Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 111: TÌNH CẢM CỦA NAM NHÂN



Ban đêm.

Thị về canh gác cầm trường thương, nhìn phía trước với vẻ mặt nghiêm túc. Thế nhưng mồ hôi chảy từ trên trán hắn xuống vẫn bán đứng tâm trạng căng thẳng, bất an lúc này đây của hắn.

Chẳng phải lý do nào khác, mà chỉ là lúc nãy có một chiếc kiệu chậm rãi đến, hắn ra hỏi hai câu theo thủ tục, thế mà lại phát hiện ra người phía sau Bình Lan Trưởng công chúa và Tần tiểu Tướng quân quen vô cùng.

Hình như là, hình như là…..

Nhưng Bình Lan Trưởng công chúa cũng chẳng hề cho hắn cơ hội phản ứng, ném thẳng lệnh bài, quát lớn bắt mở cửa cung, rồi buông màn kiệu, tự đi vào trong.

Nghĩ lại tỉ mỉ khuôn mặt bị che khuất bởi đêm tối, càng nghĩ, mồ hôi nhỏ giọt càng nhiều.

Hắn nâng mắt nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mà mây đen đã kéo đến, che lấp ánh trăng, chỉ còn lại mấy ngôi sao mờ mờ, nửa sáng nửa không ở phía xa, nhìn ảm đạm vô cùng.

Đổi… trời rồi……

Kiệu được nâng đến trước Phật tháp thì dừng lại.

Bình Lan Trưởng công chúa xuống kiệu chậm rãi, mắt không chớp, nói:

“Việc hôm nay, ta cũng không biết mình làm đúng hay sai. Chỉ có điều, nếu cậu đánh nước cờ sai, ta sẽ tuyên bố là cậu bắt cóc hai mẹ con ta đấy, hiểu chưa?”

Giọng nói của Lý Diên Tú truyền ra từ phía sau:

“Đa tạ Đại trưởng công chúa. Nếu thật sự có nhỡ nhàng, đương nhiên vãn bối sẽ không để liên lụy đến Tần Miện.”

Tần Miện hơi không vui, gọi một tiếng mẫu thân, lại bị Bình Lan Trưởng công chúa ngăn lại:

Vẻ mặt bà ấy nghiêm túc, nắm tay con trai, dặn dò:

“Từ nhỏ con chẳng bao giờ làm mẹ phải lo lắng, tính cách trung hậu, thật thà. Nhưng nay xem ra là do mẹ dạy con quá thật thà rồi, thật thà đến mức ngu dốt.”

Từ sau sự việc sáu năm trước, Bình Lan Trưởng công chúa đã ở trong Phật đường, đến cả gặp mặt mà cũng chẳng cho hắn cơ hội nào.

Hôm nay đột nhiên nói những lời tâm huyết này, cho dù Tần Miện hơi kích động nhưng cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu thừa nhận.

“Nếu con đã chọn lựa lột da hổ, dứt khoát phải độc ác lên, đã chọn thì phải đi đến tận cuối con đường, không chừng còn có một tí tẹo cơ hội thay đổi. Nhưng con lại cứ lắc lư trái phải, cứ bày ra cái dáng vẻ không vui cả ngày kia. Hay là tất cả mọi người trong thiên hạ đều nợ con, hay là chỉ cần có chút gì đó không hợp ý, con đều nhe răng, vỗ bàn?”

Tần Miện bị quở trách, một gã cao to như thế mà chẳng ngẩng đầu lên nổi.

Thấy vậy, Bình Lan Trưởng công chúa cũng không tránh khỏi mềm lòng mấy phần.

Dù sao cũng là từ trong bụng mình bò ra, bà ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép, chứ không phải thật sự muốn ép con trai đi chết.

“Miện nhi.”

Giọng điệu mềm hơn, mang theo thở dài nồng đậm:

“Người làm mẹ chỉ muốn bảo con hiểu một đạo lý, hai chữ trung - gian không phải là từ trong miệng người ngoài nói ra. Từ nhỏ con đã không thông minh như hai đứa kia, thế thì đừng làm việc gì khiến cho bản thân phải hối hận.”

Tần Miện hiểu Bình Lan Trưởng công chúa ám chỉ cái gì, khẽ nói: “Mẫu thân, con biết sai rồi.”

“Mẹ nhìn đứa bé kia không giống người tâm cơ thâm trầm, đi theo nó cũng được. Đứa bé nhà họ Ninh kia thì, đến cả mẫu hậu cũng bị nó nắm trong lòng bàn tay, về sau con có thể có kết cục tốt nào được chứ?”

Tần Miện phản bác: “Nhưng mẫu thân, Trăn Trăn…..”

