Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 33: Bệnh Viện Bình An (7)



《Chấn thương tâm lý.》

Tinh Mạc Già mang tâm trạng bất an tiếp tục đi tuần tra.

Bệnh nhân nguy hiểm cao, năm chữ này giống như lời tuyên án tử hình cho y vậy.

Tinh thần của y từ khi tiến vào Khu Vực Chết sớm đã bắt đầu bất ổn, lúc biết phó bản mình phải thông quan lại là bối cảnh bệnh viện lại càng không ổn. Lại trải qua mấy kích thích lớn như hôm qua và vừa nãy khiến y bắt đầu không thể chống đỡ được nữa.

Chỉ có thể cầu mong bệnh nhân nguy hiểm cao chỉ có biến thái cuồng sát, nếu là biến thái kiểu kia thì y thật sự xong rồi.

Ám Chi Linh cũng cầu mong như vậy. Tinh thần của Mạc Già bây giờ đã bắt đầu không ổn định, sắp không thể chống đỡ được nữa rồi, nếu lại gặp thêm kích thích nữa thì chỉ sợ sẽ sụp đổ mất.

"Đây là cơm trưa cho bảy bệnh nhân đó, vừa lúc các vị có bảy người, mỗi người đưa một phòng bệnh cho nhanh." Người phụ trách nhà ăn nói.

Các thí luyện giả Trái Đất gật đầu.

Ám Chi Linh vốn muốn đi cùng Tinh Mạc Già, nhưng đột nhiên cảm nhận được khí tức nào đó, vậy nên thay đổi ý định.

"Mạc Già, tớ đi một chút rồi sẽ về ngay. Cẩn thận đấy."

Tinh Mạc Già gật đầu.

Ám Chi Linh vội rời đi. Cuối cùng cũng cảm ứng được nó rồi, có nó, Yến Mạc Thù sẽ không bị những kẻ bên ngoài thao túng nữa, Mạc Già sau này cũng sẽ không cần phải tự tay giết Yến Mạc Thù.

Hơn nữa, Ám Chi Linh cảm nhận được khí tức của một Tốt Thần.

Tại sao một vị thần trong hàng ngũ Tốt Thần lại ở Khu Vực Chết Chóc?

Xem ra Khu Vực Sự Sống cũng không yên ổn cho lắm.

Tinh Mạc Già tay bê khay cơm đi tới phòng bệnh số 001. Y thấy bên dưới có một cánh cửa nhỏ, xem ra là để người đưa cơm không cần tiếp xúc với bệnh nhân nguy hiểm cao.

Y cúi xuống mở cửa nhỏ, đẩy khay cơm vào.

Lúc y đang muốn rút tay lại thì một bàn tay to từ bên trong xuất hiện, túm chặt lấy tay Tinh Mạc Già, dùng sức kéo y vào phòng qua cánh cửa nhỏ đó.

Cửa không quá lớn, chỉ đủ để đầu Tinh Mạc Già chui qua, y còn chưa hiểu vì sao mình lại bị kéo vào thì một lưỡi rìu sắc bén hạ từ trên xuống, nhắm ngay vào đầu y.

Lá chắn nhanh chóng được mở ra, lưỡi rìu và lá chắn va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

Người trong phòng tựa hồ không ngờ đến Tinh Mạc Già lại phản ứng nhanh như vậy, hành động hơi dừng lại.

Tinh Mạc Già nhân cơ hội đó rút tay mình lại, nhanh chóng chui ra khỏi cửa nhỏ.

Y muốn xoay người chạy, nhưng đầu óc đột nhiên trầm xuống, sau đó y đã đứng trong một căn phòng rộng rãi, trên tường vẽ đầy những hình thù ngộ nghĩnh nhưng do khả năng vẽ của chủ nhân những bức hình không tốt lắm, lại toàn dùng màu đỏ, cảnh tưởng này khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.

Sắc mặt Tinh Mạc Già trầm xuống. Tuy không mở mắt nhưng y biết mình đã không còn ở hành lang bệnh viện nữa.

Lĩnh vực!

Lưỡi rìu lần nữa công kích thanh niên mặc đồ ngủ màu đen, y cảm nhận tiếng gió và sự dao động trong không khí, nghiêng người né tránh. Tay phải y ngưng tụ linh lực, huyễn hóa ra một thanh kiếm toàn thân đen nhánh.

