Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 93: Đều là những kẻ si tình



“Nhìn cái gì?”

Chàng chẳng ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh, cả người có vẻ dịu ngoan vô cùng.

Bị sắc đẹp làm cho tê liệt, Lạc Anh thả lỏng cảnh giác, chậm rãi xích người đến gần chàng hơn. Đột nhiên, trong lòng nảy lên, trực tiếp rướn lên muốn dán môi vào đôi môi màu hồng xinh đẹp kia. Nhưng khi tới gần lại bị một ngón tay chặn lại.

Lạc Anh không hài lòng, giơ tay gạt đi, không ngờ ngay sau đó thì lỗ tai nàng nhói đau, hệt như bị một cái gắp than kẹp vậy.

“Đau, đau, đau, đau, đau……….”

Nàng đau đến nhe răng, trợn mắt. Chút gan chó lúc nãy đã bị sự đau đớn này làm tan thành mây khói.

Lý Diên Tú không biết nên khóc hay nên cười, tay lại dùng thêm lực, giương mắt chất vấn:

“Cô nương gia đang yên, đang lành, sao lại học được mấy thói xấu loạn xị ở đâu thế này? Cô tưởng mình là Sơn đại vương à!”

Lạc Anh tranh thủ thoát ra, xoa tai đã nóng bỏng lên của mình, lầm bầm:

“Vợ chồng già mà, hôn một cái thì có sao đâu?”

Càng nghĩ lại càng tủi thân, gan chó vừa mới chạy mất kia đã quay lại một lần nữa, gom hết dũng cảm, nói:

“Đôi lứa nhà người ta, khỏi nói ôm ôm ấp ấp, buổi tối còn ngủ chung trong một ổ chăn đấy. Rốt cuộc thì bao giờ anh mới thôi không ngủ trên ghế nữa thế!”

Nếu là Lý Diên Tú lúc vừa gặp lại, nhất định sẽ bị sặc nước miếng của chính mình mà chết.

Nhưng dạo gần đây, chàng đã quen với những câu kinh thế hãi tục của Lạc Anh rồi. Thế là chỉ nhìn nàng một cái rất thản nhiên, lành lạnh nói:

“Tôi cũng không vội, cô vội cái gì?”

“Đương nhiên là tôi vội mà!”

Vẻ mặt Lạc Anh nghiêm chỉnh lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm chàng, nói lời chính nghĩa:

“Tôi đã đồng ý với mẹ là sẽ sinh mấy em bé, nhưng anh cứ thế này thì lúc nào mới có em bé được. Hơn nữa, tôi cũng bao nhiêu tuổi rồi…..”

Xem dáng vẻ tủi thân kia kìa, không biết còn tưởng rằng Lý Diên Tú đang bắt nạt nàng ý chứ.

Nhưng sự thật là ai bắt nạt ai, chỉ sợ cũng chỉ có hai người này mới rõ ràng.

Một đoạn lời được nói xong, Lý Diên Tú im lặng.

Chỉ cần chàng không nói nữa, trong lòng Lạc Anh bèn hơi chột dạ một cách khó hiểu. Dứt lời cũng không dám ngẩng đầu nhìn chàng. Chỉ có thể cúi mặt xuống, ra sức vuốt đầu ngón tay.

Một lúc lâu sau, Lý Diên Tú mới nói:

“Cô thật sự muốn gả cho tôi?”

“Đương nhiên rồi!” Nàng ngẩng đầu mạnh mẽ, không cần nghĩ ngợi, dứt khoát, quyết đoán: “So với trân châu còn thật hơn!”

Học ở đâu ra mấy lời nghịch ngợm thế này.

Lý Diên Tú lại hỏi: “Chỉ là vì… khuôn mặt này?”

Nói thật, bảo một đại nam nhân như chàng đi hỏi vấn đề thế này, đúng là rất ngượng.

Chỉ nghe nói con gái nổi tiếng vì sắc đẹp, lúc nào thì đường đường một chàng trai bảy thước cũng phải dựa vào khuôn mặt để hành tẩu giang hồ đây.

Không ngờ, Lạc Anh càng thẳng thắn:

“Khuôn mặt thì làm sao? Khuôn mặt này chính là dáng vẻ vốn có của anh mà, cũng là một bộ phần của anh mà. Tôi thích nó, lẽ nào là sai à?”