“Trăn Trăn không cần con phải quan tâm.”

Bình Lan Trưởng công chúa thay đổi ngữ điệu đột ngột, rồi lại mềm xuống: “Miện nhi, con luôn cảm thấy Trăn Trăn yếu đuối, việc gì cũng cần con phải làm hộ con bé. Thật ra, mẹ thấy nó còn thông minh hơn con nhiều. Ít nhất thì con bé hiểu được phải làm thế nào để mình không bại, mà con…..”

Tần Miện không phục trong lòng, cảm thấy em gái như người bằng thủy tinh lưu ly dễ vỡ thế kia, không biết đã tủi thân biết bao nhiêu khi ở bên cạnh thằng nhãi Ninh Mặc.

Nhưng hắn lại không thể chống đối mẹ trực tiếp, chỉ đành thưa vâng.

Bình Lan Trưởng công chúa chẳng phải người khác, chỉ cần liếc mắt một cái đã xuyên thấu được con trai mặt phục, lòng không phục. Biết mà cũng chẳng thể làm sao, bèn không nhiều lời nữa, phất tay áo, rời đi.

Tần Miện giơ tay làm động tác cung tiễn mẫu thân, đang hạ tay xuống thì bả vai bị vỗ một cái rất mạnh, hắn giật mình, xoay người theo bản năng.

“Đi thôi.” Không biết Lý Diên Tú chui ra từ trong kiệu lúc nào, “Thời gian không nhiều, anh đi sắp xếp nhân thủ, tôi đi tìm người.”

Tần Miện gật đầu, lại bỗng nhớ ra cái gì đó, nói như hết hơi:

“Lúc tiệc tối, hình như có nghe cung tỳ nói Lạc Anh ở điện Kiêu Dương, anh đi trước nhìn thử xem.”

Lý Diên Tú nhìn dáng vẻ uể oải của hắn, vỗ vai hắn thật mạnh:

“Đừng nghĩ nữa, Trưởng công chúa nói đúng, con bé Tần Trăn thông tuệ hơn người, sẽ có thể bảo vệ chính mình thật tốt đấy!”

Tần Miện nhếch lên một nụ cười có lệ, nói một câu đi đây, rồi sải bước đến cung Hi Hòa.

Lý Diên Tú cũng không trì hoãn nữa, xoay người chạy thật nhanh đến điện Kiêu Dương.

Một đường thông suốt. Trừ lúc mấy nội giám trực đêm đi lại ở hành lang, chàng phải nhanh chóng ẩn nấp trong góc tối, nín thở.

Có vẻ như đám tiểu thái giám kia cũng buồn ngủ cực kỳ, một tay cầm đèn lồng, một tay khác thì che miệng ngáp, bước chân phù phiếm du đãng về phía cuối hành lang.

Đợi đến khi người đã đi xa rồi, Lý Diên Tú mới hít thở, nhanh chóng tiến bước.

Cuối cùng, đã đến ngoài cửa sổ điện Kiêu Dương.

Chỗ cửa chính có hai cung tỳ trực đêm ngồi đó, hai tay chống má, gục đầu như gà mổ thóc.

Lý Diên Tú cảm thán trong lòng: Hoàng cung hiện nay lại thông thoáng, không trở ngại thế này á?  

Chàng liếc nhìn ô cửa sổ đang mở một nửa, sau khi xác định bên trong không có người mới lặng lẽ nâng cửa sổ lên, nhấc chân một cái, nhảy chui người vào trong.

Trong phòng, ánh nến u ám.

Cả gian phòng im ắng, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lý Diên Tú thả chậm bước chân, tuần tra một vòng, rồi cuối cùng khóa tầm mắt ở tấm bình phong.

Nói một cách chính xác thì hẳn là bóng người ở phía sau bình phong.

Người đẹp nằm trên tháp, dáng vẻ thướt tha, đường cong động lòng người, hình như đã ngủ rồi, không nhúc nhích gì cả.

Chàng bước chậm đến gần, đi qua bình phong thì thấy được người nằm ngủ đang ôm lấy chính mình, tóc đen xõa trên gối đầu, không phải Lạc Anh thì còn có thể là ai được.

Lý Diên Tú vốn tưởng là chính chàng cũng xem như người đã thấy quen sóng gió, tuyệt đối không có cảnh tượng chia tay lâu ngày gặp lại, hai mắt đẫm lệ. Thế nhưng, khi thật sự đến lúc mới đột nhiên hiểu ra sao lúc gặp lại ở trấn nhỏ, hai mắt Lạc Anh lại chan chứa lệ nhòa.

Chàng liều mạng đảo mắt lên trên, thở ra một hơi thật dài, cố xua tan chua xót trong lòng.

