Sweet - Hữu Thi Vô Tửu

Chương 2



Editor: Matcha

*

"Ha ha ha, vậy là anh ta hoàn toàn không nhận ra cậu?"

"Cậu vẫn luôn nói gì mà đối với anh mình là người xa lạ quen thuộc nhất, nhưng kết quả thì sao, anh ta còn chẳng biết cậu là ai."

Một ngày khác, sau khi thưởng thức bữa ăn nhàn nhã nhất trong ngày, Đào Tư Tư chống cằm ngồi ở quầy thu ngân, call video cho bạn thân, kể hết đầu đuôi câu chuyện.

Hứa Ánh Huyên ở đầu dây bên kia cười đến mức long trời lở đất, cuối cùng còn không quên chế nhạo cô: "Tư Tư à, cậu thảm quá đi!"

Đào Tư Tư bị làm cho á khẩu, cô bĩu môi nói: "Đây chưa phải điều tệ nhất."

"Tệ nhất chính là mình quên chưa hỏi tên của nam thần, mà bốn ngày rồi anh ấy vẫn chưa quay lại Sweet!"

"Huyên Huyên, cậu có biết bốn ngày dài như thế nào không?"

"Là 96 giờ đồng hồ, cái bánh Black Forest kia đã đi xuống dạ dày, đến giờ sợ là đến một chút cặn bã cũng không còn, xét theo tình hình này thì có vẻ anh ta không quá ưa thích nó."

"Là do bánh ngọt trong tiệm chưa đủ hấp dẫn sao? Có phải đồ mình làm không thể kích thích được vị giác của khách hàng không?"

"Huyên Huyên à, mình thấy mông lung quá, bây giờ ngay cả chuyện tình cảm mình cũng không dám đối mặt, chứ đừng nói đến chuyện tự thừa nhận tay nghề của mình đang xuống cấp!"

Đào Tư Tư kêu lên một tiếng rồi ngả lưng về phía sau, tay chân buông thõng, vẻ ủ rũ hiện rõ trên khuôn mặt.

Thấy vậy, Hứa Ánh Huyên trịnh trọng nhắc nhở cô: "Cô Đào, chú ý đến hình tượng của mình."

"Nếu nam thần của cậu đột nhiên xông vào thì sao, thế chẳng phải sự nghiệp xây dựng hình tượng sẽ đi tong?"

"Không đâu." Đào Tư Tư vẫn không nhúc nhích, giống như con cá đang nằm thoi thóp trên thớt, "Nam thần sẽ không tới nữa đâu, không tới nữa, haizzz......"

Nghe được tiếng thở dài của cô, Hứa Ánh Huyên bèn an ủi: "Hay là vì anh ta không thích đồ ngọt?"

"Cậu phải biết rằng, khó có ai có thể chấp nhận được chuyện ăn bánh mỗi ngày."

"Sẽ phát tướng đó!"

Đào Tư Tư đương nhiên không tin, cô dùng tay vỗ thật mạnh lên mặt bàn: "Không thể nào! Mình ——"

Chưa nói hết câu, cô đã phải dừng lại.

Cô thấy nam thần đứng ở cửa.

Đào Tư Tư: "......"

Hứa Ánh Huyên, cậu là quạ à, sao miệng linh thế, đùng cái là xuất hiện......

La lối om sòm trước mặt người mình thích, là trải nghiệm thế nào?

Cô muốn quay xe!

Đào Tư Tư hận không thể tìm hố đất chui vào, nhưng đã đến bước này rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi, cô bình tĩnh đứng dậy, sửa sang lại đầu tóc, hắng giọng nói với người ở phía đối diện: "Chào buổi tối, chào mừng quý khách đến với cửa hàng của chúng tôi."

Thực ra Chu Dư Ninh đã tới đây được một lúc, nhìn cô trò chuyện với bạn qua điện thoại, vẻ mặt sinh động, tay chân múa may các thứ, vì cảm thấy rất thú vị nên anh liền đứng đó quan sát.

Mãi đến khi bị Đào Tư Tư phát hiện ra, anh mới ung dung đi vào trong, sải bước tới quầy bánh ngọt, sau đó chọn một miếng bánh Tiramisu.

