Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 52: Ẩn tình



Tần Miện vội vàng chạy về đến ngoài phủ, chưa xuống ngựa đã nhìn thấy Lý Diên Tú với vẻ mặt lo lắng đang đi lòng vòng ở cửa.

“Diên Tú!”

Hắn ta nhảy xuống ngay lập tức, bước dài đến, thấy bạn thân bụi bặm gió sương, vẻ mặt mệt mỏi. Trong lòng ấm áp: “Cuối cùng thì anh cũng về rồi.”

Đáy mắt Lý Diên Tú tràn đầy tơ máu, cằm mọc đầy râu, vừa mở miệng là chất giọng khàn không chịu nổi:

“Rốt cuộc chuyện gì thế này, đại hôn của Thiên tử là chuyện rất nghiêm túc, sao có thể định đoạt bằng một câu được? Còn vội vàng thế nữa, chẳng khác nào trò đùa cả.”

Chàng vừa nhận được tin tức đã ra roi thúc ngựa chạy về gấp, suốt đường màn trời chiếu đất, chẳng để ý nghỉ ngơi. Vừa vào thành đã chạy thật nhanh đến đây, cũng chưa thèm về nhà nữa.

Vốn tưởng bạn tốt sẽ kích động giống mình, không ngờ đối phương lại thở dài u ám:

“Anh trở về muộn rồi, việc này là ván đã đóng thuyền. Khâm Thiên giám đã chọn ngày xong, chẳng bao lâu nữa phải đại hôn rồi.

“Hoang đường!”

Lý Diên Tú không nhịn được mà hung hăng vỗ vào con sư tử đá ngoài cửa, quay đầu hỏi: “Lẽ nào mẫu thân anh đồng ý?”

Trưởng công chúa Bình Lan là con gái ruột của Thái hoàng thái hậu, đương nhiên là tình cảm mẹ con không giống như người khác.

Là mẫu thân mà sao lại có thể nhìn con gái mình bị đẩy vào hố lửa như thế?

Tần Miện thở dài tiếc hận: “Tôi cũng tức mẫu thân vì việc này. Bà ấy chẳng thèm phản bác cũng thôi đi, thế mà lại còn không cho tôi tiến cung, cứ thừa nhận hoàn toàn thế, y như bà ấy đã biết việc hôn sự này thì lâu rồi vậy.”

Nói xong câu này, vẻ mặt Lý Diên Tú hơi đổi, nhìn Tần Miện một cái, phát hiện trong đôi mắt đối phương đang nhìn mình cũng có vẻ không chắc chắn.

“Không thể nào.”

Sắc mặt Tần Miện xanh mét, khóe miệng muốn nhếch lên một nụ cười mà lại cứng đơ, xấu hơn cả khóc.

“Trước đừng đoán lung tung, đúng rồi, Ninh Mặc đâu?”

Tần Miện lắc đầu, lúc này đây trong lòng hắn vừa phiền vừa loạn, cũng không suy nghĩ được gì nhiều.

Nếu ngay từ đầu mẫu thân đã biết, thế thì chẳng có gì lạ.

Bà ấy là con gái ruột của Thái hoàng thái hậu, không lý nào lại không biết quyết định tứ hôn. Nếu nói như thế thì mẫu thân tán đồng chuyện này?

Gả em gái cho một đứa bé con, đưa vào thâm cung đại viện, về sau phải lục đục, ngươi lừa ta gạt với một đám đàn bà con gái khác sao?

Nghĩ đến đây, hắn sinh hận trong lòng, hung hăng chém xuống một đao làm bay luôn một góc tú cầu trong chân sư tử đá.

Thấy Tần Miện luống cuống như vậy, Lý Diên Tú vội tiến lên giữ chặt cổ tay hắn, khuyên nhủ: “Anh thế này mà bị người ta nhìn thấy lại tưởng phủ Công chúa xảy ra chuyện gì. Đi, vào phòng bàn bạc trước đã, nghĩ biện pháp còn khó khăn hơn nhiều.”

Tần Miện vừa nghĩ đến có lẽ mẫu thân cũng là một đồng lõa, đáy lòng khó chịu vô cùng, đến cả vào nhà mà cũng không muốn tiến một bước nào.

Là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên Lý Diên Tú hiểu hắn đang nghĩ gì, thế là túm hắn: “Nếu không muốn về, dứt khoát đi tìm Ninh Mặc. Anh ta nhiều ý tưởng xấu, sẽ luôn có thể nghĩ ra cách.”

