Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 56: Bệnh Viện Bình An (30)



《Giết Boss.》

Viện trưởng đột ngột đứng bật dậy khiến cái ghế ngã ngửa ra sau: "Sao có thể?!"

"Sao vậy?" Boss mới hỏi.

"Ảo cảnh bị phá rồi!"

"Bị phá không phải rất bình thường sao?"

"Nhưng người phá lại là thằng oắt Tinh Mạc Già! Nó không phải rất sợ quá khứ mười một năm trước sao, sao nhanh như vậy đã phá được ảo cảnh rồi?!"

Viện trưởng cảm thấy khủng hoảng. Gã vốn dĩ rất tự tin rằng lần này sẽ diệt trừ được Tinh Mạc Già, vì ảo cảnh gã tạo ra sẽ khơi dậy những gì mà người lạc vào ảo cảnh sợ hãi nhất. Đáng ra tinh thần của Tinh Mạc Già nên hỏng mất mới đúng chứ, thằng oắt này bị kích thích hai lần khiến cho thiếu chút nữa vỡ nát thân xác, vậy mà bây giờ nó lại nhanh chóng phá được ảo cảnh! Sao tinh thần của nó có thể tốt lên nhanh như vậy được?!

"Vì em ấy bị phẫn hận và tức giận chiếm lĩnh tâm trí, hoàn toàn lấn át cảm xúc sợ hãi." Boss mới nói.

Viện trưởng ngẩn người, sau đó ngay lập tức cầm lấy con dao phẫu thuật trên bàn chỉ vào Boss mới: "Ngươi là ai? Hắn đâu?"

"Boss mới" ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lóe ánh bạc lạnh lùng nhìn viện trưởng.

"Tuy rằng không thể hoàn toàn chiếm lại cơ thể nhưng chắc vẫn đủ thời gian để giết ngươi."

"Ngươi! Ngươi là bác sĩ Yến!" Viện trưởng kinh hoảng nói.

Tay trái Yến Mạc Thù ngưng tụ trường thương bằng băng, đôi mắt đen của anh dần nhiễm màu bạc: "Giờ mới nhớ ra à, viện trưởng thân mến."

"Sao cậu có thể chiếm lại được cơ thể chứ?!"

"Thực lực của tên Boss mới kia vốn dĩ không bằng tôi, nếu không phải chủ hệ thống chịu ảnh hưởng khá lớn và tôi cần chút thời gian thì làm gì có chuyện tên đó chiếm được cơ thể tôi." Yến Mạc Thù lạnh lùng nói. "Ông cùng tên đó bàn bạc muốn làm gì Cây Nhỏ cơ, có thể nhắc lại cho tôi nghe không?"

Viện trưởng lùi lại phía sau: "Cậu, cậu nghe được sao?"

"Tất nhiên rồi, ý thức của tôi vẫn thanh tỉnh lắm, nghe rõ nhất thanh nhị sở luôn." Yến Mạc Thù chĩa băng thương vào viện trưởng. "Để tôi nhớ xem nào, ông và tên đó muốn phanh thây Cây Nhỏ nhỉ. Không, chỉ có tên đó thôi, ông muốn giải phẫu Cây Nhỏ, biến Cây Nhỏ thành một trong những vật thí nghiệm của mình."

"Ông muốn cắt bỏ đầu em ấy thay thế bằng hoa hồng, muốn chặt đứt tứ chi em ấy thay thế bằng dây leo, muốn moi tim em ấy ra thay thế vào trong lồng ngực là một quả tim bằng sắt, còn muốn cấy ghép chân nhện ở sau lưng cho em ấy, muốn thuần hóa em ấy thành quái vật trung thành tuyệt đối với ông. Tôi nhớ không sai chứ?"

Theo từng chữ trong câu nói của Yến Mạc Thù, tâm viện trưởng dần lạnh đi, mồ hôi lạnh chảy đầy hai bên thái dương và sau lưng, thấm ướt lưng áo hắn.