Đào Tư Tư nhân cơ hội này đổi thành một tư thế hoàn hảo nhất, lưng thẳng tắp, môi mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, điệu bộ uyển chuyển nhận lấy khay bánh, như là vô tình hỏi: "Không biết bánh ngọt ở đây có hợp với khẩu vị của anh không?"

Giọng nói ngọt ngào, thái độ phục vụ tận tình chu đáo, làm chính Đào Tư Tư cũng phải nể phục, cô âm thầm tặng cho bản thân một like siêu to khổng lồ.

Chu Dư Ninh liếc nhìn cô, đáp: "Đúng là không tệ."

Anh đưa tay nhận bánh, khẽ lắc nhẹ rồi giải thích: "Nếu không thì sẽ không quay lại."

Hai mắt Đào Tư Tư sáng rực, bao nhiêu buồn tủi tự ti cũng tan thành mây khói, cô vui vẻ nói: "Những vị khách như anh chính là động lực để tôi cố gắng!"

Chu Dư Ninh cười cười lấy di động ra thanh toán.

Anh không tiếp tục, Đào Tư Tư cũng không có dũng khí để bắt đầu một chủ đề khác, giữa hai người xuất hiện một khoảng lặng ngắn, lúc này trong tiệm cũng không có ai, bốn phía lặng ngắt như tờ.

"E hèm, Tư Tư!"

Một tiếng Tư Tư đã phá vỡ bầu không khí im lặng.

Bấy giờ, Đào Tư Tư mới biết mình chưa cúp máy, mặt cô nóng như bốc hoả.

Thôi xong, trước mặt nam thần cô thảo mai cỡ nào, chắc là Hứa Ánh Huyên đã thấy hết rồi.

May mà có thể dùng đồ ăn đút lót cho cô nàng.....

Đào Tư Tư quyết định tạm thời ngó lơ bạn chí cốt, tiễn nam thần trước rồi tính sau vậy.

Cô mỉm cười nhìn Chu Dư Ninh: "Xin hỏi anh có cần giúp gì nữa không?"

Không đợi Chu Dư Ninh lên tiếng, Hứa Ánh Huyên đã chen ngang, lần này cô còn gọi cả tên lẫn họ, giọng nói cao vút, chỉ thiếu điều cầm cái loa lên hét vào tai Đào Tư Tư thôi.

"Đào Tư Tư!"

Chu Dư Ninh vốn định bảo không cần, nhưng nhìn Đào Tư Tư đang bối rối, nhất thời anh lại đổi ý.

"Di động! Đồ ngốc! Di động! WeChat ~"

Hứa Ánh Huyên ra sức hô thật to, tiếng hô hào dần lấp đầy cả cửa hàng nhỏ xinh, Đào Tư Tư xấu hổ muốn chết, cô cố gắng vớt vát lại chút mặt mũi: "Thật ngại quá, tôi quên tắt video."

"Không sao, tôi không ngại." Chu Dư Ninh chỉ tay vào menu đồ uống, "Cho tôi thêm một ly sữa bò nữa, có điều bà chủ Đào vẫn nên xử lí việc riêng trước đi, tôi thấy bạn cô có vẻ rất gấp gáp."

Nói xong anh còn không quên mỉm cười khích lệ, tiếp sau đó là lẳng lặng quan sát phản ứng của Đào Tư Tư.

Đào Tư Tư cười phơi phới như làn gió xuân, lòng nở rộ muôn ngàn hoa, hoàn toàn không chú ý gì tới ẩn ý trong lời nói của anh.

Cũng may là cô chưa quên thân phận của mình, đỏ mặt nói với Chu Dư Ninh: "Vậy thì phiền anh chờ tôi một lát."

Chu Dư Ninh ừ một tiếng.

Đào Tư Tư ngồi thụp xuống, chớp chớp mắt nhìn Hứa Ánh Huyên trong điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Huyên Huyên, cậu vừa nói gì vậy?"