Tần Miện không muốn đi nhưng trước mắt cũng chả có nơi nào để đi.

“Được, nhất định hai người phải giúp tôi, bất kể thế nào, Trăn Trăn cũng tuyệt đối không thể gả vào Hoàng cung sống cô độc được!”

Hai người phi thân nhảy lên ngựa, nắm dây cương, miệng khẽ hô một tiếng, con ngựa chạy như bay về hướng bờ sông ở phía đông thành.

Muốn biết Ninh Mặc ở đâu thì dễ lắm.

Ba người bọn họ, Tần Miện chất phác, không thú vị, Lý Diên Tú thông tuệ, mà Ninh Mặc có vẻ ngoài dịu dàng, ôn hòa, nhưng từ trong xương cốt thì lại là một người đầy bụng xấu xa*. Lúc còn nhỏ, mỗi lần đều là ý định phá hoại của hắn nhưng người bị đánh lại là Tần Miện, từ đây có thể thấy được ruột của hắn phải dài hơn người khác rất nhiều vòng.

Con ngựa của Lý Diên Tú chạy như bay ở phía trước dẫn đường, Tần Miện cưỡi ngựa chạy ngay đằng sau. Cho đến khi ngựa phi đến bên bờ Tần Hoài rồi dừng lại, thấy Lý Diên Tú đã bắt đầu buộc dây cương vào gốc cây, hắn mới nhanh chóng đi xuống. Thấy lạ nên hỏi: “Đến bờ sông làm gì?”

“Đương nhiên là tìm Ninh Mặc. Đấy, anh xem!”

Nhìn theo ánh mắt của Lý Diên Tú, quả thật, trên mặt nước cách bờ sông không xa có một chiếc thuyền hoa đang đứng im. Một vị công tử áo trắng dựa vào cửa thổi tiêu, bên cạnh có bốn, năm vị cô nương mỗi người cầm một loại nhạc cụ, đang cùng hợp tấu. Âm thanh lả lướt truyền đến theo mặt nước đòng đòng đưa đưa, rất là thanh thản, dễ chịu.

Trong cả thành Ưng Thiên này, chỉ có mỗi Ninh Mặc mới có thể nghĩ ra cách tinh xảo này để an ủi tính cách phóng khoáng, du đãng của mình mà thôi.

Tần Miện vừa muốn lên tiếng gọi hắn thì bị Lý Diên Tú ngăn lại.

“Đưa tên cho tôi mượn.”

Tần Miện lấy ống tên đeo bên lưng ngựa xuống, chỉ thấy Lý Diên Tú giương cung cài tên, nhắm chuẩn vào thuyền hoa.

Kéo căng cung, thả tay.

Chỉ nghe thấy từ thuyền hoa trên mặt nước truyền đến từng tiếng hét chói tai, hình ảnh quyến luyến bị thay thế bằng sự hỗn loạn ngay lập tức.

Ninh Mặc không hề hoang mang, hạ tiêu ngọc trên tay xuống, nhìn hai người trên bờ, lên tiếng cười nói: “Khách quý đến cửa ghé thăm, không tiếp đón từ xa là lỗi của tôi. Nhưng cũng không nên lỗ mãng thế này, dọa mỹ nhân sợ thì không tốt lắm.”

Lý Diên Tú buông cung tên, cũng cao giọng như vậy, mắng hắn: “Còn không mau lăn đến đây, lại chậm một bước sẽ đâm thủng thuyền của anh, cho anh bơi đấy.”

Ninh Mặc cười trả lời: “Nếu anh đã lên tiếng, tôi dám không nghe theo?”

Nói xong, cặn dặn người cho thuyền trở về. Đồng thời cười tủm tỉm, đứng ở mũi thuyền nhìn người trên bờ kia.

Người cầm lái thuyền hoa nào có không nghe hiểu hai người có quen biết, cũng yên tâm trở về, chỉ là đang oán thầm trong lòng: Chả trách mọi người đều nói hơn nửa đám quần là áo lụa của nhà giàu có tính cách dị thường, làm gì có ai vừa thấy mặt đã dùng vũ khí chào hỏi đâu? Đao kiếm không lời, làm người khác bị thương thì sao bây giờ?