Tinh Mạc Già giơ kiếm lên, đối kháng chính diện với bệnh nhân nguy hiểm cao.

Ngươi tới ta đi hơn chục chiêu, chủ nhân lĩnh vực có chút ngạc nhiên khi thanh niên thân hình mảnh khảnh này lại có thể đối chiến với hắn lâu như vậy, hơn nữa kiếm pháp tuy không quá thuần thục nhưng cũng không tồi, thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt, lại thêm con chim mập màu lông đen trắng cứ bay tới bay lui xung quanh hắn khiến hắn có chút mất tập trung.

Nếu Isaac ở đây sẽ rất ngạc nhiên, vì kiếm pháp Tinh Mạc Già đang dùng chính là kiếm pháp tổ truyền của gia tộc Prince.

Tinh Mạc Già biết bản thân không thể chỉ tấn công dựa vào bạo phá phù, y cần học cách đánh cận chiến. Vậy nên trong lĩnh vực xác sống y đã mở mắt ghi lại tất cả cách chiến đấu của mọi người vào trong đầu.

Y không có súng, sức lực không lớn, lựa chọn đánh nhau tay không là không ổn, vậy chỉ có thể lựa chọn kiếm thuật của Isaac.

Kiếm pháp nhà Prince linh hoạt kỳ ảo, biến đổi khôn lường, thích hợp cho những người cơ thể mềm dẻo linh hoạt. Trùng hợp là Tinh Mạc Già vì lâu ngày chơi trò tránh né đuổi bắt với tội phạm mà luyện ra được một cơ thể mềm dẻo, hành động nhanh nhẹn linh hoạt. Bộ kiếm pháp này y dùng khá là thuận tay. Nhưng vì không học chính quy, chỉ là bắt chước nên kiếm thuật của Tinh Mạc Già chỉ giống Isaac có bảy tám phần, lực đạo không đủ, thời gian và địa điểm hạ kiếm vẫn chưa tính toán chuẩn xác. Nhưng bắt chước được như này đã rất không tồi.

Thể lực của Tinh Mạc Già đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đánh qua đánh lại với bệnh nhân nguy hiểm cao cũng khá lâu rồi, Tinh Mạc Già bắt đầu chậm lại.

Bệnh nhân nguy hiểm cao nhận ra điều này, thế tấn công ngày càng mãnh liệt.

Tinh Mạc Già biết mình căn bản đánh không lại, y vừa tấn công vừa phòng thủ, đồng thời phân ra chút tinh thần lực tìm kiếm điểm đột phá để phá lĩnh vực.

Nhưng lĩnh vực này rất chắc chắn, lại thêm phải phân tâm đối chiến với chủ nhân lĩnh vực khiến Tinh Mạc Già đến giờ vẫn chưa tìm ra được điểm đột phá.

Tay y dần mất lực, y lại thuận tay phải, không thể cầm kiếm bằng tay trái, vậy nên nhún chân nhảy ra xa, kéo dài khoảng cách giữa bản thân với bệnh nhân nguy hiểm cao.

Lá chắn phòng hộ lần nữa được mở ra, hơn chục tấm bạo phá phù bay thẳng đến chỗ bệnh nhân nguy hiểm cao.

Gã bệnh nhân này hình như da dày thịt béo, bạo phá phù với lực tấn công mạnh và nhiệt độ cao như vậy cũng mới chỉ khiến hắn bị thương vài chỗ. Thân thủ của hắn rất linh hoạt, như con rắn cơ thể mềm dẻo uốn chỗ này cong chỗ kia không ngừng tránh né bạo phá phù.

Tinh Mạc Già nhíu mày. Tên này thật khó đối phó. Nếu không phải sợ linh lực dễ mất không chế thì y đã dùng bạo lực phá cái lĩnh vực này luôn rồi. Dù sao thực lực thật sự của y cũng là Thất giai, nhưng giờ mà cởi bỏ áp chế trong lúc tinh thần không ổn định thì khả năng mất khống chế là rất cao.

Y gọi Thanh Thiên trở về, tay phải không ngừng họa bạo phá phù, điên cuồng vận động não tìm kiếm lối thoát.