Hình như lời này cũng không sai.

Chỉ là Lý Diên Tú chẳng hài lòng với câu trả lời này tí nào. Mày rậm của chàng hơi nhíu lại, có chút không vui:

“Chỉ vì khuôn mặt…..”

Thấy chàng lại muốn đưa ra ý kiến phản đối, Lạc Anh vội ngắt lời chàng:

“Còn có rất nhiều, rất nhiều. Dù sao đi nữa, khuôn mặt của anh, tôi thích; giọng nói của anh, tôi thích; tính cách của anh, tôi cũng thích. Những điều đó tập hợp cùng một chỗ thì mới thành một anh đầy đủ. Tôi thích anh, anh cần gì phải phân ra cao thấp, tự so với chính mình chứ.”

Lời nói của Lạc Anh làm cho Lý Diên Tú im lặng hồi lâu.

Đúng thế, là chàng cố chấp.

Bộ da cũng thế, máu thịt cũng vậy, đều là chàng hết.

Sao phải bị ma chướng che mất, so đo với chấp niệm chứ.

Đột nhiên, trong lòng chàng lộp bộp một tiếng, sau đó đã rộng lớn rất nhiều, thật giống như có một tảng đá cứng đầu đang đè nén trong lòng, rốt cuộc cũng bị đập vỡ.

Đôi mắt của Lạc Anh vẫn nhìn chàng gắt gao, thẳng đến khi chàng giãn mày ra, hơi cong khóe miệng lên, nàng mới bất giác thở phào, cũng ngây ngô cười theo.

Lý Diên Tú quay đầu sang, nhìn khuôn mặt nàng, chậm rãi mở miệng:

“Lý gia sinh ra nhiều thế hệ võ tướng, trấn thủ Tây Bắc, cho đến khi bà trẻ trở thành Hoàng hậu, Lý gia mới chính thức đi vào triều đình.”

Đây là lần đầu tiên chàng chủ động nhắc đến dĩ vãng phong trần.

“□□ (ông nội tiểu Phòng tử) và ông nội tôi quen biết từ thuở nhỏ, đúng vào lúc loạn thế. Trong lòng hai người mang thiên hạ, sau đó huyết chiến bát phương, đánh đuổi dị tộc, lập Trần quốc. Chỉ đáng tiếc, vì cứu □□, ông nội bị trúng tên độc, không chữa được mà chết.”

Chẳng qua mới hơn năm mươi năm, nay kể ra như thế, lại cảm thấy thật xa xôi.

“Mặc dù bà nội là con gái nhà nông, nhưng tính cách cương nghị, một mình chống đỡ cả phủ Quốc công, dạy dỗ cha rất nghiêm khắc. Mà đối với cô thì chắc là vì con gái, nên khó tránh khỏi hơi nuông chiều. Cô lại được đón vào cung ở mấy năm, đương nhiên là cách nhìn, dáng điệu cũng cao hơn những người khác mấy phần.”

Lạc Anh gãi đầu, hỏi thật cẩn thận: “Nên là, bà ấy ở lại hậu cung luôn, đúng không?”

Chỉ là rất khó mà tưởng tượng được, khởi đầu là thanh mai trúc mã, sao lại thành ra phu thê bất hòa.

Lý Diên Tú quay mặt sang, đôi con ngươi sâu thẳm lộ ra mấy phần dịu dàng rất khó phát hiện, đưa tay nhẹ xoa đỉnh đầu nàng:

“Tiên đế là một người tốt, đáng tiếc, chí hướng không ở triều đình. Bắc Ngụy xâm phạm liên tiếp, Tây Nam cũng không yên ổn. Lúc đó cha vừa mới hết ba năm để tang bà nội, cưới mẹ tôi, là quen biết từ thuở nhỏ, thì có chiến báo được đưa đến, chiến sự căng thẳng, bèn ngay ngày hôm sau tân hôn, mặc thêm áo giáp, đi biên quan xa xôi.

Không ngờ được, một lần tạm biệt này đã trở thành xa cách âm dương, khó mà gặp lại.

Cha mẹ tình thâm như chim liền cánh, cây liền cành, lúc nhận được chiến báo thì tôi ra đời. Kể từ đó, phủ thường đóng chặt cổng lớn, cho đến tận khi sinh ra tôi, bà ấy giao tôi cho vú nuôi, rồi tự giam mình trong phòng. Sau một hồi hỏa hoạn, trừ cái trâm vàng để ngoài cửa, cái gì cũng không còn nữa.”

