Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 72: Cãi nhau



“Lạc Anh.”

“Ừ?”

Lạc Anh nghe thấy thì ừ một tiếng, cũng chưa ngẩng đầu. Kim chỉ trong tay nhanh thoăn thoắt, ý cười nơi khóe miệng chưa hề dứt. Nhìn ra được là vô cùng hài lòng với công việc trên tay mình.

“Ừ thì…”

Ngón tay Lý Diên Tú di di mặt bàn, cảm thấy trong lòng cũng khô ráo như miệng lưỡi.

Chàng phun ra một câu cứ như là nhẹ nhàng lắm: “Đối với việc này, cô thấy thế nào?”

Dứt lời, tim đập như đánh trống, cổ họng bắt đầu phát ngứa theo. Vội vàng đứng dậy đi đến chỗ giá gỗ, lấy khăn vắt ở trên xuống thấm ướt, lau đi lau lại lòng bàn tay.

“Chuyện gì?”

Lạc Anh dừng việc trên tay lại, quay đầu sang nhìn bóng lưng chàng, rất buồn bực: “Là chuyện của chúng ta, hay là chuyện mà chưởng quầy nói lúc nãy?”

Không cần quay người cũng có thể cảm thấy ánh mắt tìm tòi kia.

Trong lòng chàng trống rỗng, giọng nói cũng không kiên định như thường: “Đương nhiên là… chuyện chưởng quầy nói lúc nãy.”

Lý Diên Tú đã thầm hối hận trong lòng từ lâu, vừa sợ Lạc Anh không trả lời, lại sợ nàng trả lời.

Nhỡ đâu… nhỡ đâu nàng cũng nói mấy lời không thích hợp, thế thì… tình bạn giữa hai người…..

Trong lòng chàng lo lắng vô cùng, lại không biết làm thế nào để hóa giải trường hợp ngượng nghịu này. Khăn ở trong tay đã bị xoắn thành cái bánh quai chèo, không bỏ xuống được.

“Rất tốt mà!”

Giọng nói của Lạc Anh như một âm thanh của tự nhiên, cắt qua sự giằng co ở trong phòng.

Lý Diên Tú quay người lại, nhìn nàng, lên tiếng rất chậm: “Cô thấy….. tốt?”

Tiếng nói rất do dự, giọng điệu rất phức tạp.

Dường như Lạc Anh không nhìn thấy, đung đưa hai chân: “Đúng thế, một người đàn ông có thể vì nàng ấy và đứa bé trong bụng, cùng với địch biến…..”

Nàng cũng muốn học dáng vẻ xuất khẩu thành thơ, thế mà không hiểu sao lại chẳng nhớ rõ thế nào là biến chiến tranh thành tơ lụa. Chỉ có thể đổi thành nói lung tung: “Biến cái gì đó thành cái gì đó. Đây còn không phải là đại biểu cho đối xử với cô nương kia rất tốt à!”

Hình như Lý Diên Tú không thể chấp nhận được lời nói thoái thác như thế, khẽ quay mặt đi, không nhìn nàng nữa: “Quan hệ giữa hai nước, cô đừng quá quan trọng tình cảm nam nữ như thế.”

“Lão Lương thôn nhà chúng tôi kìa, trong nhà chất đống gạo, mỳ, hết sức giàu có. Nhưng đến năm thiên tai, anh vợ lão đến cửa mượn lương thực mà còn bị cho ăn canh đóng cửa đấy, đến cả vợ lão ra cầu xin mà cũng không được.”

Lý Diên Tú không hiểu đột nhiên nàng lôi cái này ra làm gì.

“Anh xem, cũng là đàn ông, có người ít nhất còn nguyện ý làm cho vợ chuyện gì đó, chẳng sợ là giả vờ hay không. Còn có một số người đến cả giả vờ cũng không thèm, trực tiếp lật mặt. Cho nên nói, người ngoài không cần tủi thân thay cho cô nương Ninh gia, có khi bây giờ người ta đang sống rất mỹ mãn đấy.”

Thật sự… có thể như thế sao?

Nhất thời, Lý Diên Tú hơi hoảng hốt, nhưng nước mắt của Ninh Nghiên trước khi chia tay đã làm cho chàng tỉnh táo lại ngay lập tức.