Đột nhiên, không gian trong lĩnh vực dao động, dường như có ai đó đang xâm nhập vào lĩnh vực.

Không phải Tiểu Ám. Tinh Mạc Già nghĩ. Tiểu Ám chắc chắn sẽ dùng cách vô cùng bạo lực phá lĩnh vực chứ không phải xâm nhập một cách ôn hòa như vậy.

Chủ nhân lĩnh vực hình như nhận thức vị khách không mời mà tới, hắn nhíu mày, không vui nói: "Asmo, muốn chơi thì chơi bên cậu, đừng có tự tiện xâm nhập vào lĩnh vực của tôi như vậy."

Nam nhân tên Asmo cười: "Nhưng kẻ bên tôi không phù hợp với sở thích của tôi, tôi chính là thích cậu nhóc bên cậu. Tôi theo dõi nhóc đó từ lúc nó mới vào bệnh viện rồi. Là học sinh cấp ba ngây ngô non trẻ, hẳn chưa trải sự đời bao giờ, tư vị nhất định rất tuyệt."

Dự cảm không tốt mãnh liệt trào dâng trong lòng Tinh Mạc Già. Kẻ này, sẽ không phải có ý đó chứ?

Asmo, nên gọi hắn là Asmodeus thì đầy đủ hơn!

Hoàng tử Dục Vọng của Địa Ngục - Asmodeus!

Chết tiệt! Cái tốt không thấy cái xấu lại liên tiếp ùa tới!

Tinh Mạc Già lùi lại một bước, muốn thêm linh lực cho lá chắn thì đột nhiên một tiếng rắc vang lên, lá chắn bị Asmodeus khônh chút lưu tình phá hủy.

Tinh Mạc Già giơ kiếm đâm vào người Asmodeus, nhưng vị khách không mời này lại rất bình thản giơ tay chặn kiếm.

Vậy mà lại dám tay không chạm vào kiếm của mình. Tinh Mạc Già nghĩ.

Thiên phú của y là Nguyền Rủa, kiếm y huyễn hóa ra tất nhiên tràn đầy nguyền rủa, tay không chạm vào chắc chắn sẽ có kết cục không tốt.

Quả nhiên, khi tay Asmodeus chạm vào lưỡi kiếm đem tuyền này thì phát hiện có những dòng khí đen từ lưỡi kiếm không ngừng xâm nhập vào tay hắn. Asmodeus vội bỏ kiếm ra, cả bàn tay hắn giờ đây bị bao phủ kín mít bởi những đường vân đen, tay hắn cũng dần mất sức.

"Ăn mòn? Không giống, đây rốt cuộc là thứ gì?" Asmodeus nhíu mày nhìn tay mình.

Cậu bé con này quả nhiên không dễ chọc. Cơ mà, chỉ thế này thôi thì không đủ ngăn hắn.

Từ trong không khí xuất hiện những sợi xích thô to, nhanh chóng cuốn lên người Tinh Mạc Già.

Tinh Mạc Già linh hoạt né tránh, không ngừng giơ kiếm ngăn trở những sợi xích này, nhưng do vừa rồi đấu với chủ nhân lĩnh vực lâu quá khiến y bây giờ không còn bao nhiêu sức lực, rất nhanh đã không chạy nổi nữa, bị dây xích cuốn lấy, không thể cử động.

"Cậu định hành sự ở lĩnh vực của tôi đấy à?" Chủ nhân lĩnh vực cau mày hỏi.

"Tôi đúng là định thế." Asmodeus cười. "Nếu cậu không muốn xem thì có thể qua lĩnh vực của tôi chơi, Diêm La."

Diêm La cười cười: "Nếu tôi muốn tham gia cùng cậu?"

"Có thể, tôi không ngại chia sẻ đâu."

Tay Asmodeus vén áo Tinh Mạc Già lên, khí lạnh đột ngột chạm vào da thịt khiến y rùng mình.

Asmodeus rất thích phản ứng này của y, tay hắn vuốt ve trên bụng Tinh Mạc Già, xoa nắn vòng eo mảnh khảnh, sau đó dần hướng lên trên.