Sau đó tiến lên phía trước nắm tay Lạc Anh, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng.

Vừa mới chạm vào tay đã cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

Cúi đầu nhìn xuống, trong lòng giật mình kinh hoàng.

Giờ đây móng vuốt nho nhỏ, trắng trắng kia như là chỉ còn có một tầng da thôi vậy, gầy trơ cả xương. Hơn nữa, khớp xương và bụng ngón tay chi chít những vết sẹo đã đóng vảy.

Tròng lòng chàng vừa đau, vừa tức giận, nắm tay cũng dịu dàng hơn.

Xoay nàng nằm thẳng ra thật chậm rãi, muốn gọi nàng dậy thật dịu dàng. Thế mà không ngờ được, lúc xoay người ra, Lạc Anh đang mở to hai mắt đẫm lệ, tóc mai đã bị ướt nhẹp từ lâu.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói của Lý Diên Tú rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, lấy ngón tay lau nước mắt cho nàng một cách ngốc nghếch, an ủi nàng bằng miệng lưỡi vụng về:

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”

Ngữ điệu của Lạc Anh nức nở, tủi thân muốn chết:

“Em còn tưởng em phải chết rồi.”

“Sao có thể chứ? Nàng là nàng dâu của tôi mà, nếu nàng chết rồi, tôi há có phải thành quan phu góa vợ rồi không?”

Lý Diên Tú nặn ra nụ cười miễn cưỡng, vỗ về nàng, đang nhìn đến chỗ nào đó, bỗng con ngươi co rút mãnh liệt.

Tay chàng run rẩy, chậm chạp xoa vết sẹo dài trên mặt Lạc Anh.

Đây là buổi tối, nàng rửa mặt rồi mới đi nằm, khuôn mặt sạch sẽ, không bôi cái gì cả. Thế là vết sẹo dài, nhàn nhạt trên má kia hiện ra rất rõ ràng.

Đôi mắt của Lý Diên Tú hơi ướt át, khàn giọng hỏi:

“Ai làm?”

Lạc Anh không tiếp lời, chàng hiểu ra.

“Ninh Nghiên?

Ngọc Nhi là người của Ninh Nghiên, là ả bắt nàng đi?”

Đột nhiên Lạc Anh cảm thấy rất vô nghĩa.

Vết sẹo trên mặt nàng không đau nữa, nhưng cũng không đại diện cho có thể bỏ qua việc này.

Bị thiệt thòi lớn như thế, còn bị người ta nhục nhã trăm đường. Vết sẹo từ Ninh Nghiên đã hung hăng khắc sâu trên người nàng.

Thế mà Ninh Nghiên còn là người trong lòng của gã trước mặt này. Thật đúng là tức đến chết mất!

Lạc Anh giận dỗi xoay người, không nhìn chàng nữa. Trong lòng mắng chửi không ngừng, giận chàng có mắt không tròng, đi thích một ả rắn rết, lại giận chính mình hốc mắt quá nông, vừa thấy chàng sẽ khóc. Giờ thì hay rồi, chẳng có chút khí thế nào, còn làm khó dễ sao được.

Đột nhiên, eo bị gì đó quấn lấy, ngay sau đó, bàn tay đang đặt trên thắt lưng bị nắm lấy chậm rãi.

“Là tôi có lỗi với nàng.”

Giọng nói của Lý Diên Tú rất trầm thấp, cũng chỉ nói được có vài câu như thế.

Chẳng lẽ không nên đi tìm Ninh Nghiên báo thù cho mình chút đi à?

Vết sẹo này sâu như thế, bẻ gãy một cánh tay hay một cẳng chân của ả ta để trút giận thay mình cũng là rất bình thường đi.

Nhưng chàng sẽ chỉ nói xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi thì đi bồi thường đi, mà không phải chỉ pháo miệng ở đây.

Lạc Anh tức giận, lại vẩy tay chàng ra một lần nữa.

Lần này, người phía sau hoàn toàn không nói chuyện.

Trong lòng nàng bức bí vô cùng, lập tức ngồi dậy, chống nạnh mắng to:

“Là anh có lỗi với tôi, nếu không có mấy chuyện lung tung, lộn xộn trước đây của anh, tôi có thể chịu tội này không? Giờ đây nhìn lại, anh đây không phải là hoa đào nát, mà là hoa đào độc.”

Thật sự là tức nghẹn, trong lòng nàng tủi thân vô cùng, lại sợ người bên ngoài biết được, nên mắng người mà cũng phải đè thấp giọng nói.