“Cô không hiểu!” Lý Diên Tú phẩy tay áo, vội vàng giúp Ninh Nghiên tẩy sạch một thân hạnh phúc muốn tránh cũng không kịp này: “Trên đời này làm gì có đạo lý mẹ kế lại đi tái giá với con riêng, vi phạm mối quan hệ giữa con người với nhau, sao có thể hạnh phúc được.”

Lạc Anh dừng kim chỉ trên tay, đặt hai tay lên đùi, nhìn chàng kỳ quái: “Cái người này thật sự kỳ lạ, anh cũng tự nói đấy thôi, là phải đi hòa thân. Nói rõ là việc hôn nhân này thì cô ấy chẳng hề có sự lựa chọn nào khác cả, nhưng nếu có thể lựa chọn, tôi hỏi anh, muốn một ông già đầu bạc hay là muốn một thiếu niên lang phơi phới?”

Lý Diên Tú thốt ra: “Là người địch quốc, đều không chọn!”

“Không phải nói là hòa thân, hòa thân à, không thể chọn được, bắt buộc phải đi!” Lạc Anh tức đến gõ thành giường bồm bộp: “Gả xa đến Bắc Ngụy đã đủ tủi thân lắm rồi, huống chi còn là gả cho một người có thể làm cha hoặc ông của chính mình. Đến nay khó khăn lắm mới có một người tuổi tác tương đương, còn yêu thương cô ấy như thế, sao mà không được? Vợ chồng son người ta yên lành tốt đẹp, cần một đám người ngoài các anh đến bất bình thay à, đúng là ăn no rỗi việc!”

Vợ chồng son? Người ngoài?

Vốn còn như đang suy ngẫm điều gì đó, Lý Diên Tú nghe xong mấy chữ chói tai gai mắt này, lập tức không ngồi yên được nữa, bịch một cái, dậm chân đứng lên, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng: “Cô… cô không học vấn, không kỹ thuật thì cũng thôi đi, cũng là do xuất thân nông thôn hoang dã. Nhưng sao đến cả bốn chữ không biết liêm sỉ mà cũng không biết, thù hận nước nhà mà cô đều có thể nghĩ ra tình cảm nam nữ được. Cô… cô làm tôi phải thất vọng, thất vọng quá đi mất!”

Nàng còn không bằng chưởng quầy kia trực tiếp mắng Ninh Nghiên vài câu, có lẽ chàng sẽ không tức giận đến vậy.

Mặc cho ai bị mắng một trận như thế cũng sẽ nổi nóng. Lạc Anh cũng không ngoại lệ.

Nàng đứng bật dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ chàng: “Đúng, tôi chỉ là một thôn cô, chẳng học được nhiều, thấy được lắm như các người. Nhưng ở quê chúng tôi, nếu trong nhà có việc gì, đàn ông cũng sẽ không bắt phụ nữ ra gánh vác. Bây giờ nói người ta không biết thế nào là liêm sỉ rồi, lúc đầu khi đưa người đi hòa thân thì sao không nghĩ đến đi? Muốn tôi nói hả, giả dối nhất chính là đám các người. Lúc cần người ta thì đưa đi, bây giờ hay rồi, cuộc sống thái bình, lại bắt đầu chê người ta. Quên mất thái bình thịnh thế này là ai đổi lấy rồi hả? Không có người con gái mệnh khổ đó, chỉ sợ lúc này đây các anh người nào người nấy đều thành tù nhân hết rồi cũng không chừng.”

Nàng càng nhìn túi tiền kia lại càng tức giận, thấy mình bị mù thật rồi.

Hung hăng tóm lấy túi tiền ném đến cạnh chân chàng, cười lạnh: “Có phải là cô nương ấy phải tự sát mới xem như hoàn thành đại đạo của các người không? Xin lỗi, tôi không chỉ vui cho cô ấy, tôi còn vỗ tay vì cô ấy đấy. Dựa vào cái gì mà con gái sống trên thế gian này cứ phải dựa theo khuôn mẫu trói buộc của đàn ông các anh? Nếu có một ngày mà chồng tôi chết, tôi sẽ đi tái giá ngay lập tức!”