Sự khủng bố của Yến Mạc Thù viện trưởng biết rất rõ. Thực lực cậu ta cực mạnh, hơn nữa còn không chịu hạn chế của bệnh viện này, nếu không phải chủ hệ thống vẫn đang chịu ảnh hưởng từ bên ngoài thì không có chuyện Yến Mạc Thù sẽ dễ dàng bị khống chế như bây giờ.

Viện trưởng cố gắng làm dao động Yến Mạc Thù: "Không phải cậu không nhớ gì về quá khứ sao? Sao lại quan tâm Tinh Mạc Già như vậy? Nhỡ đâu cậu ta lừa cậu thì sao?"

"Sẽ không, tôi tin những gì em ấy nói đều là sự thật." Yến Mạc Thù không chút do dự nói. "Ký ức có thể mất nhưng tình cảm sẽ không dễ dàng mất đi, cảm xúc của tôi nói cho tôi biết tôi có quen em ấy, chúng tôi là anh em, và tôi rất yêu thương em ấy."

"Tôi không thể căng lâu lắm. Vậy trong chút thời gian ngắn ngủi này để tôi giúp Cây Nhỏ tiêu diệt trừ bớt chướng ngại vật đi!"

Lời vừa dứt, băng thương không chút do dự đâm về phía viện trưởng.

Ngoài phòng thí nghiệm, vừa phá ảo cảnh ra, Tinh Mạc Già đã cảm nhận được một khí tức vô cùng quen thuộc, thần vị Thâm Hải y giấu trong túi áo nóng lên.

"Đêm Đêm?"

Ở bên ngoài Khu Vực Chết Chóc, lũ quý tộc hoàng thất hủ bại kéo người Trái Đất vào Khu Vực Chết Chóc đang vô cùng sầu não. Đột nhiên bọn chúng không thể xem được bất kì hình ảnh nào ở Khu Vực Chết Chóc, dường như có thứ gì đó đã che chắn nơi này khiến chúng không thể nhận được một hình ảnh nào. Đang đến hồi gay cấn thì bị mất tín hiệu, đội kỹ thuật đang cố hết sức đột phá tường lửa nhưng mãi vẫn chưa có tiến triển gì.

Đột nhiên, liên kết giữa chúng với Boss mới bị gián đoạn khiến chúng giật mình.

"Sao liên kết lại bị gián đoạn được? Chủ nhân của cơ thể này cũng chỉ là một NPC bác sĩ thôi mà." Một kẻ khó hiểu.

Những kẻ còn lại lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.

Dường như có thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng, điều này khiến chúng bất an.

Bàn về thực lực, có mười viện trưởng cũng đánh không lại một Yến Mạc Thù. Nếu không phải Yến Mạc Thù vẫn chưa thể hoàn toàn giành lại cơ thể và thoát khỏi sự khống chế từ bên ngoài thì viện trưởng sớm đã bị Yến Mạc Thù giết rồi.

Viện trưởng chật vật né tránh mũi thương và băng nhọn của Yến Mạc Thù. Các quái vật nhỏ theo sự điều khiển của gã lũ lượt tấn công Yến Mạc Thù, tạo cơ hội cho gã chạy thoát. Tuy nhiên, gã căn bản không có đường lui, toàn bộ đường thoát của gã đều đã bị Yến Mạc Thù vây khốn trong băng lao vừa dày vừa cứng, xung quanh còn có vô số bọt nước đang không ngừng hút hết dưỡng khí khiến viện trưởng và các quái vật nhỏ bắt đầu khó thở, hành động cũng chậm lại.

Thần vị Thâm Hải đã nóng đến phỏng tay, Tinh Mạc Già không dám để nó trong túi áo nữa, sợ nó sẽ đốt cháy áo y, y bọc tay mình bằng một lớp linh lực dày rồi lấy viên đá hình giọt nước màu xanh thẫm ra.

