Suỵt, Dưới Lầu Có Người!

Chương 2



4.

Mỗi lỗ chân lông của tôi đều tỏa ra khí lạnh.

Tôi siết chặt năm ngón tay: "Lục Ngôn, trong tủ có gì vậy?"

Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Lục Ngôn.

Anh dường như đã nhận ra rằng tôi sẽ hỏi câu này, liền đứng dậy mở cửa tủ quần áo không chút do dự.

Trong tủ là một con ma nơ canh.

Đôi bàn chân nhợt nhạt mà tôi vừa thấy là của ma nơ canh này.

Nhưng sự lo lắng của tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai, tại sao bạn trai tôi lại giấu ma nơ canh trong tủ mà không nói với tôi?

Lục Ngôn giải thích: "Sơ Sơ, em có nhớ tuần trước anh đã nhận xử lý một vụ án giết người không?"

Tôi đã nghe Lục Ngôn nói về vụ kiện này, một cậu bé mười bảy tuổi bị kết tội giết người, nhưng cậu bé đó khăng khăng nói rằng mình không giết người.

Cậu bé tìm Lục Ngôn và nhờ anh ấy bảo vệ mình.

Lục Ngôn tiếp tục nói: "Mọi người đều nghĩ cậu bé đó đã giết người, bao gồm cả cảnh sát, nhưng anh thì không nghĩ thế. Anh tin là cậu ấy không giết ai cả, ma nơ canh này là thứ anh dùng để mô phỏng lại vụ giết người đó."

Biểu cảm của Lục Ngôn vẫn chân thành như mọi khi, giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy đã giúp tôi lên ga tàu điện ngầm khi tôi không cẩn thận bị bong gân mắt cá chân.

Tôi đã chọn tin Lục Ngôn.

Lúc này, vẫn còn 8 phút trước khi cảnh sát tới.

Chỉ cần giữ thêm 8 phút nữa, sự thật sẽ được tiết lộ.

Hà Trạch bên ngoài dường như đã từ bỏ việc xông vào.

Nhưng những gì cậu ấy nói sau đó khiến tôi phải suy nghĩ lại.

"Bạch Sơ, cậu thật sự hiểu Lục Ngôn sao?"

Tôi yêu Lục Ngôn được một năm, tôi biết rất ít về công việc của anh ấy, chứ đừng nói tới thông tin liên lạc của đồng nghiệp anh.

Bây giờ nghĩ lại, Lục Ngôn chưa bao giờ đưa tôi đi gặp bất cứ người bạn nào của anh.

Lục Ngôn là trẻ mồ côi.

Anh lớn lên trong cô nhi viện, sau đó tự mình vượt qua kỳ thi luật, từng bước từ một luật sư tập sự trở thành một luật sư vàng như bây giờ.

Vì thế, tôi luôn ngưỡng mộ Lục Ngôn, tôi cảm thấy may mắn khi có một người bạn trai vừa đẹp trai lại giỏi giang như vậy.

Ba người chúng tôi có những sở thích rất giống nhau, chúng tôi cùng thích nghe một thể loại nhạc, cùng thích xem một thể loại phim.

Chúng tôi còn hẹn nhau cuối năm sẽ đi Phần Lan, tôi đã đặt vé máy bay và cả khách sạn với giá rẻ rồi.

Tình cảm của con người rất kỳ lạ, tuy ở bên Hà Trạch hơn mười năm, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng Lục Ngôn.

"Sơ Sơ, tớ biết cậu khó có thể tin tưởng tớ, cho nên bây giờ tớ sẽ cho cậu xem bằng chứng, Lục Ngôn vẫn luôn lừa cậu!” Hà Trạch tức giận nói.

WeChat của tôi liên tục đổ chuông.

Hà Trạch gửi cho tôi cái gọi là bằng chứng.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn, trong mắt anh ấy hiện lên một tia sáng kỳ lạ.

Tôi thấy bàn tay của anh đang đút trong túi áo ngủ, dường như có thứ gì đó đang nổi lên dưới túi áo.

Môi tôi run run mấy lần, bước chân chậm rãi tiến tới gần cửa.

Trong khi quan sát hành động của Lục Ngôn, tôi liếc nhìn WeChat.

