Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 63: Chạy trước



Trong lúc mọi người suy nghĩ phức tạp, rốt cuộc tiếng chuông năm mới cũng được gõ vang rồi.

Dường như vì hưởng ứng sự vui mừng, sung sướng của khắp chốn, vừa sáng sớm, mặt trời đã cuốn theo ánh đỏ chậm rãi mọc lên, mang theo tia nắng ấm áp chiếu xuống vạn vật. Cành lá xanh ngắt đang treo những giọt sương lấp lánh được phủ lên một tầng vàng kim. Chim hót, chó sủa, gọi chủ nhân dậy nghênh đón ngày mới tốt đẹp. Mọi người ngạc nhiên, phát hiện ra mặc áo bông đứng ở nơi trống trải, chỉ mới phơi nắng không bao lâu mà trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trong thành, dân chúng hoan hô, nhảy nhót, cuối cùng đã thoát khỏi trời đông giá rét bó tay bó chân. Còn có người ca tụng hoàng ân mênh mông, nói đều là vì đại hỉ của Đế vương nên trời cao mới ban ân xuống nhân gian, rủ lòng yêu mến, ban phúc cho vạn dân.

Chẳng có người nào để ý nông dân ở ngoại thành, người nào người đấy đều có vẻ mặt lo lắng.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo cũ đang cầm một cái làn trúc, vẻ mặt vui mừng đi bên bờ ruộng. Từ xa đã nhìn thấy cha chồng và chồng đang ngồi ở một bên, bèn bước nhanh hơn.

“Cha, anh Hữu, đang nghỉ ngơi ạ. Vừa khéo, đây là bánh ngọt nhân đậu mẹ vừa hấp xong, bảo con mang đến cho hai người, đúng lúc quá.”

Thanh niên vội nhận lấy, mở cái khăn che phía trên, hơi nóng hôi hổi xông vào mũi.

Hắn lấy ra một cái, kính người đàn ông ở bên cạnh trước: “Cha, cha ăn trước đi ạ.”

Người đàn ông rít tẩu thuốc, không nhận đồ ăn mà con trai đưa cho.

Thật lâu sau mới gõ tẩu thuốc vào đế giày mấy cái, đổ hết tàn thuốc bên trong ra rồi mới mở miệng:

“Con bé này, trở về bảo với mẹ con năm nay phải tiết kiệm lương thực một chút, nếu không chỉ sợ năm sau sẽ đói chết người đấy.”

“Vì sao ạ, cha?” Thanh niên không hiểu: “Nhà chúng ta còn dư lương thực mà, hơn nữa, không phải sắp cày bừa vụ xuân rồi, một năm hai vụ, làm ngon lành còn giàu có nữa đấy.”

“Cái thằng nhãi con nhà con này, hiểu cái gì!”

Người đàn ông thở dài: “Ông trời này, không sợ lạnh, chỉ sợ thay đổi. Mới tháng giêng mà đột nhiên lại ấm áp như thế, đến tám, chín phần mười là sẽ có xuân hàn (rét tháng ba). Đến lúc đó mầm mống đều bị đông lạnh chết toi. Còn cái gì mà ăn?”

Thanh niên không hiểu: “Cha, không phải chỉ là xuân hàn ạ? Xem cha nói kìa.”

Người đàn ông trừng mắt, mắng: “Con thì hiểu cái rắm!”

Thấy con trai và con dâu đều không mở miệng, ông ta mới chậm rãi kể, buồn bã: “Hồi cha còn bé, có một năm cũng thế này. Ông cụ của con lo lắng vô cùng, bảo chúng ta phải tích lương thực. Sau đó, tháng tư có một trận mưa đá, làm dập nát hết cây mầm. Đợi đến khi thời tiết ấm lại thì đã bỏ qua thời gian thích hợp để cấy mạ rồi. Một năm đó không biết đã đói chết bao nhiêu người, tiền triều….. cũng sụp đổ vào lúc ấy.”

Ông ta nói xong, hai người trẻ tuổi nhìn nhau, đều thấy được nghi ngờ và hoảng sợ trong mắt đối phương.

“Tuy rằng chưa chắc năm nay đã thảm hại như thế, nhưng tích thêm chút lương thực vẫn tốt hơn. Bánh ngọt nhân đậu này đã làm xong rồi thì xem như là mừng năm mới đi. Còn lại, bảo mẹ con chuẩn bị cho tốt, dùng tiền bạc chúng ta có mua hết lương thực về nhét trong hầm. Biết chưa?”