Nhưng vừa cập bờ đã tiếp được bạc vụn Ninh Mặc ném cho, lập tức vui vẻ ra mặt, trong lòng tự nhủ nếu vị gia này lại đến thêm mấy lần, kể cả lần sau chơi ném dao thì ông ta cũng vẫn vui vẻ.

Vừa bước lên bờ bị đập một phát rất mạnh vào ngực, Ninh Mặc đau đến nỗi ôm ngực nhíu mày: “Sao cái tính cách này của anh lại có thừa thô lỗ thế!”

Lý Diên Tú mặc kệ: “Thiệt cho anh còn lớn tuổi nhất, thấy Tần Miện xảy ra đại sự thế này mà không nói đến giúp đỡ nghĩ cách, lại trốn ở đây hưởng lạc một mình. Lẽ nào không nên đánh?”

Ninh Mặc thấy dù vẻ mặt chàng buồn khổ, nhưng trên trán lại khôi phục tư thái của ngày trước, nói chuyện hành động cũng không có gì đáng ngại, trong lòng hắn thoải mái hơn không ít, bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của chàng, cười nói:

“Đúng đúng đúng, là tôi không phải. Tối nay ở lầu Thiên Hương, tiểu nhân xin được mở tiệc tẩy trần cho Đại nhân, lại bồi lỗi với Tướng quân, thế nào?”

Nhìn dáng vẻ cợt nhả này của hắn, Lý Diên Tú lại liếc sang Tần Miện hận thù đau khổ, hắng giọng, khẽ trách: “Đừng đùa, có chính sự muốn bàn bạc với anh đây.”

Ninh Mặc thu lại sự trêu đùa trong đáy mắt, khóe miệng vẫn cong như cũ, đi đến phủi một chiếc lá khô trên vai Tần Miện xuống: “Tôi tính anh cũng sẽ tìm đến tôi. Đi thôi, ăn uống cho ấm người trước đã, vừa khéo tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Mày rậm của Tần Miện nhíu chặt, không hiểu hắn ta muốn nói gì với mình. Lại đột nhiên nghĩ ra sẽ không tránh được liên quan đến việc của Tần Trăn rồi, dù sao trước mắt chẳng có gì quan trọng và gấp gáp hơn việc này.

Lập tức trong lòng lại thấp thỏm hơn, nhìn Lý Diên Tú một cái theo bản năng, phát hiện chàng đang gật đầu ra hiệu với hắn, bảo hắn đừng có hoang mang, rối loạn.

Mang theo trái tim lo sợ bất an, theo hai người kia bước chậm đến cái đình nhỏ trong rừng, thị nữ vén rèm đón chào từ sớm. Lại nhìn thấy các nàng trang điểm đậm, đeo đầy vòng tay ngọc bội, liền hiểu ngay nơi đầy mùi son phấn trang điểm này là chỗ nào rồi.

Sau khi ba người ngồi xuống, đám hầu gái tiến lên rót trà, định ngồi xuống bên cạnh họ theo thói quen, lại bị Lý Diên Tú ngăn cản: “Chúng ta có việc cần thương lượng, không được phân phó thì ai cũng không thể vào đây.”

Mấy cô gái thấy thế đều hành lễ rồi lui ra. Chẳng bao lâu, trong phòng lại trống trải như cũ.

Ninh Mặc khẽ thở dài, cầm chung trà tinh xảo, khéo léo trong tay thưởng thức, cũng chẳng đưa đến bên miệng. Cảm thấy tiếc: “Người đẹp bên hoa đầy sảnh, thế mà thằng nhóc nhà anh vẫn giữ thân mình như ngọc bao nhiêu năm nay.”

Tần Miện không kiên nhẫn nhất khi nhìn mấy cảnh này, bèn xen vào một câu: “Diên Tú cố ý trở về gấp vì chuyện của Trăn Trăn, cũng không phải vì uống rượu tìm gái.”

“Hả?”

Ninh Mặc nâng mắt nhìn hắn một cái, lại lắc đầu:

“Đồ ngốc nhà anh, việc gấp mà không biết tìm chỗ gần để giải quyết trước, ngược lại, chạy xa như thế đi tìm viện binh. Quả thật đầu óc là thứ tốt, đáng tiếc, không phải ai cũng có.”

