Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 77: Lần đầu gặp gỡ



Tính cách của Lạc Anh nóng nảy như pháo rang, sao để cho chàng nói thế, vừa nghe đã không vui vẻ: “Anh tái phát bệnh cũ rồi phải không? Vừa mới làm lành xong, lại muốn cãi nhau?”

Nàng nghểnh cổ, đôi mắt trừng lớn như con ếch. Lý Diên Tú tức đến mức không còn chút nhẫn nại nào, chỉ muốn bổ cái đầu tròn này ra xem có phải bên trong nhét toàn gỗ mục không.

Thế mà gỗ mục này lại còn nắm được thóp chàng.

Lý Diên Tú phun hết cục tức trong ngực ra, muốn cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, dạy nàng một bài học.

“Cô xem, nay cô đã là cô nương mười lăm tuổi rồi, tuổi này có khối người đã làm mẹ đấy. Tục ngữ nói nam nữ thụ thụ bất thân, chạm mặt trên đường cũng phải biết tránh né, nói chi là ở cùng trong một phòng….. Thế này thật sự không ổn.”

Giờ Lạc Anh mới nghe hiểu, dở khóc dở cười: “Ai bảo người tìm tôi là nam?”

Lý Diên Tú sững sờ: “Là, là nữ?”

Đầu tiên là thở phào trong nội tâm, cảm thán nàng vẫn còn biết tốt xấu đấy. Tiếp theo đó lại căng thẳng, không tránh khỏi quay người về hướng đó.

Là nữ, dị tộc, lẽ nào… người đến là Ninh Nghiên?

Không, không, không, điều này là không thể nào. Nay nàng ấy đang mang thai, vị tân Hãn vương kia sẽ không để cho nàng ấy trèo đèo lội suối. Nhưng sợ nhớ nhung ẩn giấu trong lòng lại hơi hy vọng chính là nàng ấy.

Trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc phức tạp mâu thuẫn, tràn ngập trong lòng, thế mà cả lời Lạc Anh nói cũng không nghe thấy.

Cho đến tận khi nàng dùng sức hô lớn một tiếng mới đưa được Lý Diên Tú tỉnh lại từ trong bàng hoàng.

“Gì cơ?”

Con ngươi đen láy bị phủ một lớp mê mang chưa biến mất, Lạc Anh cũng mềm mỏng giọng điệu mấy phần: “Tôi đang nói nam nữ thụ thụ bất thân, thế mà anh lại chung giường cùng gối với tôi, thật đúng là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.”

Tầng mê mang trong con ngươi đã biến mất nhanh chóng, bị thay thế bởi sự ngượng nghịu.

“Thành ngữ này là cô học được từ ai thế?” Lý Diên Tú mắng mn trong lòng, còn không thể không sửa nàng: “Không phải dùng chung giường cùng gối như thế, huống chi là giữa cô với tôi trong sạch, lúc nào thì tôi ở gần cô trong vòng ba thước đâu?”

Lạc Anh nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý, nói: “Cũng đúng. Từ sau khi gặp lại ở Ưng Thiên thì xác thật là chưa từng thân mật như thế.”

Lại nghĩ đến trước nay mình đều giữ thân trong sạch như vậy, tên Ninh Mặc kia thì không biết đang đi uống rượu hoa, vuốt ve bàn tay nhỏ của Tô Kim hay Tô Ngân nữa đây, nhịn không được mà hừ một tiếng bực bội, vỗ mặt bàn thật mạnh, mắng: “Cbn, sao lại thế chứ!”

Lý Diên Tú thấy nàng canh cánh chuyện này, trong lòng vừa mừng vừa tội lỗi.

Mừng là vì nàng si tình thật, một câu nói đùa, một tờ hôn thư bất thành văn đã làm cho nàng vững tâm như bàn thạch, đến nay vẫn không thay đổi.

Tội lỗi là vì chính mình lại luôn không dũng cảm như nàng. Phàm là quyết đoán hơn chút, nàng cũng sẽ không bắt buộc phải chạy tha hương thế này.

Vì thấy có lỗi với nàng mà đã hòa tan một nửa sự lo lắng cho Ninh Nghiên. Hai ngày sau đó, chàng thật sự không hề mang chút tạp niệm nào mà đi dạo quanh thành Từ Châu với nàng. Thấy nàng vui cười, tức giận, cảm xúc chân thật, phần tội lỗi kia lại càng tăng thêm một tầng.