Con dâu gật đầu, chần chừ: “Vậy, cha… chỗ mạ này….. chúng ta còn cấy không ạ?”

Ông ta nhét hai cái bánh đã lạnh vào túi đeo ở hông, đứng dậy, nhổ nước miếng vào hai tay, cầm cái cuốc lên: “Cấy, đương nhiên cấy. Những cái này thì ai cũng không dám đảm bảo, tích trữ lương thực cũng cho nhà chúng ta một con đường sống. Hôm nay con đừng làm việc nữa, đi về thông báo cho nhà mẹ đẻ một tiếng, có tiền dư thì mua lương thực đi.”

“Vâng.”

Vẻ mặt cô con dâu tràn ngập lo lắng, nhìn khuôn mặt đen vàng héo quắt của cha chồng, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Tất cả những việc này, đương nhiên là người trong thành không biết.

Nhân dịp mỗi năm một lần, thiên gia ngồi tít trên cao, xa rời quần chúng, cũng bình dị, gần gũi hơn nhiều.

Ví dụ như sẽ mời gánh hát, tạp kỹ nổi danh đến diễn, dựng vô số hoa đăng tinh xảo, khổng lổ trong thành Ưng Thiên. Vừa đến giờ, hoa đăng sáng như ban ngày, gánh hát và tạp kỹ biểu diễn bên cạnh dãy đèn, dọc theo tường thành, làm mọi người vui vẻ.

Các gánh hát nổi tiếng từ khắp nơi cũng đã tề tựu về đây, trình diễn tài nghệ, lại được thiên gia lựa chọn, đạt vị trí hàng đầu, danh hiệu Diệu âm nương tử...., sau đó thì gánh hát này sẽ hóa rồng, một năm tiếp theo sẽ trở thành khách được công khanh, hầu phủ, nhà giàu sang quý tranh nhau mời biểu diễn.

Càng khỏi nói đến liên tục mười lăm ngày suốt ngày suốt đêm, người bán hàng rong đã chuẩn bị cả nửa tháng sức lực để đợi quang cảnh kiếm bộn tiền -- Trong những ngày này, trẻ con muốn cái gì thì người lớn cũng không tiện từ chối, thường là đứa bé vui vẻ, cả nhà vui vẻ.

Bữa tiệc hoan hỉ, linh đình, hoành tráng đang diễn ra, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, rốt cuộc Hoàng thượng đã xuất hiện.

Cậu ta đứng trên hoàng thành, đội đầu mũ miện có chín chuỗi hạt, mặc long bào. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức trang nghiêm, đứng ở khoảng cách gần sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng những gợn sóng đang ẩn trong đáy mắt cậu ta, như ngọn lửa đang tỏa ra ánh sáng kích động, lấp lánh.

Đây là thiên hạ của cậu ta! Đây là con dân của cậu ta!

Bên dưới tường thành lặng ngắt như tờ, mọi người quỳ xuống bái lễ, vô cùng thành kính với vị Đế vương trẻ tuổi của họ, đồng thời cũng mong đợi trời cao có thể kéo dài sự bình yên này hết năm sau, tốt nhất là cứ kéo dài vĩnh viễn.

Thiên hạ thái bình, nguyện vọng tốt đẹp này càng cấp bách với dân chúng tầng chót hơn là vị quân vương ở tít trên cao kia.

Phương Cẩn nâng tay phải lên, một mũi tên xuyên mây mà ra, cắt qua màn đêm yên tĩnh, đánh vang một tiếng cồng báo hiệu cho lễ hội bắt đầu.

Ngay sau tiếng cồng là một tiếng hát vang tận trời mây. Lập tức, dưới sân vừa mới im lặng, trống rỗng, nay đầy tiếng người huyên náo. Mỗi người đều mang nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt, trong đáy mắt, không hề giữ lại chút nào. Hoa đăng bắt đầu chuyển động, cộng thêm biểu diễn tạp kỹ, thu hút đám người tụ tập.

Phương Cẩn nhìn cảnh tượng phía dưới, hai tay chắp sau lưng, mắt hơi híp lại, cảm nhận từng đợt sóng vui vẻ, từng chuỗi hân hoan vang tận mây xanh.

Tần Miện mặc áo giáp, đứng trong một góc tối phía sau lưng cậu ta.

Thân hình hắn cao thẳng như ngọn tháp, mảnh giáp trước ngực lóng lánh ánh sáng lạnh. Một tay đặt trên cán đao bên hông cứ như là lúc nào cũng có thể rút ra vậy.

