Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 85: Lương duyên trời ban



Sau khi đóng cửa lại, Trinh nương mang khuôn mặt đỏ bừng, lẩm bẩm với con gái:

“Chú Ô của con cũng thật là, cái chân giò to thế này, sao ăn hết được. Con muốn ăn kiểu gì, hầm tương được không?”

Biểu cảm, dáng vẻ, hệt như đứa bé bị bắt lỗi vậy.

Lạc Anh nhịn cười: “Hầm tương đi ạ, làm xong thì gửi sang cho chú Ô một chút, chú ấy sống một mình, chắc cũng chả có lộc ăn chân giò ngon đến thế này đâu.”

Mặc dù nàng có lòng tác hợp, nhưng không biết làm sao vì da mặt mẹ mình mỏng quá cơ. Còn chưa nói gì mà khuôn mặt bà ấy đã lại càng đỏ hơn rồi. Cầm chân giò chui luôn vào phòng bếp, hận không thể trốn luôn trong đấy không ra nữa.

Sau khi Lạc Anh nghe thấy một tiếng đóng cửa rất mạnh, không nhịn được mà che miệng cười ra tiếng.

Đến giờ cơm, trong viện nhỏ tràn ngập hương thơm nồng đậm.

Trinh nương đang cầm một cái bát chậu, đi từng bước đến chỗ con gái. Còn chưa mở miệng mà mặt đã đỏ lên rồi.

“Cái này, đi đưa cho chú Ô của con đi, xem như là tạ lễ.”

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu vậy.

Lạc Anh cầm lấy cái bát, cố ý hô lên ngạc nhiên: “Nặng thế này ạ, không phải mẹ đưa hơn nửa cái chân giò cho chú Ô hết đấy chứ?”

“Làm gì có.” Ánh mắt Trinh nương bối rối, vội vàng che miệng: “Nhỏ tiếng chút đi, con nhìn xem.”

Bà ấy đỡ lấy cái bát chậu, đưa thẳng đến ngay dưới mắt con gái, hơi oán thán: “Ở đâu ra mà hơn phân nửa, mẹ còn có thể không cho con ăn à?”

Lạc Anh cũng không nhìn kỹ, cười hi hi: “Thế tốt rồi ạ, mẹ nấu ngon thế này, con phải ăn nhiều hơn mới được.”

Giả vờ hệt như đứa bé tham ăn.

Trinh nương bị dáng vẻ này của nàng làm cho bật cười, lúng túng và chột dạ lúc nãy cũng đã tan thành hư không.

“Con ý mà.”

Bà ấy vừa tức vừa buồn cười, gõ trán con gái: “Dám trêu mẹ, làm gì có tí dáng vẻ của đại cô nương. Về sau xem con làm con dâu người ta thế nào đây, còn không phải một ngày bị đánh ba lần à.”

“Thế nên con mới không lấy chồng.” Lạc Anh thuận cột trèo lên, rung đùi đắc ý: “Ở nhà còn có chân giò to đùng mà ăn, sao phải vội vàng để cho người ta bắt nạt ạ. Có phải không mẹ?”

“Con!”

Lạc Anh thấy tình hình không ổn, bôi mỡ dưới chân ngay, ném lại một câu: “Mẹ, con đi đưa chân giò cho chú Ô đây ạ, mẹ ở nhà đừng ăn vụng nhé.”

Trinh nương tức giận đuổi đến cửa, nhưng sao có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa? Không khỏi tức tối giậm chân, mà nhớ lại con gái trêu chọc lúc nãy, nghi là nàng đã nhìn ra được gì rồi. Lẩm bẩm: “Chắc không đâu, con bé còn chưa lớn, vẫn là một đứa trẻ con đấy.”

Lúc này đây, đứa trẻ con trong miệng bà ấy đang nén đầy bụng những ý tưởng xấu, đứng trước cửa nhà Ô Qua mổ lợn.

Từ khi vợ Ô Qua một thi hai mạng, ông ấy bèn rời khỏi chốn đau lòng, đến trấn nhỏ biên thùy mài dao làm nghề mổ lợn. Bởi vì tay chém ổn định, chuẩn xác, hung hăng, sức lực lại lớn, lợn khó xử lý đến đâu mà vào tay ông ấy cũng đều thành dễ bảo cả.

