có mùi thảo dược dịu nhẹ, không nồng, ngửi mùi cực kì thoải mái, khí tức trên người thanh lãnh dịu mát.

Thơm thật, hôm đó vội quá, chưa kịp cảm nhận kĩ.

"Không sao." Tinh Mạc Già lắc đầu, cảm nhận một chút hai chân của mình, thấy vẫn không có lực, lại lười đi, dứt khoát làm ổ trong lòng Ám Chi Linh.

Ám Chi Linh cười bất đắc dĩ.

Isaac ngỏ lời: "Cậu bé như em một mình hành động rất nguy hiểm, như vừa rồi chẳng hạn, đến cả Ám Chi Linh cũng không cảm nhận được khí tức của hai con quái vật đó, nếu không phải anh đưa cho em Ám Ngự Châu thì em đã chết rồi. Em nghĩ sao về việc hợp tác với bọn anh?"

"Em vừa lúc cũng có ý định này. Nói trước với anh, em là nhược kê, động não em có thể, đánh nhau thì em làm không nổi."

"Với tính cách của Ám Chi Linh hẳn sẽ không bảo vệ em đến khi nhiệm vụ kết thúc, hẳn em phải có bản lĩnh nào đó." Isaac làm thủ thế mời.

Ám Chi Linh bế Tinh Mạc Già đi theo.

"Prince, về rồi sao?" Một cô gái tóc vàng dài, hơi quăn phần đuôi thấy Isaac trở về thì đứng dậy.

Isaac gật đầu, ra hiệu cho Ám Chi Linh đi vào phòng.

"Đây là..." Cô gái ngạc nhiên nhìn Ám Chi Linh.

Đứa bé thiếu niên này ôm thì cô biết, nhưng cô chưa thấy qua thiếu niên này trong các thí luyện giả.

"Đây là Nguyên Tố Chi Linh, Ám Chi Linh." Isaac giới thiệu.

Cô gái gật đầu, nhìn Tinh Mạc Già giới thiệu bản thân: "Chị tên Ekaterina Alexsandia, đến từ Nga, tên chị khá dài, em có thể gọi chị là Katya."

Những người còn lại cũng giới thiệu.

"Chị là Tsubasa Sakura, đến từ Nhật." Cô gái Nhật nhuộm tóc màu hoa anh đào nói.

"Anh tên Gail Grindelwald, đến từ Đức." Nam nhân tóc vàng, đôi mắt màu lam sâu thẳm nói.

"Chị tên Lena De La Croix, đến từ Pháp." Cô gái có ngoại hình cực kỳ quyến rũ, mái tóc dài xoăn bồng bềnh nhuộm đỏ nói.

"Anh tên Samuel Da Caprio, đến từ Ý." Người cuối cùng là một nam nhân tóc nhuộm màu bạc, đôi mắt màu xám khói nói.

"Em tên Tinh Mạc Già, tên em đối với các anh chị mà nói khá khó đọc, gọi em bằng tên tiếng anh đi, là Layla Esther." Tinh Mạc Già giới thiệu.

"Esther, ở nhà xác em đã gặp chuyện gì vậy? Chị thấy mặt Prince đột nhiên biến xấu." Lena hỏi.

"Dưới nhà xác có rất nhiều xác sống, chúng tấn công em, sau đó em đột phá vòng vây ra ngoài, nhưng bên ngoài lại có hai xác sống khác thực lực mạnh hơn lũ bên trong rất nhiều, em và Tiểu Ám hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của chúng. Nếu không có Ám Ngự Cầu của Prince thì em đã chết rồi." Tinh Mạc Già tóm tắt sơ lược những gì mình trải qua ở dưới nhà xác.

"Xác sống sao." Isaac nhíu mày. "Theo như em nói thì ở nhà xác có rất nhiều xác sống, đồng nghĩa với việc có rất nhiều thi thể. Nhà xác bệnh viện cũng không thể có nhiều thi thể đến thế được."

"Trước khi nói chuyện này, mọi người trả lời nhiệm vụ chính đi, em đoán được năm mươi phần trăm rồi, sẽ giải thích cụ thể sau." Tinh Mạc Già nói.

Isaac cười: "Em cứ thế nói suy đoán của mình cho người xa lạ, không sợ bị đâm sau lưng à?"

Tinh Mạc Già lắc đầu, phất tay tạo một lá chắn cách âm: "Đã hợp tác thì phải tin tưởng nhau, không phải sao. Huống chi chúng ta đều là đồng hương với nhau. Đồng hương này ý là chúng ta đều tới từ một hành tinh ấy. Cái này để nói sau."

"Các anh chị nói ở trong đầu, chủ hệ thống sẽ nghe thấy được: viện trưởng bệnh viện sử dụng các em bé sơ sinh để thực hiện kế hoạch nào đó."