Kỳ hạn ba ngày đã đến, Lý Diên Tú cũng không còn cớ để trì hoãn thêm nữa.

Tuyết đọng tan ra, trời lại vẫn còn rất lạnh.

Sáng sớm, sương dày. Lý Diên Tú cất xong hành lý, thấy Lạc Anh đi ra từ cửa quán trọ, nàng khoác một cái áo choàng xám bạc, chân đi giày da hươu, cả người cứ như một con vật nhỏ mới ngủ đông dậy, vẻ mặt chàng dịu dàng mấy phần, nói:

“Chậm một chút, đường trơn đấy.”

“Tôi biết, năm ngoái, đất trong thôn cũng bị đóng băng, còn bị phủ thêm một tầng tuyết dày, chúng tôi còn chơi trượt băng đấy.”

Lạc Anh nhảy đến đằng trước xe ngựa, bất giác ngẩng đầu lên nhìn phía tây, vô tình thấy được cửa phòng Ninh Nghiên hé ra một khe hở độ bàn tay:

Nàng lập tức kích động hẳn lên, huých cùi chỏ vào Lý Diên Tú, khẽ thúc giục:

“Ngẩng đầu, nhìn cửa sổ phía tây kia, mau nhìn!”

Lý Diên Tú chẳng hiểu gì cả, nhìn theo.

Sau đó, không nhìn thấy cái gì.

“Anh cứ nhìn đi, đừng quay đầu.”

Lý Diên Tú không biết làm sao: “Rốt cuộc thì cô muốn tôi nhìn cái gì?”

Khung cửa sổ kia chậm rãi đóng lại, như đang ra hiệu gì đó cho Lạc Anh.

Nàng thở dài trong lòng, thương Ninh Nghiên vô cùng. Nhưng xuất phát từ đạo nghĩa chị em, không thể không giữ chữ tín. Chỉ đành bịa một lý do lung tung:

“Giấy hoa chỗ khung cửa sổ kia thật đẹp, người tay nghề tốt ở Từ Châu thật là nhiều, ha ha ha.”

Con người nàng không giỏi nói dối, tiếng cười gượng gạo, vẻ mặt không tự nhiên, làm cho Lý Diên Tú không kiềm nổi lại nhìn về phía ô cửa sổ kia.

Cửa sổ đóng chặt, đến bóng người cũng không thấy.

Trong lòng chàng cũng có nhiều điều nghi ngờ, nhưng mà nếu đã đồng ý hôm nay rời đi thì sẽ không thay đổi. Thế là vỗ mông ngựa rồi nhíu mày với Lạc Anh: “Lên xe đi.”

“Ờ.”

Lạc Anh lên xe chậm rì rì, vẫn không nỡ. Đưa tay vén rèm cửa sổ xe lên, nhìn về ô cửa sổ trên kia, cứ như là đã mất gì đó, trong lòng trống rỗng.

Bánh xe bắt đầu chuyển động, chậm rãi tiến về phía trước. Nàng ngạc nhiên phát hiện, ô cửa sổ kia lại dần mở ra.

Lần này là mở hết một bên cánh.

Khuôn mặt của Ninh Nghiên xuất hiện trong tầm mắt, nàng ấy giơ tay ra, lưu luyến không nỡ vẫy tay tạm biệt với nàng.

Lạc Anh kích động, muốn gọi to Lý Diên Tú, lại thấy Ninh Nghiên im lặng lắc đầu với nàng. Chỉ đành nuốt xuống, cố gắng giơ tay ra, dùng sức khua khoắng, tạm biệt với nàng ấy.  

Cho đến tận khi không nhìn thấy Ninh Nghiên nữa, Lạc Anh vẫn còn thò người ra ngoài xe, trong lòng rất phiền muộn.

“Này, ngồi yên, cẩn thận không lại ngã xuống.”

“Ai cần anh lo!”

Giọng điệu hơi không bình thường. Lý Diên Tú tranh thủ quay đầu nhìn một cái, phát hiện ra cô nương kia nói ngoài miệng hung dữ mà trên mặt lại rơi đầy nước mắt. Không khỏi hoảng hốt:

“Sao lại khóc rồi?”

Giờ Lạc Anh mới phát hiện ra trên mặt mình lạnh lẽo, dùng mu bàn tay lau thật mạnh, giọng nói hung dữ: “Bị gió thổi mờ mắt, thế này mà anh cũng muốn quản à.”