Dứt lời, tức giận đùng đùng chạy ra khỏi cửa.

Vứt lại Lý Diên Tú với vẻ mặt mờ mịt.

Một trận mắng đổ ập xuống đầu làm cho chàng sững sờ triệt để, đến một giọt cảm xúc đọng lại cũng bị đánh cho tơi bời. Thậm chí, chàng còn bắt đầu hồi tưởng lại lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ có phải chính mình không nên tức giận, cuối cùng, hối hận vô cùng bản thân đã quá rảnh rỗi, không có việc gì làm mà hỏi mấy điều này làm gì.

Chỉ là lời đã ra miệng, nước đổ khó hốt.

“Thiếu gia.”

Có một cái đầu nhỏ thò vào cánh cửa đang mở rộng, trên tay còn mang theo một ấm trà hoa. Lúc này lúng túng sắp tràn hết cả trà ra rồi: “Tiểu nhân, tiểu nhân thấy phu nhân ra cửa, đi về hướng đông, ngài có muốn đi nhìn thử không?”

Lý Diên Tú như vừa tỉnh mộng, cầm túi tiền, nói một tiếng cảm ơn, nhấc chân đuổi theo.

Để lại tiểu nhị vỗ đầu không hiểu ra sao, thở ra một hơi dài: “Đây là chuyện gì thế này, sao bọn họ đến đều có tiền thưởng, đến lượt mình thì lại gặp phải hai vợ chồng son đang đấu võ mồm. Xui, thật sự xui xẻo!”

Nói thì nói thế, nhưng việc làm thì vẫn phải cố gắng ra sức thôi.

Lại nói đến Lạc Anh, sau khi ra khỏi khách sạn, miệng vẫn đang mắng Lý Diên Tú, trong lúc không để ý đã dừng lại trước một cửa tiệm bán son phấn.

Nàng nhớ ra sẽ về gặp mẹ ngay rồi, thế mà lại đi hai tay không, chẳng chuẩn bị cái gì. Lại sờ tấm ngân phiếu trong người, nhấc chân đi vào trong.

Trong tiệm chỉ có một ông già đang mơ mơ màng màng, cái quầy trước mặt bày hơn mười loại tráp, tản ra các hương thơm khác nhau. Phía sau là một cái tủ đen to đùng chia làm các ô nhỏ, bên trên dán mấy tờ giấy trắng viết chữ đen, được dán ngay ngắn ở chính giữa mỗi ô tủ, rất là hoành tráng.

Lạc Anh cưỡi ngựa xem hoa, nhìn cái nào cũng đều thấy đẹp, đôi mắt cũng sắp thành bông hoa rồi.

Nàng hứng trí bừng bừng nhìn ngắm, nhất thời cũng quên mất lúc nãy còn đang tức giận. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở chỗ chính giữa có son phấn màu hồng.

“Ba mươi văn một hộp, năm mươi văn hai hộp, bản tiệm ra một giá, không thể giảm thêm nữa. Mời tiểu nương tử ngắm kỹ rồi mua.”

Giọng nói đột ngột dọa Lạc Anh sợ nhảy dựng lên, nhìn thật kỹ, hóa ra là ông già chỉ cụp mắt nhưng không ngủ.

Lạc Anh nghĩ ngợi, chỉ vào cái mà mình thích: “Chính là hai cái này.”

“Chậm đã!”

Một bàn tay khớp xương rõ ràng thò ra từ sau lưng nàng, chỉ vào hộp màu nhạt ở bên cạnh, nói: “Lấy màu này đi.”

Lạc Anh quay đầu, không phải cái tên Lý Diên Tú ném đá hội nghị thì còn có thể là ai?

Thù mới cộng thêm hận cũ, nàng hành động quái gở, à lên một tiếng: “Thôn nữ hoang dại chúng tôi cứ thích mấy thứ đỏ đậm, tím đậm này đấy, không đặt lên mặt bàn nổi đâu. Cái ngài chọn vẫn là đưa tặng vị danh môn khuê tú nào đó đi.”