Cộng thêm tính cách chất phác, không chèn ép người già và trẻ nhỏ (1), mọi người ở xung quanh đều thích đến đây mua thịt. Thường là buổi sáng vừa mới bày sạp, đến trưa đã bán hết sạch rồi.

Lúc này đây, cửa nhà ông ấy đang rộng mở. Nhìn thẳng vào trong, dưới gốc cây hòe gai cực lớn, một người đàn ông vạm vỡ đưa lưng về phía cửa, đang ra sức cọ rửa gì đó.

Đi đến gần mới phát hiện, hóa ra là đang cầm một cái chày gỗ to giặt quần áo.

Ô Qua sinh ra đã to lớn thô kệch, nhưng chân tay lại rất linh hoạt, chặt thịt chính xác vô cùng. Bình thường người ta muốn một cân, tuyệt đối sẽ không cắt thành tám lạng.

Nhưng hôm nay, chỉ một màn giặt quần áo rất đơn giản này lại làm Lạc Anh buồn cười.

Mười đầu ngón tay béo múp, thô kệch, đang cầm một bánh xà phòng vỡ, tỉ mỉ đánh bọt dày đặc. Đợi đến khi không sai biệt mấy, lại đưa ra gần ánh nắng soi, nhìn có vẻ cẩn thận vô cùng.

Thế này có giống đàn ông chỗ nào đâu.

Trình độ cẩn thận còn tốt hơn cả nàng làm đấy.

Lạc Anh cố ý hắng giọng hai tiếng thật to, dọa cho ông chú ở trước mặt giật cả mình, lập tức đứng dậy, hoàn hồn.

Đợi đến khi nhìn thấy Lạc Anh, tay còn đang cầm cái áo nhỏ nước tong tỏng, hết sức lúng túng.

Cầm cũng không được, giấu cũng không xong.

Khuôn mặt Ô Qua đỏ lên, giọng nói cũng không to như bình thường: “Anh tử đến rồi.”

Lạc Anh cười tủm tỉm, nâng cái bát chậu trong tay, nghiêng đầu nói ngọt ngào: “Chú Ô, mẹ cháu sợ chú còn chưa ăn cơm nên đặc biệt bảo cháu đến đưa chân giò.”

“Ai da. Chú đã ngửi thấy mùi thơm từ lâu rồi.”

Vừa nghe được là người trong lòng cố ý để con gái đưa đến đây, Ô Qua quăng lúng túng vừa xong lên chín tầng mây ngay lập tức. Thả cái áo ướt vào chậu, lau hai tay ướt vào người, vội vàng nhận lấy.

Cúi đầu hít thật sâu, lập tức khen say sưa không ngớt:

“Thơm, thơm quá! Tay nghề của mẹ cháu tuyệt thật!”

Lạc Anh rất tự hào: “Đúng thế, người bình thường là không được nếm thử tay nghề của mẹ cháu đâu. Chú Ô, nhà chú có bánh bột không, ăn cùng với bánh còn thơm hơn.”

“Có, có.”

Ô Qua đặt cái bát to trên cối xay đá, không ngừng tay tí nào, chạy luôn vào phòng bếp mang một đĩa bánh ra đây. Cũng không ngồi mà gấp gáp xé một miếng bánh, cuộn thịt rồi cho vào miệng.

“Thơm quá đi mất!”

Ô Qua nhồm nhoàm rồi nuốt xuống bụng, còn tiện thể giơ một ngón cái lên:

“Thật không dám giấu, từ sau khi mẹ cháu bảo chú bí quyết này, chú thường xuyên làm bánh ở đây. Nhưng mà thịt thì vẫn là mẹ cháu hầm mới ngon.”

Tên nhóc to đầu này ăn uống quá đã đời, chẳng hề để ý là mình đã lộ ra sơ hở.

Lạc Anh ngầm hiểu, lượn một vòng trong lòng xong, ý cười càng đậm:

“Nếu chú Ô thích ăn, về sau ngày nào cháu cũng đưa cơm cho chú.”

Ô Qua gật đầu luôn, sau đó lại vội lắc đầu, xua tay:

“Thế không được.”

