Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 107: Ngàn cân treo sợi tóc



Khi ý thức sắp tan rã, Lạc Anh cảm thấy đột nhiên ngón tay chạm vào một mũi nhọn.

Xúc cảm cứng rắn mà sắc bén, đúng là cái trâm nàng vừa mới gỡ xuống.

Ngay lập tức, ý muốn được sống khổng lồ đã mang lại một chút tỉnh táo cho nàng trong nháy mắt. Lạc Anh khó khăn vươn tay ra lấy.

Rốt cuộc cũng cầm được vào tay, nàng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, cấp tốc đâm đầu nhọn vào người đứng trước mặt một cách hung hăng. Đồng thời, cổ họng cũng phát ra tiếng hừ hừ điên cuồng mà tuyệt vọng.

Bị vật nhọn đâm vào thân thể, người trước mặt không nhịn được mà hét lên đau đớn.

Trong nháy mắt bị đâm, Phương Cẩn không thể tin nổi mà trợn to mắt. Bởi vì ngạc nhiên, lực tay cũng giảm bớt một chút.

Đạt được cơ hội thở dốc, Lạc Anh như là tìm được đường quay về dương gian, nàng hoảng hốt làm loạn, dùng hết sức lực toàn thân để tấn công người trước mặt.

Một phát, hai phát, ba phát…..

Máu tươi đỏ sậm dần chảy ra trên lưng Phương Cẩn, đau đớn liên tục đã dần bức lui sự điên cuồng trong mắt cậu ta.

Hình như là bỗng nhiên bừng tỉnh vậy, cậu ta nhìn Lạc Anh kề cận tử vong ở trước mắt, lảo đảo lùi ra sau hai bước, rút hai tay đang run rẩy về, vẻ mặt tái nhợt, lắc đầu, lẩm bẩm:

“Không, ta không có…..”

Cổ được buông lỏng đột ngột, không khí tranh nhau thâm nhập, lại càng kích thích khí quản mãnh liệt hơn. Lạc Anh gập người nôn khan như đứt mạng, nước mắt, nước mũi đều chảy ra mà lại chẳng phun ra cái gì.

Thấy thế, Phương Cẩn sợ hãi. Cậu ta giơ tay ra, muốn thử trấn an Lạc Anh, mà lại thấy ánh lạnh chợt lóe, cô gái ở trước mặt với ánh mắt hung tợn, cầm mũi nhọn chĩa vào cậu ta, giọng nói khàn khàn mà độc ác:

“Lại tiến lên một bước, tôi sẽ làm thịt cậu!”

Từng cơn chóng mặt làm cho ánh mắt của nàng hơi tan rã, hai chân run rẩy, sắp không chống đỡ nổi thân thể mệt mỏi. Lạc Anh hung hăng cắn đầu lưỡi, lấy đau đớn để đổi lấy sự tỉnh táo trong đầu.

Một tay nàng cầm vũ khí sắc nhọn, một tay khác mạnh mẽ lau lệ nơi khóe mắt.

Nhưng càng lau, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.

Khóc cái gì mà khóc! Quá kém cỏi!

Lạc Anh hung hăng chửi mắng bản thân trong lòng:  Ninh Nghiên muốn giết ngươi, Ninh Mặc muốn giết ngươi, giờ đây đến cả tiểu Phòng tử cũng muốn giết ngươi. Nước mắt đáng giá sao? Nước mắt có thể cứu mạng sao?

Nàng không phải danh môn khuê tú trong thoại bản, cũng chẳng phải nữ yêu tinh, yêu quái, người đầy bản lĩnh. Nếu nàng đánh mất cái mạng nhỏ này của mình thì sẽ chết thẳng cẳng thật sự.

Hốc mắt Lạc Anh đỏ hoe, chống đỡ thân thể mệt mỏi, tiến lên một bước thăm dò, uy hiếp:

“Cút ra ngoài!”

Phương Cẩn đứng im không động đậy, chỉ đỏ mắt nhìn nàng, hình như còn có ánh nước lấp lánh.

Nàng lại tiến thêm một bước, cái trâm dính máu áp lên lồng ngực cậu ta.

Mặc dù Phương Cẩn gầy gò nhưng lại giống như lúa trổ bông ngày hè, lớn lên rất nhanh. Lạc Anh phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được vào mắt cậu ta.