Các thí luyện giả nói trong đầu, sau đó nghe được tiếng chủ hệ thống thông báo nhiệm vụ chính tiến độ năm mươi phần trăm.

"Em giải thích đi." Isaac nói.

Tinh Mạc Già: "Lúc mới xuống đến nhà xác có một xác sống tập kích em nhưng không thành, lúc đó em ngửi loáng thoáng mùi nước ối, em nghĩ chắc người này mới sinh con. Lúc sau, đi sâu vào bên trong, em ngửi được mùi nước ối cực kì nồng nặc, còn có cả mùi máu rất mới, em nghĩ người chết hẳn là chết trong lúc sinh mổ, hơn nữa số lượng chết trong một lần rất nhiều."

"Tại sao em chắc chắn mùi nước ối đó là của người mẹ khi sinh đẻ?" Ekaterina hỏi.

"Em nghĩ đơn giản thôi, chẳng nghĩ phức tạp làm gì, hơn nữa mới đây em có dính vào một vụ án mạng có nạn nhân là thai phụ sinh con ngay trong hiện trường, mùi nước ối em ngửi cực kì rõ ràng, tuyệt đối sẽ không nhận sai." Tinh Mạc Già nhún vai nói.

"Em có nuôi một chú chim nhỏ, tên Thanh Thiên, bọn em có khế ước với nhau." Y ôm Thanh Thiên từ trong mũ áo ra, vuốt lông nó. "Có lẽ do hấp thụ nhiều linh lực trên người em nên Thanh Thiên đã khai linh trí, nên em bảo nó đi tìm kiếm manh mối trong nhà xác trong lúc em và Tiểu Ám đối phó với xác sống. Trước khi xem thông tin Thanh Thiên tìm được thì em có dùng bạo phá phù đốt cháy vạt áo phần bụng gần vị trí nhạy cảm của xác sống cầm đầu, thấy vết mổ trên bụng kéo từ rốn xuống giúp em khẳng định chắc chắn những đứa trẻ mới sinh bị viện trưởng đem đi làm gì đó."

"Qua mắt Thanh Thiên, em thấy được nhà xác ngập tràn xác sống, căn bản nhìn không thấy lối đi, có rất nhiều thi thể hình như mới chết không lâu, cơ thể cử động còn rất linh hoạt, máu vẫn chảy ròng ròng từ vết mổ trên bụng, mùi nước ối cực kì rõ ràng. Hơn nữa, trong nhà xác chỉ toàn thai phụ đã chết thôi, đáng chú ý là có cả nam lẫn nữ."

"Ý em là con trai cũng mang thai?" Samuel không thể tin được hỏi.

Tinh Mạc Già gật đầu.

"Esther, chị có thắc mắc." Ekaterina nói. "Tại sao em lại có thể suy ra được nhiều điều như vậy khi chỉ mới tới mỗi nhà xác? Hơn nữa em hẳn cũng là lần đầu tới nơi này, sao có thể trấn định được như vậy?"

"Nhiều sao? Em thấy ít mà." Tinh Mạc Già nói. "Còn vì sao lại suy ra được những điều này thì là do em thích đọc tiểu thuyết, đọc nhiều nhất là tiểu thuyết vô hạn lưu nên sớm đã quen suy luận kiểu này rồi. Còn nữa, em không hề trấn định, em sợ chết khiếp đi được ấy, chị không thấy em đang không đứng được sao, phải để Tiểu Ám bế đây này."

"..." Cũng đúng.

"Em có nhắc tới bạo phá phù, đó là gì vậy?" Lena hỏi.

Tinh Mạc Già: "Một loại phù của Huyền Học phương Đông, em không biết đánh nhau, lại hay gặp phải mấy tên biến thái cuồng sát nên bảo Tiểu Ám dạy em cái này để phòng thân, nhưng năng lực có hạn."

"..." Hay gặp phải biến thái cuồng sát, nhóc này cũng quá xui đi.

"Này, sao em lại nhớ kĩ mùi nước ối rõ đến vậy, cả vết mổ khi sinh mổ nữa?" Gail hỏi.

Tinh Mạc Già: "Em mắc phải hội chứng siêu ức chứng."

"Chẳng trách vừa ngửi đã nhớ." Gail nói. "Mắc phải hội chứng này khổ lắm nhỉ. Em nhắm mắt là để giảm bớt thứ phải nhớ đúng không?"

Tinh Mạc Già gật đầu. Lúc trước y quả thực thấy khổ, nhưng bây giờ lại cảm thấy hội chứng này cũng tốt phết đó chứ, giúp y dễ dàng ghi nhớ các kiến thức cần thiết để sống sót ở thế giới vô hạn lưu này.