“Còn có Ninh Nghiên kia, lúc đầu tôi còn tưởng là cô nương tốt đấy. Không ngờ trong lòng lại độc như thế. Thù này, tôi nhất định phải báo. Lý Diên Tú, anh đừng có mà bảo tôi bây giờ anh còn khó quên tình cũ với ả, đừng có mà khuyên tôi nhân nhượng cho khỏi phiền đấy.”

Nếu thế, nhất định nàng sẽ đánh chết thằng chó này.

Lý Diên Tú lại nói một câu xin lỗi, rồi mới nói:

“Lạc Anh, nàng muốn tôi báo thù cho nàng không?”

Lạc Anh liếc nhìn chàng một cái, quái lạ: “Tự tôi có tay, có chân, còn cao hơn, khỏe hơn ả ta, đơn độc đánh nhau mà còn không thắng nổi một tiểu thư yêu kiều chắc? Thế thì tôi sống quá lãng phí rồi. Hơn nữa, đàn ông đàn ang như anh mà đi đánh phụ nữ, mất mặt lắm.”

Rất có cảm giác như chuyện của phụ nữ chúng tôi, đàn ông các anh quan tâm ít thôi.

Lý Diên Tú nhìn nàng, đôi mắt có ánh nước lóe lên.

Chuông cảnh giác của Lạc Anh kêu to ngay lập tức, trừng lớn đôi mắt: “Lý Diên Tú, chắc không phải căn bản là anh không hề muốn báo thù giúp tôi đấy chứ!”

Loại việc thế này, tôi không cho anh làm là một chuyện, nhưng nếu đến thái độ mà anh không có, thế thì đừng trách bà đây tẩn anh đến mặt mũi bầm dập. Lại tặng anh với người đẹp rắn rết kia một trận, cùng tẩn thành một đôi tuyệt thế, đỡ phải đi gây họa cho người khác.

“Nếu tôi nói là lúc nãy, lúc nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng kia, tôi hận không thể giết chết người đã làm nàng bị thương, nàng có tin không?”

Lạc Anh nửa tin nửa ngờ: “Kể cả Ninh Nghiên?”

Lý Diên Tú lặp lại một cách trịnh trọng: “Kể cả Ninh Nghiên!”    

Lạc Anh mới không tin.

“Ninh Nghiên kia không phải là người mà anh thương thương nhớ nhớ à? Năm đó còn vì ả mà xông vào Bắc Ngụy, đến tính mạng cũng chẳng cần, còn vì ả mà mắng tôi thô tục. Chuyện nào chuyện nấy, tôi đều nhớ rất rõ ràng đấy.”

Lạc Anh than vãn, ánh mắt vẫn không hề tin tưởng như cũ, quét qua khuôn mặt của chàng.

Lý Diên Tú đã hiểu được cái gì gọi là biết vậy chẳng làm.

Nếu sớm biết có một ngày chàng sẽ bị cô gái nông thôn hoang dã này bắt làm tù binh thì lúc đầu nên biểu hiện cho tốt một chút, tốt hơn một chút.

Nhưng thế gian chẳng có sớm biết.

Chàng chậm rãi giơ tay ra, lại nắm lấy tay của Lạc Anh một lần nữa.

Lòng bàn tay to, dịu dàng, bao lấy bàn tay mảnh dẻ của nàng, không ngừng vuốt ve, vết chai trong lòng bàn tay xẹt qua làn da, tạo cảm giác hơi ngứa ngứa.

Thật giống như, giống như có người đang cầm lông chim, không ngừng phe phẩy nơi trái tim nàng vậy.

“Lạc Anh.”

Lý Diên Tú dịu dàng nói: “Tôi rất xin lỗi, không hề quen nàng sớm hơn. Cũng rất xin lỗi, người đầu tiên tâm động không phải nàng. Càng xin lỗi, đã từng nói với nàng những lời xúc phạm như thế. Nhưng mà, Lạc Anh.”

Ánh mắt của chàng thành kính mà chuyên chú, hệt như đang cầu nguyện trước đức Phật, lại hệt như độc thoại phân tích:

“Tôi có thể khẳng định là đêm ở Từ Châu, tôi nàng cùng giường, cùng gối. Từ một khắc đó, cả đời này, trái tim của tôi đã không có người khác rồi.

Có lẽ, giữa tôi với nàng, người động lòng trước là nàng. Nhưng người nảy ra ý nghĩ bên nhau trọn đời trước, là tôi.”

Nhìn Lạc Anh đã ngẩn cả ra, chàng không nhịn được mà cúi người, nhẹ nhàng hạ xuống vết sẹo nhàn nhạt kia một dấu ấn nóng bỏng, rồi chuyển qua hôn mí mắt hơi sưng đỏ của nàng.

Ngát dịch.