Người được lời nói nhắc đến - Tần Miện, tức hỏng cả người: “Tôi vẫn muốn tìm anh nhưng hôm nay anh ở Ưng Thiên, mai lại đi nơi khác. Tóm lại cả nửa tháng đều không gặp được anh, đi đâu mà tìm?”

Tính cách Tần Miện đôn hậu, ít khi nóng giận. Nhưng việc liên quan đến Tần Trăn cứ như là đã chọc vào vảy ngược của hắn, đương nhiên là giọng điệu không tốt.

“Đừng hoảng.”

Ninh Mặc nhấc bầu rượu trước mắt lên chậm rãi rót vào một ly rượu bạch ngọc chạm khắc.

Hương rượu xông vào mũi, giọng nói của hắn ta cũng bay theo hương rượu vào tai:

“Anh tôi là huynh đệ, chuyện của Tần Trăn thì tôi há có thể khoan tay đứng nhìn? Tôi không xuất hiện đương nhiên là có lý của tôi.

Rót đầy một chén trước đã, đưa cho Lý Diên Tú.

Lý Diên Tú nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch, hương vị cay nồng ấm áp từ cổ họng đến toàn thân.

Ninh Mặc tò mò nhìn một cái, trong mắt lộ đầy ý cười, lại rót đầy một chén nữa ngay trên tay chàng.

Tần Miện không nhịn được, hỏi: “Thế anh có cách rồi à?”

“Đừng vội, tôi biết được một số ẩn tình của việc này, nếu anh có thể khống chế tính khí của mình thì tôi cũng nguyện ý tán gẫu với anh.”

Ẩn tình?

Hai chữ này vừa ra, hai người kia nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.

Tần Miện nhíu mày: “Nơi này chỉ có ba người chúng ta, anh cứ nói thẳng ra là được.”

“Đúng thế.” Lý Diên Tú cũng hơi buồn bực: “Việc đại hôn đột ngột quá đỗi, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết à?”

Ninh Mặc nâng mắt, nhìn với thâm ý, đưa ra một bình luận: “Một câu trúng đích!”

Dứt lời lại cúi đầu xuống, bưng ly rượu đầy đến bên môi, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mặt nước trong chén hơi xao động, nhuộm một tầng màu sắc lên môi mỏng, quyến rũ đến không nói nên lời.

Diễn xuất không nóng không lạnh này của hắn ta hệt như đang đổ dầu vào lửa, trong lòng Tần Miện sốt ruột khó nhịn: “Rốt cuộc là anh biết gì thì nói ra là được. Bây giờ đã là lúc nào rồi còn giấu như mèo giấu c thế? Lẽ nào em gái tôi phải gả cho thằng nhóc con kia thật à, sao có thể hoang đường thế được?”

Vốn hắn đã nản lỏng mà chấp nhận rồi, nhưng không ngờ Lý Diên Tú lại chạy về thật. Nay ba người bạn tốt đã tập trung đầy đủ, thế là ý tưởng đấu tranh vì em gái ở trong lòng như tro tàn lại bùng cháy, mà ngọn lửa càng lớn hơn so với lúc trước.

Bây giờ lồng ngực của hắn như đang bị đè nén đến nghẹt thở. Thế mà hai vị nhân huynh ở bên cạnh lại cứ không hoảng không vội như cũ, nhìn mà làm cho người ta nóng lòng như lửa đốt.

Lần đầu tiên trong đời, Tầm Miện nổi lên ý muốn động thủ đánh Ninh Mặc.

Lý Diên Tú cũng không nhịn được mà thúc giục: “Lửa đã xém lông mày rồi, anh còn diễn được đã à. Nói mau, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”

Nghe được lời này, tay Ninh Mặc ngừng lại rồi chậm rãi đặt ly rượu xuống, bất đắc dĩ mở miệng:

“Anh nên biết cọc hôn sự này đột ngột như thế là vì chính mẫu thân anh vào cung xin cho em gái anh đấy.”

Lời này không khác gì trời xanh nổi giận, giáng ngũ lôi oanh đỉnh xuống đầu Tần Miện, một chữ hắn cũng không nói nổi.

~~~~~~~~~~

Ngát dịch

* Tác giả dùng “骚水”, chữ này có mặt trong truyện H với mật độ cao, nên chẳng search được ra nó có ý gì khác, ra toàn các H. Không biết là typo hay cố tình nữa, nên mình tự sửa thôi. Ai hiểu thì chỉ mình với. Thanks!