“Tôi sẽ giết cậu thật đấy.”

Trong mắt Lạc Anh đã không còn chút tình cảm nào, sự sợ hãi, hoảng loạn đã nắm giữ thật sâu nội tâm nàng, ép nàng không thể không tàn khốc mới có thể giữ lấy một đường sống cho mình.

Phương Cẩn cúi đầu, nhìn cái trâm xuyên qua quần áo, áp trên ngực cậu ta. Lúc ngẩng đầu lên, bỗng cười thảm:

“Chị gái, chị không cần em thật rồi sao?”

Ánh mắt tủi thân mà bàng hoàng, trùng hợp với đứa bé trong trí nhớ, cánh tay Lạc Anh hơi mềm xuống một chút, nhưng Phương Cẩn còn chưa kịp nảy sinh một tia hy vọng, đã cảm thấy lồng ngực nhói lên.

Cái trâm kia đã đâm đến da thịt cậu ta.

Cậu ta thảng thốt, nhìn Lạc Anh, hệt như một đứa bé bị thương vậy.

Lạc Anh nâng cằm lên, mặc kệ cho nước mắt rơi bừa trên mặt:

“Tôi không còn là chị cậu nữa.”

Giọng nói của nàng rất thấp, lại mang theo sự quyết tuyệt nồng đậm:

“Từ khoảnh khắc cậu muốn giết tôi, tình nghĩa giữa tôi với cậu đã bị một đao chém đứt!”

Phương Cẩn hoảng loạn: “Em không có…..”

Cậu ta muốn tiến lên, lại bị Lạc Anh hung hăng đè lại.

Trong mắt nàng, trừ sự sợ hãi dày đặc ra, đã không còn thấy được gì khác:

“Hoàng thượng, đừng ép tôi!”

Xưng hô này hệt như một cái búa tạ giáng từ trên trời xuống, nện thật mạnh vào đầu Phương Cẩn.

Bước chân cậu ta lảo đảo, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Hai mắt bàng hoàng, luống cuống, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu.

Cuối cùng, cậu ta gục đầu xuống, hệt như tù binh chiến bại, xoay người rời khỏi như đã mất hết hồn phách.

Từng giọt máu tươi chảy từ vạt áo xuống đất, nở ra những đóa hoa diêm dúa mà chán nản theo từng bước chân hoang mang.

Cho đến khi bóng lưng Phương Cẩn biến mất hoàn toàn phía ngoài, rốt cuộc Lạc Anh thở phào một hơi.

Mà hai chân nàng đã mềm nhũn, dựa vào tường rồi ngã ngồi xuống đất. Cổ tay thả lỏng ra, cái trâm rơi xuống đất lộc cà lộc cộc.

Nàng co hai chân lên, ôm thật chặt đầu gối, rồi đột nhiên nhặt lại cái trâm, hai tay nắm chắc, ánh mắt dần dâng lên sự cảnh giác dày đặc.

May mà sự bình lặng của lúc này đây được kéo dài cả đêm.

Liên tiếp hai ngày liền, trừ thị nữ đến đổi hộp đồ ăn, đổ bô ra, chẳng còn ai đến thăm nữa.

Ninh Mặc nói lời độc ác cũng không đến nữa, Phương Cẩn suýt đẩy nàng vào chỗ chết cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Nếu không có váy áo hoa lệ trên người và gian phòng tinh xảo trước mặt, suýt nữa thì Lạc Anh tưởng là mình nằm mơ.

Nhưng mà, đã là mơ, sẽ luôn có một khắc cuối cùng phải tỉnh lại.

Khi đám thị nữ trang điểm, thay váy áo cho nàng một lần nữa, trong lòng Lạc Anh nảy sinh đầy sợ hãi và kháng cự.

Nàng đẩy một người ra thật mạnh, rồi lùi ra sau mấy bước, sống chết gì cũng không mặc váy áo được chuẩn bị tỉ mỉ trên tay thị nữ.

Sau khi bốn thị nữ nhìn nhau, một người có vẻ lớn tuổi nhất trong số đó, đang cầm khay son, cúi người:

“Thái phó nói nếu cô nương không muốn chúng nô tỳ hầu hạ, ngài ấy sẽ đến, tự tay thay đồ, vẽ mày cho cô nương.”