Bất kể trần thế náo nhiệt, hỗn loạn đến đâu, lúc nào hắn ta cũng duy trì tỉnh táo, hai mắt như chim ưng, cảnh giác nhìn chằm chằm nơi ánh lửa không thể chiếu đến.

Rốt cuộc, có người mở miệng khuyên nhủ:

“Hoàng thượng, đêm khuya rồi, ngài cũng nên hồi cung nghỉ ngơi.”

Trương Đại bạn nói xong, lấy một cái lò sưởi tay mới trên khay tử đàn khảm hoa văn được người phía sau đang nâng, đổi lấy cái chỉ còn lại tàn than trong lòng cậu ta.

Trong mắt Phương Cẩn vẫn còn mang theo sự quyến luyến, hai chân như đã mọc rễ, tham lam ngắm nhìn con dân của cậu ta.

“Hoàng thượng.” Trương Đại bạn lại khuyên: “Không phải ngài chuẩn bị rượu thịt để đi điện Kiêu Dương à? Nếu lại muộn nữa thì bên kia sẽ nghỉ ngơi rồi mất.”

Ba chữ điện Kiêu Dương đã kéo cậu ta ra khỏi ảo tưởng thái bình thịnh thế một cách triệt để.

Cậu ta trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nhấc chân bước xuống dưới thành.

Tần Miện định đi theo, lại bị Trương Đại bạn cười híp mắt ngăn cản:

“Tần Tướng quân, hoàng cung đại nội rất an toàn. Hôm nay là đêm ba mươi, ngày tốt hiếm có, ngài cũng sớm trở về với người thân đi.”

Rõ ràng là chặn ngay ngoài cửa.

Tần Miện nghĩ ngợi, gật đầu, giọng nói ồm ồm: “Cũng được, vậy bên Hoàng thượng thì làm phiền công công rồi.”

“Lời nói ở đâu ra thế này, đây chính là bổn phận của lão nô mà.”

Mắt thấy Trương Đại bạn muốn đi, Tần Miện do dự mãi rồi vẫn hỏi ra vấn đề luôn mắc ở trong lòng:

“Lạc Anh cô nương, cô, cô ấy khỏe không?”

Trương Đại bạn nhìn hắn hơi khó hiểu, lại bỗng cười, vỗ đầu:

“Xem trí nhớ của lão nô này, suýt thì quên, xá muội và cô nương là bạn tốt, đương nhiên sẽ lo lắng cho cô nương mới nhờ Tướng quân đến hỏi.”

Tần Miện nhíu mày, không lên tiếng.

“Cô nương vẫn tốt, Hoàng thượng đối xử với cô nương như khách quý, trong cung ai dám chậm trễ? Đợi sau đại hôn của Huyện chủ, hai người bạn tốt tri kỷ có thể làm bạn hàng ngày, còn không phải là chuyện tốt sao.”

Dứt lời, Trương Đại bạn khom người, cung kính lui xuống, đuổi theo bước chân của Phương Cẩn.

Chỉ để lại mỗi một người là Tần Miện, đứng một mình ở lầu gác trên tường thành cao cao. Ánh đuốc hừng hực chiếu lên khuôn mặt cương nghị của hắn, chẳng người nào đoán được bây giờ vị tiểu Tướng quân này đang nghĩ gì.

Dưới thành, bờ sông.

Mọi người đều đang chen chúc bên trong nội thành, sông Tần Hoài huyên náo của ngày trước lại khôi phục yên tĩnh hiếm có.

Một chiếc thuyền hoa không hề bắt mắt đang đậu bên bờ, hai ngọn đèn lồng ở đầu thuyền đung đưa theo gió. Không có tiếng đàn sáo sênh ca, chẳng có mùi son phấn hương rượu, thế mà lại hiện ra vài phần thanh nhã khó có được.

Tần Miện đẩy rèm cửa bước vào, ngồi thẳng xuống ghế phía trên trống không.

Trên bàn đã bày sẵn bát đũa, chén không, hắn chẳng thèm để ý gì mà rót trà nóng, uống liền ba cốc, muốn dập tắt lửa giận trong lòng.

Người đối diện cũng thấy lạ rồi.

“Anh không gác đêm cho hẳn hoi đi, lại đến giày xéo trà của tôi. Chắc không phải là đời trước tại hạ nợ các hạ cái gì, nên kiếp này tôi mới sinh ra làm tùy tùng của quân, làm nô hầu hạ quân đấy chứ.”