Ông ra ra sức nuốt bánh xuống: “Mỗi ngày mẹ cháu đều phải xay đậu, nếu để ý thêm bữa cơm của chú nữa thì sẽ rất mệt. Đồ ăn ngon thế này, thỉnh thoảng được ăn một bữa là tốt rồi.”

Trong lúc nói chuyện, lại nhón một miếng thịt to cho vào miệng.

Lạc Anh xem như đã hiểu thịt cả người của Ô Qua từ đâu mà ra.

Một bát chậu thế này mà ở nhà mình thì phải ăn đến năm, sáu ngày nhỉ?

Nhưng người ta thì hay rồi, thời gian chưa qua một chén trà, thế mà đã nhét hết vào bụng. Tuyệt nhất là đến cả nước thịt kia cũng bị ông ấy lấy bánh vét sạch sẽ.

Lạc Anh cảm thán trong lòng:  May mà ông ấy chính là người mổ lợn, nếu không thì người nhà bình thường cũng không dám ăn như thế này đâu.

Thấy Ô Qua thỏa mãn đặt bát xuống, Lạc Anh cũng bắt đầu tự diễn.

“Ài!”

Đột nhiên có một tiếng thở dài, quả thật đã làm cho Ô Qua phải hỏi:

“Sao thế, đang yên đang lành mà thở dài cái gì?”

“Chú Ô vừa nhắc đến xay đậu, cháu lại thấy phiền.”

Lạc Anh giả vờ dáng vẻ đau đầu vô cùng, thở dài thườn thượt, hết sức chán nản. Nhưng cứ chẳng nói gì, chỉ thở dài thôi.

Bộ dạng này làm cho Ô Qua vò đầu bứt tai:

“Cô bé, rốt cuộc là chuyện gì, cháu nói đi, chắc chắn chú Ô sẽ giúp mà!”

Lạc Anh thấy ổn rồi thì dừng, do dự: “Cháu nói rồi thì chú đừng kể lại với mẹ đấy, bà ấy trách cháu thêm phiền toái cho người ta.”

Ô Qua vừa nghe thấy thế mà lại còn liên quan đến Lý Trinh, càng gấp gáp hơn, vội đảm bảo sẽ không nói cho ai hết. Giờ nàng mới mở miệng:

“Quán đậu nhà cháu cũng đã năm năm rồi, mỗi ngày mẹ cháu đều phải dậy sớm xay đậu, gần đây còn cảm thấy càng lúc càng đau lưng. Cháu bảo tuyển một người đến làm, bà ấy lại không muốn, nói nam nữ thụ thụ bất thân, nếu để người ta biết thì cũng chẳng thẳng lưng lên được nữa.”

Mặc dù Ô Qua là người Bắc Ngụy, nhưng ông ta cũng biết Nam Trần không giống họ, người của bên đó đều rất xem trọng danh tiết hơn bất cứ thứ gì, đặc biệt là đàn bà, con gái.

“Ài, không giấu cháu, từ lâu trước đây chú đã bảo mẹ cháu rồi, loại việc này giao cho chú là được. Nhưng bà ấy không muốn, chú cũng chẳng khuyên được tí nào. Có mấy lần chú đứng ngoài cửa, muốn vào trong, bà ấy liền nhốt chú ngoài cửa. Nếu chú không đi, bà ấy còn khóc, cháu nói xem…..”

Ồ? Hóa ra còn có mấy việc hay ho này à?

Lạc Anh nghe như đang nghe kể chuyện cổ tích, muốn để cái muôi thủng Ô Qua này chảy càng nhiều nước thêm, nhưng chắc ông ấy chỉ nhớ nhung, thương xót giai nhân, liên tiếp than thở, thỉnh thoảng lại đấm chân chính mình.

“Nên cháu cũng không muốn mà, mẹ chỉ sợ người ta nói bà ấy là một quả phụ. Nhưng bà ấy đã quên mất, chính mình cũng chỉ hơn ba mươi.”

Ô Qua gật đầu, hết sức đồng ý, không thể không đồng ý hơn. Tiện thể lấy cốc trà của mình, lúc nãy ăn hơi nhiều chân giò, uống ngụm trà xúc miệng.

Mặc kệ ông ấy, Lạc Anh tiếp tục nêu vấn đề:

“Nên là cháu cũng không muốn gọi người nào khác, tìm thẳng cho mẹ cháu một ông chồng luôn. Nếu thế này, mẹ cháu không cần phải làm việc nặng trong nhà, còn có người lo lạnh, lo ấm cho, tốt biết bao.”