Bốn người mang dáng vẻ vừa tôn trọng, vừa khiếp sợ, hiển nhiên là họ đã xem nàng như tân sủng của Ninh Mặc.

Lạc Anh nắm chặt nắm tay lại, móng tay đâm vào thịt, lấy đau đớn để tỉnh táo thoát ra khỏi lửa giận trong lòng.

Nàng dám cứng đối cứng với Phương Cẩn, nhưng khi đối diện với Ninh Mặc, sự dũng cảm đập nồi dìm thuyền kia lại hóa thành hư vô trong nháy mắt.

Chỉ bởi vì Phương Cẩn vẫn còn xem như là một con người. Mà Ninh Mặc đã hoàn toàn là một gã điên!

Nhẫn nhịn ác khí xuống, Lạc Anh bước đến một cách cứng ngắc hệt như một cái cọc gỗ vậy, rồi nàng ngồi thẳng lưng trước bàn trang điểm.

Đám thị nữ tiến lên lần lượt, cẩn thận búi tóc cho nàng.

Chẳng bao lâu sau, người trong gương có lông mày được kẻ đen, mắt hạnh, má phấn, môi đỏ, hệt như tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Đám thị nữ đều nhìn ra được sự hâm mộ vô cùng trong mắt nhau, đồng thời, lại càng nhận định chắc hẳn vị này sẽ là phu nhân trong tương lai, nhân vật mà chỉ cần chạm tay vào là sẽ bị bỏng. Thế là tay lại càng nhẹ nhàng hơn, hy vọng có thể được lên chuyến xe với tốc độ rồng kéo của quý nhân này, cũng có thể chen một chân làm nhân vật có máu mặt.

Sau nửa canh giờ giằng co, thị nữ vây quanh Lạc Anh ăn vận đầy châu quang, ngọc kí ra cửa, lên kiệu mềm.

Khoảng chừng một nén nhang sau, đã đến một bãi đất trống. Ở đó đã có đầy người xếp hàng chỉnh tề, kiệu mềm, xe ngựa vây chặt, cơ cấu khổng lồ.

Kiệu của Lạc Anh dừng ở phía sau đội ngũ, qua một lát sau, có một người mặc thường phục đi đến, vung tay lên với họ, kiệu được nâng lên, đi theo người đó vượt qua đội ngũ, đến tận vị trí thứ hai.

Cách rèm kiệu mà Lạc Anh có thể cảm thấy được các ánh mắt nóng rực ở xung quanh, và những câu bật thốt không giấu nổi kinh ngạc.

Đi đầu tiên là Ninh Mặc đang cưỡi con ngựa màu đỏ sẫm, hắn ta cười khẽ, rồi nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa. Con ngựa chồm lên rồi bắt đầu gõ vó lọc cọc, tiến về phía trước.

Xuất phát ngay sau hắn ta là một cái kiệu mềm màu vàng sáng rất lớn, cũng chuyển động lên phía trước.

Đội ngũ đi được khoảng một canh giờ, Lạc Anh mới cảm thấy một mà trước mắt dần trở nên quen thuộc.

Trên tường thành cổ xưa nguy nga, cao ngất, binh lính thủ thành mặc áo giáp đứng đầy. Cổng thành to, dày đã được rộng mở từ lâu, hai hàng binh lính cầm thương đứng chỉnh tề, mắt nhìn không chớp, chuẩn bị cho nghi thức nghênh đón trang nghiêm nhất.

Sau khi vào thành, di chuyển theo con đường chính giữa, đội người chậm rãi dừng ở giữa đường phố phồn hoa. Người đứng bên cạnh Ninh Mặc lại chạy đến căn dặn mấy cỗ kiệu mềm mấy câu, mọi người tản đi bốn phương, tám hướng.

Mà thị vệ, thị nữ vây chặt quanh hai cỗ kiệu đứng đầu.

Tần Miện cưỡi con tuấn mã đen bóng tiến lên, lúc đi ngang qua kiệu của Lạc Anh thì dừng một chút, nhưng chung quy vẫn chưa từng chuyển tầm mắt.