Lý Diên Tú khẽ dỗ nàng: “Tuổi tác bác gái lớn rồi, không hợp màu sắc sặc sỡ tầm thường này, vẫn làm theo lời tôi đi.”. Đam Mỹ Trọng Sinh

Sặc sỡ, tầm thường, hai từ đâm thẳng vào lòng người ta.

Lạc Anh giơ tay ra, đẩy ngực chàng một cách tức giận: “Tôi cứ thích tầm thường đấy, liên quan cái rắm gì đến anh!”

Lý Diên Tú cau mày, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy ông già hô: “Này, này, này, muốn đánh thương mắng yêu gì thì về nhà mình đi. Rốt cuộc có mua hay không, tôi đây là bán hàng nghiêm chỉnh đấy.”

“Không mua!”

Lần thứ hai Lạc Anh bị tức phải tông cửa xông ra.

Lý Diên Tú vội lấy bạc ra đặt trên quầy: “Gói xong thì mang thẳng đến phòng hảo hạng của quán trọ bên kia.”

Dứt lời, cũng chạy nhanh ra ngoài.

“Thế rốt cuộc là muốn màu gì đấy?”

Làm gì có trả lời, người đã chạy mất dạng từ lâu.

Ông già vuốt ve bạc, lắc đầu với cái cửa, lầm bầm: “Tính cách của tiểu nương tử thật sự là đủ cho cậu kia uống nguyên một bình đi. Ai, người trẻ tuổi bây giờ ý mà, càng ngày càng nhiều người sợ vợ rồi, làm gì có phong thái của chúng ta năm đó.”

Nói thì nói thế, vẫn cẩn thận chọn lựa son môi.

Lạc Anh tràn ngập tức giận, không chỗ giải tỏa, nghe thấy đằng sau có tiếng thở nặng nhọc, lập tức đứng lại.

Lý Diên Tú không đề phòng, suýt thì va vào nàng. Dưới tình thế cấp bách, giơ tay ra bảo vệ bả vai của Lạc Anh trước.

Dù như thế thì thân thể hai người cũng dựa sát vào nhau. Giữa công chúng, dẫn đến mấy cái nhìn.

Lý Diên Tú buông tay ra, giọng điệu mềm mại hơn: “Tôi không hề có ý chê cười nơi cô sinh ra.”

Trong lòng tức giận, nghe cái gì cũng dễ hiểu nhầm.

Ví dụ như lúc này, chàng càng giải thích, Lạc Anh càng tức giận:

“Lạ thật, anh có gì hay mà cười tôi. Anh là công tử ca có tiền, tôi là thôn nữ hoang dã. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy mình thấp hơn người khác, tôi sống vui vui vẻ vẻ, rất cao hứng đấy. Anh có nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng chẳng dùng của anh. Tôi có nghèo hơn nữa, cũng chẳng đến cửa nhà anh xin cơm. Cần anh phải làm điều thừa thãi để nhìn cho thuận mắt à?”

“Tôi không phải có ý này.”

“Thế thì là ý gì?” Lạc Anh trách móc, ép sát từng bước, làm cho chàng không chống đỡ nổi: “Đi về trước đã, đi về rồi nói.”

“Không cần!”

Lạc Anh phẩy tay áo, cách chàng ba bước dài, trịnh trọng nhún người cúi chào: “Vị đại gia này, tiểu nữ vẫn nên cách ngài xa một chút. Miễn cho không khí nghèo kiết hủ lậu dính lên người lão nhân gia ngài. Ngài định đi hướng nào đấy? Tôi đổi một hướng khác, đỡ làm ngài ngứa mắt.”

Lý Diên Tú dở khóc dở cười: “Chẳng qua tôi chỉ nói một câu vô tâm mà thôi, về phần cô, nóng tính như thế sao?”

“Nói một câu vô tâm?”

Lạc Anh liếc mắt sang quầy hàng ở một bên, phía trên bày đầy những món đồ khắc gỗ nhỏ, trong đó còn có một cái kiếm gỗ cỡ lòng bàn tay, đáng yêu vô cùng.

“Thế tôi đâm anh một kiếm, rồi lại nói với anh là tôi không cẩn thận, được không?”

~~~~~~~~~~

Ngát dịch