Trên màn hình, là ảnh chụp của Lục Ngôn, tôi nhìn thời gian, vừa vặn là hôm nay.

Hồi sáng Lục Ngôn nói với tôi, hôm nay anh ấy có một buổi tòa rất quan trọng, có thể sẽ vô cùng bận.

Nhưng trong ảnh chụp, Lục Ngôn lại xuất hiện ở một nơi mà tôi không ngờ tới.

Trước một tòa nhà dân cư bỏ hoang, mặt anh ấy trông u ám vô cùng, không hề giống với một Lục Ngôn mà tôi thường thấy.

Trong lòng tôi tràn đầy sợ hãi: “Tại sao Lục Ngôn lại xuất hiện ở đây?”

“Sơ Sơ, nghe tớ giải thích đã.”

5.

“Lục Ngôn, rốt cuộc trong túi anh đang giấu cái gì?”

Tôi tinh tường nhìn thấy, tay Lục Ngôn khẽ run lên.

Mà ngoài cửa, thanh âm Hà Trạch lại tiếp tục truyền tới: “Sơ Sơ, thật ra tớ luôn lừa cậu, tớ không phải là cảnh sát giao thông bình thường, tớ là cảnh sát của tổ trọng án, tớ đã quan sát Lục Ngôn rất lâu rồi, hắn ta là đối tượng hoài nghi trọng điểm của bọn tớ.”

“Bọn tớ hoài nghi Lục Ngôn là một tên tội phạm giết người cực kỳ hung ác, mà cậu, chính là mục tiêu kế tiếp của hắn.”

“Bạch Sơ, khu nhà bỏ hoang này chính là nơi nhóm bọn tớ phát hiện ra thi thể nạn nhân, nhưng bọn tớ vẫn chưa có công khai, vì tên giết người có một sở thích quái dị, sau khi hắn giấu thi thể xong, cứ cách ba ngày sẽ tới thưởng thức kiệt tác của bản thân.”

Những gì Hà Trạch nói làm thân thể tôi rét run từng đợt.

Lục Ngôn lấy thứ đang giấu trong túi áo ra, là hộp nhẫn cưới của DR được đóng gói tỉ mỉ.

Tôi đột nhiên nhớ tới, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm chúng tôi ở bên nhau, trước khi đi ngủ, Lục Ngôn dường như muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi cũng vừa mới đi làm về rất mệt mỏi, cho nên vừa nằm lên giường đã ngủ mất.

Lục Ngôn nhìn tôi, mặt mày thanh tú ôn hòa, trước sau như một.

Bây giờ còn cách thời gian cảnh sát tới còn có 5 phút.

Chỉ cần sống sót qua 5 phút này, hết thảy chân tướng đều sẽ rõ ràng.

Giờ phút này, tôi giống như cá mắc cạn, cả người nhịn không được run rẩy.

Tôi tin tưởng Lục Ngôn, tôi yêu anh ấy như vậy, mà anh ấy cũng vô cùng yêu tôi.

Nhưng Lục Ngôn xác thực đã lừa tôi, hôm nay, anh ấy đã tới nơi mà tôi không hề biết tới.

Thanh âm vừa thất vọng vừa đau khổ của Hà Trạch truyền tới: “Bạch Sơ, cậu còn chưa tin tôi hay sao? Mười hai năm, chúng ta đã quen nhau mười hai năm liền! Chúng ta học chung một trường tiểu học, học chung trường cấp hai, rồi cấp ba, cái đợt mẹ cậu bị bệnh, là tôi mạo hiểm mưa to gió lớn cõng bà ấy tới bệnh viện đấy!”

Hà Trạch nói đúng, từ nhỏ cậu ấy đã là hàng xóm của tôi, mẹ tôi và mẹ cậu ấy là bạn thân nhất của nhau.

Chúng tôi thân nhau tới mức chỉ còn kém mỗi bước cuối cùng, nhưng mà tôi và Hà Trạch đều không có loại cảm giác nam nữ tâm động kia.

Tôi từng giúp cậu ấy theo đuổi vài cô gái, cậu ấy cũng từng giúp tôi đưa thư tình, lần mẹ tôi sinh bệnh đó là vào đêm khuya.