Tần Miện không để ý đến sự trêu chọc của Ninh Mặc, đưa ánh mắt đến người còn lại.

Lý Diên Tú khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào thành thuyền mềm mại, đôi mắt xuyên qua khung cửa sổ, nhìn chằm chằm vào vầng trăng sáng đang treo trên không trung phía trên mặt sông, mặt chẳng có biểu cảm gì.

Ba người gặp nhau, một người lúm đồng tiền như hoa, một người lạnh lùng như băng, còn có một người, tức giận khó thở.

Cuối cùng, người đang dồn nén cơn tức kia không nhịn nổi nữa, mở miệng trước:

“Diên Tú, rốt cuộc anh nghĩ về Lạc Anh cô nương như thế nào?”

Nghe thấy tên của Lạc Anh, con ngươi tối đen của Lý Diên Tú chuyển động, lại vẫn duy trì tư thế như cũ, không nhúc nhích.

“Nếu anh thật sự đặt cô ấy trong lòng, người anh em tôi đây liều mạng cũng sẽ giúp anh cứu người ta. Chỉ có điều, anh phải đảm bảo với tôi, sau khi anh nhận được người, lập tức cưới cô ấy!”

Ninh Mặc ngạc nhiên, nói: “Này, lúc nào thì anh lại để ý đến việc này như thế? Không phải mấy ngày trước vì Diên Tú muốn dẫn người đi mà làm cánh tay anh ấy trật khớp à?”

Vẻ mặt Tần Miện nôn nóng: “Anh (Ninh Mặc) đừng xen vào! Anh (Lý Diên Tú) chỉ cần nói đồng ý hay không!”

Cuối cùng, Lý Diên Tú động đậy.

Chàng cúi xuống, ngón tay mân mê cái roi cuốn ở cổ tay, ánh mắt u ám.

Sau đó, nhẹ phun ra một câu: “Tôi đồng ý thì thế nào, không đồng ý lại thế nào?”

“Bộp!”

Tần Miện vỗ bàn, mạnh mẽ đứng bật dậy, thân thể như một tòa núi nhỏ che kín hết ánh sáng trước mắt ngay lập tức.

“Lý Diên Tú, tôi nói cho anh biết, người này ý mà, anh cần cũng phải cần, không cần cũng phải cần. Dựa vào cái gì mà cục diện rối rắm mấy người tạo ra lại để cho Trăn Trăn đi dọn dẹp? Dù sao thì trong vòng ba ngày, tôi sẽ đưa người đến Mai viên ở ngoại thành. Lúc đó sẽ sắp xếp bên trong không người, bố trí phòng tân hôn cho anh. Tốt nhất là anh đem gạo sống nấu thành cơm, nếu không, nếu không…..”

“Nếu không thì thế nào?”

Lý Diên Tú lạnh lùng liếc hắn một cái, Tần Miện còn chưa lên tiếng, Ninh Mặc đã vỗ tay, hô lên ngạc nhiên:

“Ô oa, thật khủng, cái đồ dã man này, tôi còn tưởng anh thật thà, đôn hậu, không ngờ lại đầy bụng gian xảo. Gạo nấu thành cơm, trừ phi anh quen dùng chiêu này?”

Hắn ta cười nhẹ tênh, hô lên thú vị, làm Tần Miện tức đến giơ tay lên, hung hăng bổ xuống cái bàn.

Mặt bàn hiện ra một vết nứt thật sâu ngay lập tức.

Ninh Mặc đau lòng kêu oai oái: “Nói anh dã man quả là dã man thật. Cái bàn này thế mà là nguyên một khối gỗ trầm hương đẽo ra đấy, đang yên đang lành lại bị anh làm hỏng rồi.”

Tần Miện cũng không thèm để ý đến hắn ta, hai mắt nhìn chằm chặp Lý Diên Tú: “Ba ngày sau, anh tắm rửa sạch sẽ đợi làm tân lang đi. Nếu anh đổi ý, tôi sẽ thẳng tay giết luôn con bé kia, thế càng tiện hơn!”

Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm đến lời đáp, trực tiếp vén rèm rời đi.

Để lại Ninh Mặc không hiểu ra sao, nhìn Lý Diên Tú, thăm dò: “Anh ta điên rồi à? Diên Tú, anh sẽ không đi làm chú rể hời như lời hẹn thật đấy chứ?”

Lý Diên Tú chẳng hề hé răng, ánh mắt của chàng chuyển đến trên bàn, nhìn vết nứt mà Tần Miện bổ rạn ra, lâm vào trầm tư.