“Phụt!”

Nước trà trong miệng Ô Qua phun hết ra, làm ông ấy bị sặc, ho khan liên tục.

Lạc Anh cười trộm, thấy lỗ tai ông ấy cũng đỏ rồi, sắp chẳng thở ra hơi nổi.

Không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại được, Ô Qua rất lúng túng: “Lạc Anh, sao cháu lại nghĩ ra cách này chứ.”

“Cháu nghiêm túc đấy. Mẹ cháu ở vậy nhiều năm thế rồi, số mệnh cũng khổ đủ rồi. Cháu không lấy chồng cũng là vì không nỡ để bà ấy sống một mình qua ngày. Dù sao, nếu mẹ cháu ở một mình, thế cháu cũng cả đời không gả, ở với bà ấy.”

Ô Qua cảm thấy hình như con bé này đang đến thăm dò ông ta thì phải, nhưng lại thấy, càng giống là nói lời thật lòng hơn.

“Thế, cháu nói với mẹ cháu chưa?”

Lạc Anh cười khổ: “Chú Ô, việc này nào có đơn giản chứ. Tìm một người tâm địa thiện lương, còn phải thương yêu mẹ cháu thật lòng, nguyện ý chăm sóc bà ấy. Khó lắm ý!”

Ô Qua không thể nhịn nổi nữa, vội giơ tay lên, giành nói trước: “Chú, chính là chú!”

Đối diện với ánh nhìn kinh ngạc của Lạc Anh, Ô Qua gom hết dũng khí, trịnh trọng như một bậc bề trên đang thổ lộ ra nội tâm thật sự của chính mình:

“Anh tử, từ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cháu, chú đã thích bà ấy rồi. Tiếp xúc mấy năm, chú… càng ngày, tình cảm của chú với bà ấy càng sâu đậm. Giống như cháu nói, bà ấy kiên cường, độc lập, dùng bờ vai yếu mềm như thế để gánh vác một cái nhà. Người phụ nữ như vậy làm cho người ta khâm phục, làm Ô Qua chú đây khâm phục!”

“Chú Ô!”

Lạc Anh che miệng, giật mình kêu lên: “Nhưng mà chú chưa bao giờ nói mà.”

Biểu cảm của Ô Qua lúc này, chắc là đang nhớ đến lời dặn của Lý Trinh.

Nhưng trước đây, Lý Trinh không cho phép, ông ấy cũng sợ Lạc Anh biết được sẽ phản đối mãnh liệt thì chút tiếp xúc ít ỏi với Lý Trinh cũng sẽ không còn gì nữa. Lại không ngờ, thế mà cách nghĩ của Lạc Anh lại đâm thẳng vào ngực ông ấy như thế.

Nếu đã vậy, còn gì mà không thể nói chứ.

“Trước đây, mẹ cháu từ chối chú rất nhiều lần, nói phụ nữ Nam Trần phải thủ tiết, nếu không thì người ta không chỉ xem thường chính mình, mà còn liên lụy cả con trai, con gái. Lúc đó chú đã nghĩ, cả đời này chú sẽ không lấy vợ, cứ trông mẹ cháu thôi. Đợi đến khi cháu gả rồi, đợi bà ấy già rồi, chỉ cần bà ấy còn cần đến chú, lúc nào chú cũng sẽ ở đây.”

Chắc là nghĩ đến đoạn tình cảm năm năm này, Ô Qua không khỏi ướt hốc mắt.

Vốn tưởng là một đoạn tình cảm sẽ không có kết quả, ông ấy cũng đã chuẩn bị tư tưởng rồi. Ai mà ngờ được, ông trời có mắt, đưa đến một ngạc nhiên đáng mừng lớn thế này.

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Truyện này đã được 270k chữ, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Mặc dù vẫn luôn nói với bản thân phải kiên trì, nhưng trong tình yêu vẫn có lúc sinh ra nghi ngờ.

Có cách nào hay để tự tiêm máu gà cho mình không nhỉ?

Quỳ rạp cầu xin!

~~~~~~~~~~

Ngát dịch

(1) “Đồng tẩu vô khi”