Lý Diên Tú khẽ cụp mắt, giọng nói lờ mờ như đang thở dài:

“Vì một chữ tình, hứa hẹn sống chết. Bà trẻ vì □□, khổ thủ giang sơn. Cô vì tiên hoàng, vì yêu sinh hận. Mà mẹ vì mất đi cha, đau khổ đến mức không sống thêm nổi một ngày nữa, đến cả thư từ qua lại của họ, chân dung, bức vẽ, cũng đều bị thiêu hủy. Trừ thân thể máu thịt này, chỉ để lại cho tôi cái trâm vàng và một cái ngọc khấu.

Lạc Anh, đối với tôi, cô cũng có loại tình cảm này sao?”

Nhà họ Lý toàn sinh ra những kẻ si tình, hệt như một loại tín ngưỡng được khắc thật sâu tận trong xương cốt. Nếu không phải là người ấy tốt nhất, thà rằng cô độc cả đời.

Chàng xác định, chàng đối với Lạc Anh là không bình thường. Nhưng cũng không thể xác định, rốt cuộc đối phương có mấy phần chân tình với bản thân.

Không ngờ, Lạc Anh khóc thút tha thút thít, lập tức nhảy bổ vào lòng chàng, ra sức ôm chàng thật chặt, hét lớn:

“Lý Diên Tú, tôi sẽ không đi chết vì anh, nhưng tôi có thể nỗ lực phấn đấu vì tương lai của chúng ta. Còn sống mới có được vô hạn khả năng. Chết rồi sẽ trở thành tiếc nuối thật sự.”

Nàng khóc đau lòng đến thế, nước mắt, nước mũi chảy ngập lòng chàng.

Lý Diên Tú sững người, khoắng lên vùng nước cấm trước nay không dám động…

Nếu mà, năm đó mẹ cũng dũng cảm giống nàng…..

Ánh nắng vừa đẹp.

Khung cửa sổ ngăn cách khí lạnh thấu xương ở ngoài phòng, ánh nắng mặt trời màu vàng chiếu lên người ấm áp.

Lý Diên Tú cúi đầu, nhìn Lạc Anh đã ngủ mất ở trong lòng – Vì vừa mới khóc xong, lông mi ướt sũng, cái mũi hồng hồng. Ngẫu nhiên bản thân vừa mới nhúc nhích, nàng đã bất giác túm chặt, thì thào trong miệng:

“Đừng đi.”

Chàng thở dài yếu ớt.

Hai người họ quen biết từ một cái bánh mà ra. Vốn tưởng là một cái lá liễu bay qua phía trước đường đời, gió vừa thổi, cuốn theo tất cả trước mặt bay lên, chớp mắt một cái, đã rơi xuống sau đầu.

Ai ngờ được, vòng vòng vèo vèo, cuối cùng người ấy lại là nàng.

Được rồi.

Là nàng cũng rất tốt.

Một giấc ngủ này, lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Lạc Anh dụi đôi mắt hơi sưng, mờ mịt nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên a một tiếng, bò dậy từ trên kháng.

Hỏng rồi, giờ nào rồi mà còn chưa ngâm đậu.

Vội vàng chạy vào phòng bếp nhìn, trên bàn có mấy cái chậu to, hạt đậu bên trong đã nở to đùng. Có thể thấy được là ngâm một lúc lâu rồi.

Nàng hiểu ra trong lòng ngay lập tức, xách váy chạy ra sân sau.

Quả thật!

Cái rìu trong tay Lý Diên Tú cứ như đã mọc mắt, mỗi lần bổ xuống đều không lệch, vừa vặn chém khúc củi gỗ thành hai nửa.

Mà ở phía dưới chân tường đã có một đống cao hơn nửa người rồi.

Chàng chỉ mặc áo trong, trên trán có mấy giọt mồ hôi. Lạc Anh vui vẻ trong lòng, hé miệng nhìn theo động tác của chàng.

Áo trong dính vào người, lộ ra đường cong cơ bắp cánh tay. Theo mỗi lần chàng giơ tay lên, dây thắt lưng đung đưa giữa hai chân, hấp dẫn ánh mắt người ta.