Tinh Mạc Già cảm thấy buồn nôn, cảm giác ghê tởm không ngừng dâng trào trong lòng y. Y không tự chủ được mà nhớ lại những kí ức năm đó, dù nó đã bị phủ bụi rất lâu nhưng hình ảnh và cảm giác vẫn vô cùng rõ ràng.

Asmodeus cúi xuống, hôn lên cần cổ người đang bị xích sắt cuốn chặt. Diêm La đi tới phía sau Tinh Mạc Già, cúi xuống liếm láp vành tai y, gia nhập cùng Asmodeus.

Đầu óc Tinh Mạc Già trống rỗng, y không nghe thấy tiếng kêu chứa đầy sự lo lắng của Thanh Thiên, không cảm nhận được những cái hôn, cái vuốt ve mà Asmodeus và Diêm La để lại trên người y. Trong đầu y bây giờ chỉ có cảnh tượng mười một năm trước.

Lần này y không thể đè ép những kí ức đó được nữa, chúng sôi nổi nổi lên khỏi mặt nước.

Tiếng cười nói đầy man rợ của bọn bắt cóc, những câu nói thô tục và hành động tàn nhẫn của chúng, tất cả, tất cả đều hiện rõ mồn một trong đầu Tinh Mạc Già.

"... Thằng nhãi này vẻ ngoài tinh xảo như búp bê vậy, bán chắc chắn được nhiều tiền lắm."

"... Da nó trắng nõn, mềm mại, sờ thích thật đấy, trước khi bán có thể cho anh em hưởng dụng một chút không?"

"... Làm mấy lần cũng có sao đâu, đằng nào sau khi bán đi nó cũng sẽ phải phục vụ chuyện này thôi."

"... Ha ha, da dẻ trẻ con quả nhiên sờ thích nhất! Trẻ con phục vụ chuyện này đúng là đỉnh nhất! Tư vị của mấy đứa trước tao không thể nào quên được. Thằng nhãi này chắc chắn cũng không kém đâu."

Tinh Mạc Già há miệng muốn kêu cứu, nhưng hình như có thứ gì đó lấp kín miệng y khiến y kêu không thành tiếng. Y muốn giãy dụa, y muốn chạy thoát, nhưng sức lực của y quá nhỏ, sự phản kháng của y đối với bọn chúng chỉ như một con kiến muốn vùng vẫy giữa vũng bùn lầy lội.

Linh lực xung quanh y dần dần khống chế không được, áp chế Ám Chi Linh hạ trên người y vỡ nát, uy áp Thất giai và linh lực mang theo nguyền rủa không ngừng trào ra. Chủ nhân của chúng giờ không thể khống chế được chúng nữa, linh lực bạo động tạo thành những cơn lốc xoáy nhỏ với sức tấn công siêu cường, nháy mắt đã hất bay Asmodeus và Diêm La, còn khiến cho lĩnh vực của Diêm La chịu thương tổn.

"Linh lực bao động?!" Asmodeus nhíu mày. "Sao đột nhiên cậu nhóc lại bị bạo động linh lực?"

"Hình như bị chuyện suýt bị ***** *** vừa rồi kích thích." Diêm La bị linh lực của Tinh Mạc Già bức cho lùi lại, hai cánh tay cường tráng của hắn giơ lên chắn trước mặt nói. "Nhưng cậu ta cũng không thể bị kích thích đến mức linh lực bạo động. Có lẽ trước đây cậu ta đã từng chịu thương tổn sâu sắc về tâm lý, chắc đã từng bị ***** *** hoặc suýt bị ***** ***. Cả hai trường hợp này nếu xảy ra lúc cậu ta còn nhỏ thì sẽ tạo thành tổn thương tâm lý rất khó để khôi phục, nếu tinh thần cậu ta không mạnh mẽ thì có khả năng còn không thể khôi phục được, vĩnh viễn trở thành bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa."

"Nói nhiều như vậy làm gì, nên nghĩ cách giúp cậu nhóc ổn định linh lực lại, nếu không chúng ta cũng gặp rắc rối đấy!" Asmodeus nói.

Hắn lại gần Tinh Mạc Già, đưa tay muốn chạm vào y thì người trước mặt như bị kích thích, đẩy mạnh hắn ra.

"Đừng tới đây!"