Nói xong, dỗi, chui vào trong xe.

Để lại mình Lý Diên Tú chẳng hiểu ra sao, cũng không biết là đã đắc tội nàng chỗ nào nữa. Sờ mũi, cười khổ, thầm nghĩ quả đúng là con gái trên thiên hạ này hệt như nhau, người ta khó có thể đoán được đang có suy nghĩ gì.

Từng cơn gió lạnh thổi làm cho da mặt người nẻ căng. Lý Diên Tú kéo lại mũ lông cáo, roi trong tay rung lên, con ngựa càng chạy nhanh hơn.

“Ngu ngốc!”

Lạc Anh trốn trong xe khẽ mắng chàng, nghĩ đến Ninh Nghiên khổ sở như vậy mà cái gì Lý Diên Tú cũng không biết, càng nghĩ càng tức, lại mắng một câu:

“Đúng là đại ngu ngốc!”

Hai người không biết khi xe ngựa vừa rời khỏi quán trọ, ô cửa sổ lại được mở ra một lần nữa.

“Đi rồi?”

“Ừ, đi rồi.”

Ninh Nghiên đi rất cẩn thận qua đó, ngồi đối diện với người vừa lên tiếng, một bà già ở bên cạnh cung kính bưng khay trà, Ninh Nghiên nhận lấy, dâng lên bằng hai tay.

Người kia mặc một bộ cẩm bào đỏ bạc, chân đi ủng đen, nghiêng thân mình dựa vào đệm mềm, cứ như là trời sinh không xương vậy.

Cũng chẳng nhìn trà Ninh Nghiên dâng, lười biếng tung một câu: “Ăn uống không quen đồ của Bắc Ngụy, bỏ ra đi.”

Ninh Nghiên nghiêng đầu nói mấy câu lít cha lít chít, bà già cung kính cúi đầu xuống, đứng dậy lui ra ngoài.

“Trà xuân năm nay còn chưa hái, chỉ có Đại hồng bào của Phúc Kiến, huynh trưởng miễn cưỡng dùng tạm.”

Ninh Mặc nâng mí mắt, dừng tầm nhìn trên mặt nàng ta một lúc, đột nhiên cười lên:

“Ta đã biết là cô có bản lĩnh, thời gian mới qua một năm ngắn ngủi, thế mà đã thu được nhũ mẫu của cố Hãn vương làm tâm phúc rồi, anh trai không nhìn nhầm em.”

Ninh Nghiên không đổi sắc mặt: “Huynh trưởng khen nhầm rồi. Cháu gái của thím Mã Kỳ bị lão Hãn vương say rượu làm nhục, nhảy xuống vực. Theo mặt nào đó mà nói, em với bà ta càng giống đồng bọn đang hợp tác hơn.”

“Không ngại, dù sao thì lão già kia đã chết rồi, Nhị hoàng tử cũng thành công kế vị. Cô đã lập công đầu trong chuyện này, Thái hoàng thái hậu nhớ kỹ đấy.”

Nhắc đến Lý Minh Hoa, đầu ngón tay của Ninh Nghiên đang đặt trên đầu gối hơi giật giật.

Như là Ninh Mặc đã nhìn thấu nàng ta, khẽ cười, đặt cái trâm ngọc trong tay xuống: “Tranh thủ tâm trạng ta đang tốt, có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Lại bổ sung một câu: “Về y, cũng được.”

Khóe môi Ninh Nghiên mấp máy, đến cuối cùng lại biến thành một câu: “Huynh trưởng làm việc đều có chủ trương, em sẽ không hỏi nhiều.”

“Ồ?”

Ninh Mặc ngồi thẳng dậy, trên mặt treo một nụ cười gian xảo: “Lẽ nào không tò mò vì sao ta để y đưa con bé kia đi? Cũng không tò mò mấy lần y gặp chuyện ở trong địa giới Bắc Ngụy năm ngoái do ai ra tay?”

Ninh Nghiên nắm chặt tay lại, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi mang ý cười của Ninh Mặc.

Nàng ta hơi rủ rèm mi, che giấu suy nghĩ nội tâm của mình, ngoan ngoãn nói: “Huynh trưởng và Diên Tú là anh em kết nghĩa, đương nhiên sẽ không hại anh ấy.”