Lý Diên Tú dừng động tác, hô hấp hơi dồn dập:

“Tỉnh rồi à?”

Lạc Anh đứng thẳng dậy, đi đến chậm rì rì, cười hi hi nói: “Tỉnh rồi, bị đói tỉnh.”

Lý Diên Tú đã phát hiện ra nàng từ lâu, nếu không phải ánh mắt nha đầu này quá là không kiêng nể gì cả, chàng mới lười phải gọi nàng.

“Biết đói mà còn không nhanh đi nấu ăn đi.”

Lạc Anh ừ ừ hai tiếng, chân lại như đã mọc rễ, mắt nhìn chằm chằm chỗ nào đó.

Một giọt mồ hôi nơi tóc mai chàng chảy xuống rất nhanh theo quai hàm, lướt qua cái cằm kiên nghị, trượt xuống cái cổ thon dài, rồi biến mất trong cổ áo.

Ánh mắt chuyển lên, trên đầu chàng cứ như đang bốc ra hơi nóng, hai gò má hơi hồng, khóe mắt cũng như được điểm chút son, đẹp đến kinh tâm động phách.

Ma xui quỷ khiến, đột nhiên nàng nhớ tới một câu:

Hương hãn lâm li (1)

Lý Diên Tú bị ánh mắt trần trụi này nhìn chằm chặp mãi cũng quen rồi, cất giọng: “Còn không nhanh đi đi.”

“Ờ.”

Lạc Anh lưu luyến vô cùng, hận không thể móc mắt ra dính lên người Lý Diên Tú mới tốt. Cả đầu đều tràn đầy bong bóng màu hồng. Kết quả là bị vấp một cái, suýt thì ngã lăn ra.

Làm chút đồ ăn cũng là một việc đã cực kỳ thuận tay rồi.

Lạc Anh làm một nắm bột mỳ, trộn một nửa với bột vỏ cây du, một nửa với bột đậu. Sau khi cho thêm vừa đủ lượng nước, xé thành những miếng nhỏ, lấy chày ra cán nhỏ.

Cho mỡ vào chảo, lấy từng miếng bánh cỡ lòng bàn tay thả xuống. Đợi sau khi một mặt đã vàng sậm là có thể lật bánh.

Cứ lặp lại động tác như thế, rất nhanh đã cho ra lò một rá bánh bột trộn.

Nàng lại lấy một miếng đậu phụ đã thành khuôn từ trên tủ xuống, thái miếng, rồi làm một con cá, cho vào nồi. Sau khi cho hết nguyên liệu nấu ăn vào, để ý ngọn lửa, bỏ bớt củi ra ngoài.

Nồi được ngọn lửa nhỏ đun sôi ùng ục, ùng ục, mùi thơm bay từ trong nồi ra. Cũng không biết Lạc Anh đang nghĩ gì, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.

Cũng may mà không hề bị cháy.

Đợi đến khi bưng thức ăn vào, nàng rất tinh mắt phát hiện ra Lý Diên Tú đã thay quần áo rồi.

Chàng mặc một cái áo dài bằng vải thô màu hạt vừng, cổ áo khép rất kín kẽ. Cả người nhìn cũng rất thoải mái, có thể thấy được là mới vừa lau rửa qua rồi.

Lạc Anh bất mãn, than thở:

“Lại không phải sắp đi ngủ, tắm cái gì mà tắm.”

Lý Diên Tú lạnh lẽo liếc nàng một cái, không tiếp lời, nhấc chân ra giúp đỡ lấy bát đũa.

Hừ!

Nhìn theo bóng lưng chàng, Lạc Anh tức đến giậm chân. Thật đúng là muốn nhìn xem chàng có phải đàn ông, đàn ang hay không. Bản thân nàng đã ám chỉ lâu thế rồi mà vẫn còn chưa hành động.

Thật là tức chết nàng mất!

Không được, phải nghĩ ra cách gì đó, nhanh chóng vào động phòng mới có thể yên tâm được.  

~~~~~~~~~~

Ngát dịch.

(1) Đây là câu miêu tả cảnh người nào đó làm gì đó toát mồ hôi hết sức hấp dẫn, sẹc xy. Nhưng nếu dịch nghĩa đen là mồ hôi thơm đầm đìa thì mất hết cảm giác nên mình đành để nguyên Hán Việt. Ai góp ý giúp mình với. Xin cảm ơn trước.