Nàng thấy Tần Miện đi thẳng lên trước, đến phía sau lưng Ninh Mặc. Không biết là đã nói gì mà Ninh Mặc quay đầu nhìn nàng một cái.

Đúng lúc mặt trời rạng rỡ nhất, ánh nắng chói chang chiếu thẳng tắp vào áo giáp Tần Miện mặc, phản xạ ra hoa nắng lung linh, chói mắt. Đến cả khuôn mặt của Ninh Mặc cũng bị mờ đi.

Thương lượng đã xong, Ninh Mặc kéo dây cương, nở một nụ cười tuyệt trần rồi rời đi.

Lúc đầu, trái tim Lạc Anh vẫn treo tít trên cao, cho đến tận khi phát hiện Tần Miện thay thế vị trí ra lệnh của Ninh Mặc, mà kiệu của nàng cũng đuổi theo đoàn phía trước, nàng mới thở phào khẽ đến không thể nghe thấy được.

Buông lỏng tay ra, giờ mới phát hiện lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi, mà ở góc bàn tay đã có bốn vết đỏ sậm hình trăng khuyết.

Đến khi tòa Phật tháp tinh xảo, đẹp đẽ, cao lớn kia lại xuất hiện trước mắt một lần nữa, Lạc Anh có ảo giác như giật mình tỉnh mộng.

Thật giống như nàng chưa từng rời khỏi Ưng Thiên một ngày nào cả. Thời gian sáu năm nay chẳng qua là chạy đến Mai viên chơi, mơ một giấc mộng đẹp. Giờ mộng đã tỉnh, lại trở về cái lồng giam cực lớn này như cũ.

Sau khi vào cung, Tần Miện mặc áo giáp, đeo trường đao, cũng không tiện để vào sâu thêm nữa. Cỗ kiệu cực lớn dừng lại, Lạc Anh cũng đi xuống, giẫm trên nền đá xanh, còn chưa kịp hiểu ra cái gì đã nhìn thấy Phương Cẩn mặc bộ thường phục màu đen đang hạ một chân xuống khỏi kiệu.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ tái nhợt hơn cả hôm trước. Đứng ở trước Tần Miện như một tòa tháp, có vẻ cậu ta càng gầy gò hơn. Cứ như là nếu có một cơn gió cũng có thể thổi bay cậu ta vậy.

Không biết Tần Miện nói gì đó, vẻ mặt của Phương Cẩn không tốt lắm. Nhớ lại những đóa hoa máu trên mặt đất ngày hôm trước, Lạc Anh hơi nghiêng đầu đi, không nhìn họ nữa.

Thị nữ bên cạnh nàng tranh nhau vị trí đứng trước, chỉ sợ nhỡ muộn một bước thì sẽ bỏ lỡ cơ hội lên trời.

Nắng gắt như lửa, lại chẳng làm ấm được đáy lòng lạnh lẽo và sợ hãi của Lạc Anh.

Phương Cẩn ho khan hai tiếng, dáng vẻ yếu ớt làm cho người ta không đành lòng mà trách móc nặng nề hơn. Tần Miện ôm quyền, khẽ nói Hoàng thượng bảo trọng, long thể vi an, rồi xoay người rời đi.

Hắn đi qua vai Lạc Anh, bước chân kiên quyết như chưa từng quen biết vậy.

Lạc Anh thu hồi tầm mắt, mặc kệ cho thị nữ kéo mình đi về hướng nội cung. Khi ngang qua chỗ Phương Cẩn, mắt nhìn thẳng không chớp, ngoảnh mặt làm ngơ với hơi thở dốc yếu ớt kia.

Hành lang rất dài, dài đến nỗi chẳng nhìn thấy đầu ra. Tường cung ở hai bên cao ngất, càng làm chật chội thêm. Khác với vẻ mặt vui mừng của người xung quanh, khuôn mặt Lạc Anh nặng nề như nước, bước chân quyết tuyệt, hệt như người đi chịu chết.

Con đường phía trước hỗn độn, sâu không thấy đáy. Nàng là cá nằm trên thớt, chẳng có chút sức phản kháng nào. Trên đoạn đường xưa, giờ đây chỉ còn một mình nàng mà thôi.

~~~~~~~~~~

Ngát dịch.