“Ha.”

Ninh Mặc bật cười một tiếng, làm nàng ta càng căng thẳng hơn.

Sự sợ hãi Ninh Mặc đã khắc sâu tận trong xương cốt nàng ta.

Ninh Nghiên còn nhớ rõ, năm bảy tuổi, vì một chuyện vô tình mà đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của nàng ta.

Lúc đó, nàng ta còn là con vợ lẽ nhị phòng nhà họ Ninh, một bé gái chẳng đáng được người ta liếc mắt. Phụ thân lại không được xem trọng trong gia tộc, huống chi di nương của nàng ta còn chỉ là một trong đống thị thiếp không đáng nhắc đến của phụ thân.

Đó là lần đầu tiên cô bé Ninh Nghiên được đi theo đến trưởng phòng Ninh gia dự tiệc.

Bên trong xe ngựa chật chội, bé gái nhìn trưởng tỷ mặc váy áo xinh đẹp, trong lòng hâm mộ vô cùng. Thừa lúc người kia không để ý, lặng lẽ giơ tay ra sờ thử một cái.

“Bốp!”

Trên mặt bị tát rất mạnh làm cho bé gái hoa mắt ù tai, một lúc lâu mà vẫn chưa hết.

“Của nợ gì đây, cũng xứng sờ soạng vào đồ của con gái ta à. Nếu bôi bẩn, lột da ngươi cũng không đền được!”

[

Cái người mà bé gái phải gọi là mẫu thân kia có vẻ mặt giận dữ, mắng mỏ đáng sợ vô cùng, hệt như đang ăn sống nuốt tươi bé vậy.

Ninh Nghiên cúi đầu xuống, không dám nói chuyện.

Khó khăn lắm mới xuống xe ngựa, Ninh Nghiên nhìn mẫu thân bình thường oai phong lẫm liệt nay gặp được các vị phu nhân đứng ở cửa lại mang dáng vẻ hết sức nịnh nọt.

Còn có váy áo xinh đẹp trên người trưởng tỷ so sánh với mấy bé gái kia, cao thấp rõ ràng.

“Hóa ra, quý nữ chân chính phải là như vậy.”

Ninh Nghiên cực kỳ hâm mộ tận đáy lòng.

Nhưng đợi đến khi vào trong phủ thì Ninh Nghiên mới biết, mấy bé gái ăn xinh đẹp hơn của trưởng tỷ kia chẳng phải quý nữ cao môn gì cả, chỉ là nô tỳ thôi. Mà những người Ninh Nghiên tưởng là phu nhân thì chỉ là nữ quản sự trong phủ.

Còn những quý phu nhân chân chính đã tề tựu hết bên người phu nhân trưởng phòng từ lâu rồi. Mà cô bé Ninh Nghiên thì thậm chí cả dũng cảm để tiến lên trước cũng chẳng có luôn.

Thân phận như của Ninh Nghiên thật sự lúng túng, trưởng tỷ không muốn dẫn theo, mẫu thân không muốn nhìn. Đành dứt khoát tìm một góc nhỏ để trốn vào, nhìn kiến bận rộn theo thói quen.

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một chiếc giày thêu viền vàng dẫm chết mấy con kiến.

Cô bé ngửa đầu nhìn lên, một bé trai thanh tú mập mập, khoảng bốn, năm tuổi, đang đứng trước mặt.

“Ngươi là nha hoàn nhà ai, không làm việc cho tốt đi mà ở đây lười biếng?”

Bé trai có làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu vô cùng, một đôi con ngươi đen láy như hai quả nho, làm cho người ta vừa gặp đã thấy hết sức đáng yêu, muốn véo má một cái.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, Ninh Nghiên không dám làm thật.

Trên đầu bé trai còn để chỏm, quần áo đẹp đẽ, quý giá, cổ đeo dây vàng, thắt lưng đeo ngọc bội, tất cả đều lộ ra thân phận của nó tôn quý vô cùng.

Cô bé nở một nụ cười khéo léo: “Tôi không phải nha hoàn, tôi là Ninh Nghiên, người nhị phòng Ninh gia. Em trai, em lạc đường à?”

Rất hiển nhiên, bé trai hết sức bất mãn về xưng hô này, nhíu mày lại, giọng nói mang hơi sữa: “Ta có tên, ta là Lý Diên Tú.”

~~~~~~~~~~

Ngát dịch.