Tinh Mạc Già không ngừng lùi lại phía sau, lùi đến góc tường thì không còn chỗ để đi, y ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt đầu gối, cúi thấp đầu, cả người không ngừng run rẩy.

"Này, cậu bé bình tĩnh..." Asmodeus nhẹ giọng nói.

Nhưng giọng nói của hắn kích thích tới Tinh Mạc Già khiến y càng run lợi hại hơn.

"Đừng tới đây! Đừng tới đây! Đừng tới đây!"

Tinh Mạc Già hoảng loạn gào thét. Y vẫn đang đắm chìm trong kí ức mười một năm trước không thể thoát ra, không thể phân biệt được rốt cuộc y đang ở quá khứ hay hiện tại, nơi y đang ngồi là kho hàng âm u ẩm mốc hay lĩnh vực của Diêm La, người trước mặt y là những tên bắt cóc không có nhân tính hay bệnh nhân nguy hiểm cao.

Dù không phân biệt được nhưng Tinh Mạc Già vẫn biết một điều, hai người trước mặt y căn bản không phải người tốt lành gì. Nghĩ tới đây, linh lực trong không khí bạo động ngày càng mãnh liệt hơn.

Asmodeus và Diêm La bắt đầu có chút không chống đỡ được.

Lúc này, lĩnh vực bị phá từ bên ngoài, Ám Chi Linh sốt sắng xông vào, thấy linh lực bạo động mãnh liệt và Tinh Mạc Già đang không ngừng run rẩy trong góc tường, đáy lòng trầm xuống.

Vừa tìm được thứ mình muốn tìm xong thì Ám Chi Linh cảm nhận được áp chế nó hạ trên người Tinh Mạc Già biến mất. Biết chuyện chẳng lành, nó vội đi theo khí tức của Tinh Mạc Già tìm y.

"Mạc Già..." Ám Chi Linh muốn đến gần Tinh Mạc Già nhưng bị linh lực ngăn cản.

Nó cắn răng xông vào, không hề thiết lập bất cứ phòng ngự nào, để mặc cho linh lực sắc bén làm bị thương mình. Nếu giờ lập lá chắn thì Mạc Già sẽ cảm nhận thấy linh lực lạ đang tới gần mình, sẽ càng hoảng sợ hơn.

Ám Chi Linh tới gần bạn mình, chỉ mới chạm một đầy ngón tay vào người Tinh Mạc Già đã bị y đẩy mạnh ra.

"AAA!!! Đừng tới đây!!!"

"Mạc Già, bĩnh tĩnh lại!" Ám Chi Linh gọi. "Ngẩng đầu lên, nhìn tớ! Tớ là Tiểu Ám đây! Có tớ ở đây, không có ai có thể làm hại cậu được nữa! Bình tĩnh lại!"

Tinh Mạc Già không nghe thấy, vẫn cứ hoảng loạn hét: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Đừng tới đây!"

"Làm ơn, thả tôi ra! Tha cho tôi đi!"

"Mạc Già!" Ám Chi Linh cường thế ôm người trước mặt vào lòng, vỗ nhẹ tấm lưng đang không ngừng run rẩy, an ủi y. "Mạc Già! Bình tĩnh lại! Nhìn tớ, tớ là Tiểu Ám đây! Mạc Già!"

Dường như an ủi của Ám Chi Linh có tác dụng, Tinh Mạc Già ngừng hét, run run ngẩng đầu lên, trên mặt y đã vương đầy nước mắt.

"Tiểu... Ám?"

"Là tớ, Tiểu Ám đây. Mạc Già, bình tĩnh lại! Đừng sợ, đã an toàn rồi!"

Tinh Mạc Già giơ tay chạm vào Ám Chi Linh, cảm nhận được độ ấm truyền tới lòng bàn tay, y biết người trước mắt là chân thật, không phải áo giác.

Tinh Mạc Già nhào vào lòng Ám Chi Linh, hai tay ôm chặt nó.

"Oa!"

Ám Chi Linh vỗ lưng người trong lòng, để mặc y khóc. Nó không thể tưởng tượng được nếu nó về trễ một chút thì Mạc Già sẽ thành thế nào.

Nghĩ tới đây, Ám Chi Linh lạnh lùng nhìn hai đầu sở gây tội Asmodeus và Diêm La.