"Nó đang cộng hưởng Đêm Đêm sao? Là Đêm Đêm đã giành lại được cơ thể rồi sao?" Tinh Mạc Già lẩm bẩm.

Ám Chi Linh nói: "Có lẽ cậu ta chỉ giành lại được cơ thể trong thời gian ngắn thôi. Chắc đang giúp cậu giết viện trưởng. Cậu ta tuy mất trí nhớ nhưng tình cảm với cậu vẫn còn, vẫn luôn lo cho cậu như vậy. Yến Mạc Thù giống hệt Tiểu Mộc và Tiểu Thủy, là người anh trai luôn luôn lo cho em mình, chẳng bù cho Băng Băng hay Tiểu Kim."

Tinh Mạc Già nở nụ cười: "Phải, anh ấy vẫn luôn như vậy. Đêm Đêm chưa bao giờ thay đổi cả."

Lancelot đang ghen lồng lộn. Hắn biết tình cảm giữa Đêm Đêm và tiểu tổ tông là tình anh em, biết giữa hai người họ không dính líu tí xíu nào đến tình cảm yêu đương cả, nhưng hắn vẫn ghen!

Hàn băng không ngừng lan ra khắp phòng thí nghiệm, cửa sắt cũng bị đóng băng, luồng linh lực lớn mạnh từ bên trong khiến cho cánh cửa đã bị đóng băng sắp không chống đỡ nổi nữa, bắt đầu xuất hiện nứt.

"Lui sang một bên!" Ám Chi Linh hướng nhóm Sakura nói.

Nhóm Sakura giật mình, tuy không hiểu nhưng vẫn nghe theo lời Ám Chi Linh.

Bọn họ vừa tránh sang một bên thì cửa phòng thí nghiệm đã vỡ nát, sau đó, vố số mũi băng nhọn với lực công kích siêu cường từ bên trong bay ra, nhắm thẳng vào quân đoàn xác sống. Hàn băng bắt đầu lan ra tận bên ngoài, nhiệt độ trong không khí không ngừng giảm xuống.

Các thí luyện giả Trái Đất bắt đầu co ro, họ run lẩy bẩy đứng một bên, cố gắng đứng sát vào nhau để ấm hơn.

"Chuyện gì vậy? Sao tự dưng nơi này lại bị đóng băng?" Nhiệt độ đã giảm xuống còn năm độ, hơi thở thở ra đã bị ngưng tụ thành làn khói trắng, Lena cả người run rẩy hỏi.

Tinh Mạc Già cười trừ: "Là Đêm Đêm."

Lena ngạc nhiên: "Anh ta giành lại được cơ thể rồi?"

"Chỉ là tạm thời thôi, anh ấy đang giết viện trưởng."

"Nhưng cũng không cần đóng băng cả nơi này chứ!"

Mặc dù có khí tức của người khác nữa nhưng linh lực của Đêm Đêm vẫn chiếm đa số, có lẽ anh ấy đang phát tiết lửa giận chăng? Tinh Mạc Già nghĩ, sau đó lè lưỡi. Khả năng cao lắm, dù sao mình chỉ cần chịu chút ủy khuất là anh ấy đã bùng nổ rồi. Mấy năm trước Đêm Đêm không thiếu lần đánh cho Lance một trận nhừ tử vì Lance dám bắt nạt mình mà. Giờ nghĩ lại Lance cũng tội ghê, nhưng ai bảo anh ấy cứ thích đi tìm đường chết cơ.

"Rầm!"

Một thứ gì đó bay từ phòng thí nghiệm ra, lăn lông lốc trên hành lang. Sau đó, một bóng người quen thuộc đi ra từ phòng thí nghiệm, mái tóc đen tuyền của anh đã hoàn toàn nhiễm trắng, đôi mắt chuyển thành màu bạc lạnh băng, trên tay trái còn cầm băng thương, đằng sau là vô số băng chùy nhọn hoắt.