Lần đó tôi vẫn còn đang học cấp ba, thôn chúng tôi sống rất nhỏ, chỉ cần một trận mưa nhỏ sẽ dễ dàng khiến sạt lở đất, xe không thể vào cũng không thể ra, bố tôi đã sớm mất, là Hà Trạch đã cõng mẹ tôi từng bước từng bước đi ra ngoài thôn.

Tôi và Hà Trạch, nói là bạn bè, kỳ thật còn giống như là anh em ruột hơn.

Rất nhiều người đều nói, nam nữ không tổn tại tình bạn trong sáng thuần khiết, cứ tiếp tục thì một trong hai sẽ thích đối phương mà thôi, nhưng chúng tôi xác thực không như vậy.

“Lục Ngôn, vì sao sáng hôm qua anh lại gạt em? Chỗ kia rốt cuộc là nơi nào, lời Hà Trạch nói là thật sao?” Tôi thống khổ hỏi.

Khoảng cách còn 1 phút trước khi cảnh sát tới, theo lý mà nói thì bây giờ họ hẳn đã ở dới lầu rồi.

Nhưng tôi lại không nghe thấy bất cứ tiếng động gì như còi xe cảnh sát.

Sau đó, điện thoại của tôi lại nhận được một tin nhắn.

[Thưa cô, chúng tôi đã đứng trước cửa phòng 1404.]

Tôi la lớn: “Tôi ở bên trong, các anh mau vào đi! Mật mã là 456321!”

Biểu tình của Lục Ngôn trở nên rất kỳ quái, anh dùng một kiểu ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, trong mắt là sự phức tạp cùng thương hại.

Bên ngoài cũng không hề có thanh âm nào.

Tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh điện rất rõ ràng.

Nó đột nhập vào tâm trí tôi mà không hề báo trước.

Tôi đau đớn ôm đầu.

[Thưa cô, chúng tôi đã tới rồi, cô đang ở đâu?]

Tin nhắn này làm khóe mắt tôi chấn động.

6.

Tôi luống cuống.

Tôi hướng xuống dưới lầu hô to: “Tôi ở nơi này! Tôi ở trong này này!”

Nhưng tin nhắn rất nhanh lại gửi tới đây.

[Thưa cô, hy vọng đây không phải trò đùa dai, chúng tôi đang ở trong nhà cô rồi, nhưng bên trong không có ai cả.]

Ngữ khí đã lạnh xuống rồi.

Tôi đột nhiên có một loại cảm giác, tôi thật sự đang ở 1404 sao?

“Hà Trạch, tớ rốt cuộc đang ở đâu?” Phía sau lưng tôi lạnh toát.

Hà Trạch trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Sơ Sơ, chúng ta đang ở nhà cậu, 1404.”

“Cậu nói dối! Các người đều gạt tôi, nơi này căn bản không phải 1404 có đúng không?”

Ngón tay tôi hung hăng đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Ngoài cửa là bạn thân hơn mười năm của tôi, bên trong cánh cửa là bạn trai tôi yêu đương được một năm.

Nhưng mà hiện tại, tôi không thể tin tưởng được ai cả.

Bọn họ ai cũng có bí mật gạt tôi.

Bóng tối giống như đang há miệng thật lớn gắt gao bao vây tôi ở bên trong, làm tôi không hít thở được tý không khí nào.

Tôi trực tiếp gọi 110.

Đầu bên kia, cảnh sát đã có chút mất kiên nhẫn: “Thưa cô, mong cô đừng lãng phí cảnh lực của chúng tôi, bây giờ chúng tôi đang ở 1404, nhưng không thấy cô đâu hết.”

Tôi nhịn xuống run rẩy, giọng nói mang theo tia nức nở: “Tôi cũng không biết tôi ở đâu nữa, nhưng mà tôi thực sự cần các anh, các anh có thể định vị điện thoại của tôi có được không?”

Vị cảnh sát đầu bên kia vô cùng chuyên nghiệp, rất nhanh đã trấn an cảm xúc của tôi, anh ta nói bọn họ đang tiến hành định vị điện thoại của tôi rồi.

Đột nhiên, vị cảnh sát đó nói một câu làm cho tôi như hãm vào sâu trong vực thẳm.

“Thưa cô, cô... bây giờ đang ở cách trung tâm thành phố hơn 300 km, ở trên một hòn đảo không biết tên.”