Thứ vừa lăn ra chính là viện trưởng, giờ đây gã mang trên mặt rất nhiều vết bầm xanh tím, cả khuôn mặt gã sưng vù như đầu heo, trên người không có chỗ nào lành lặn, quần áo rách bươm.

"Mạc Già, sắp được rồi." Ám Chi Linh nhỏ giọng nói, không dấu vết chỉ ngực trái của Yến Mạc Thù.

Tinh Mạc Già nhìn qua, thấy trái tim của Yến Mạc Thù sắp hoàn thiện, không khỏi nắm chặt thần vị Thâm Hải.

"Vậy mà vẫn chưa chết, xem ra thực lực của lũ kéo nhóm Cây Nhỏ vào nơi này cũng khá mạnh đó chứ, sự khống chế của chúng khiến cho tôi không thể phát huy ra toàn bộ thực lực." Yến Mạc Thù hơi nhíu mày. "Tên Boss mới kia sắp tỉnh rồi. Phiền phức ghê."

"Băng Chi Nộ."

Cả hành lang đều bị Yến Mạc Thù đóng băng, trên đầu là vô số mũi băng nhọn hoắt chực chờ hạ xuống đâm người bên dưới thành con nhím, nhưng băng ở chỗ các thí luyện giả Trái Đất lại bắt đầu tan chảy, nhiệt độ chỗ họ dần ấm lên.

Yến Mạc Thù quay đầu nhìn Tinh Mạc Già, mỉm cười: "Xin lỗi đã làm em lo lắng. Có lẽ anh không thể chống đỡ được đến lúc giết được viện trưởng, nhưng gã đã bị thương rất nặng rồi, lại có cả bà cô Phù Dao kia nữa, các em sẽ giết được gã thôi."

Tinh Mạc Già ngạc nhiên: "Phù Dao?"

Yến Mạc Thù gât đầu: "Ban nãy hành lang bị đóng băng là do Phù Dao. Cô ta tạm thời không ra được nên chỉ có thể phối hợp với anh."

Tinh Sơ vẻ mặt phức tạp nhìn phòng thí nghiệm. Nó tin chắc Phù Dao đã nhận ra sự tồn tại của nó, cũng biết nó là con cô, nhưng Phù Dao lại lựa chọn đắm chìm trong hận thù thay vì quan tâm đứa con trai ruột thịt này.

"Lena." Yến Mạc Thù gọi. "Tôi mơ hồ nhớ lại một số chuyện sau khi gặp Cây Nhỏ và cô. Tôi nhớ ra chúng ta đã từng là đồng nghiệp, và nhớ cả người thầy luôn dìu dắt tôi. Lúc trước chưa có cơ hội để nói câu này. Đã lâu không gặp."

Khóe mắt Lena đỏ lên: "Đã lâu không gặp, Mạc Thù."

"Nhờ cô chuyển lời cho thượng tướng Albert, cảm ơn ông ấy đã quan tâm chăm sóc tôi nhiều như vậy, cũng xin lỗi vì đã phụ lòng ông ấy, không thể trở thành người thừa kế của thượng tướng."

"Thượng tướng chưa bao giờ trách anh cả, ông ấy biết anh không sai, năm nào đến ngày giỗ của anh thượng tướng cũng đến mộ anh kể lại rất nhiều chuyện trong năm cũ. Nếu thượng tướng biết anh vẫn còn sống chắc chắn sẽ rất vui."

"Tôi cũng mong có thể trở về Trái Đất một chuyến, tôi muốn tìm hiểu về bản thân."

"Tôi không mong anh làm điều đó đâu." Lena nói, biểu cảm cô hơi khó coi.

"Cây Nhỏ cũng không mong tôi lấy lại ký ức, nhưng càng ngăn tôi lại càng tò mò." Yến Mạc Thù cười.

Lena lắc đầu cười: "Anh chẳng thay đổi gì cả."

Yến Mạc Thù nhún vai: "Ký ức bị mất chứ tính cách và tình cảm có bị mất đâu. Tôi vẫn luôn là tôi, chưa bao giờ thay đổi."