Hứa Ánh Huyên cạn lời, đã nói đến thế rồi mà còn không hiểu, cô nàng nhanh trí lấy một chiếc điện thoại, tay liên tục chỉ vào nó, miệng không ngừng thầm thì: "Thêm WeChat! WeChat!"

Đào Tư Tư cau mày suy nghĩ, một tay cầm điện thoại, một tay chống cằm.

Chu Dư Ninh đứng trước quầy thu ngân bật cười.

Nghe được tiếng cười khe khẽ, Đào Tư Tư giật mình ngẩng đầu lên, thấy nam thần đang nhìn mình, cô liền vội khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, khoé môi khẽ nhếch, đến tư thế ngồi xổm cũng phải thật tao nhã.

Sau đó cô háo hức nháy mắt với Hứa Ánh Huyên, ý bảo cứ nói to lên.

Hứa Ánh Huyên bất lực đỡ trán, không nói hai lời trực tiếp cúp máy.

Giây tiếp theo, một tin nhắn dạng văn bản được gửi tới, nội dung tin nhắn là: Xin WeChat của anh ta đi, đồ ngốc!

Đào Tư Tư ồ lên một tiếng, trong đầu chợt nảy ra một kế hoạch hoàn hảo, cô hí hửng đứng dậy nói với Chu Dư Ninh: "Xin lỗi, làm anh phải đợi lâu rồi."

"Tôi đi pha sữa liền đây, phiền anh chờ thêm một chút."

Chu Dư Ninh mỉm cười gật đầu.

Đào Tư Tư xoay người cầm lấy ly sữa, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như từ khi Hứa Ánh Huyên gửi tin nhắn cho cô đến giờ thì tâm trạng của nam thần cũng tốt hơn thì phải.

Là vì cô đang vui vẻ sao?

Chắc anh ấy không biết mình sắp lọt hố đâu nhỉ?

Mặt ngoài, Đào Tư Tư tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cười to.

Hoàn toàn không biết, giờ phút này, Chu Dư Ninh nhân lúc cô không để ý, đã lấy điện thoại ra sửa nick name trên WeChat thành tên thật.

Khi sữa bò đã sẵn sàng, Đào Tư Tư đưa cả ly có nắp đậy cho Chu Dư Ninh, giọng điệu bắt chuyện rất tự nhiên: "Thưa anh, không biết anh có muốn kết bạn trên WeChat với cửa hàng của chúng tôi không? Nếu sau anh có việc bận thì cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ trực tiếp mang đồ qua đó."

"Được." Chu Dư Ninh đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô, anh kiên nhẫn nghe cô giải thích, sau đó thoải mái đưa di động ra, quét mã QR.

Đào Tư Tư nhìn động tác của anh, mắt không thể không chú ý tới đôi bàn tay thon dài trắng nõn kia, khớp xương rõ ràng, nhìn bên nào cũng thấy đẹp, nam thần ôn nhu nhã nhặn như thế, dùng dao mổ là thích hợp nhất.

Nghĩ đến việc sắp có được WeChat của đối phương, Đào Tư Tư nuốt nước bọt một cách nặng nề.

Chu Dư Ninh gửi lời kết bạn xong, liền cầm túi bánh lên, khách khí nói với cô: "Tôi phải về bệnh viện rồi, hẹn gặp lại."

Đào Tư Tư gật gật đầu: "Quý khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại ghé thăm."

Chu Dư Ninh ừ một tiếng, xoay người bước ra khỏi Sweet.

Thấy người đã đi xa, Đào Tư Tư ngay lập tức kiểm tra thông báo trên WeChat.

Đập vào mắt là ba chữ Chu Dư Ninh, cảm xúc trong cô đột nhiên vỡ oà, làm Đào Tư Tư hưng phấn hò reo.

Đúng là ông trời không phụ lòng người mà, nuôi một hi vọng nhỏ nhoi suốt bảy năm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng có ngày cô được đền đáp!

Chu Dư Ninh, cái tên này thật dễ nghe, từa tựa như khí chất trên người anh, luôn khiến người ta cảm thấy an tâm, đáng tin cậy.

Đào Tư Tư ôm di động cảm thán một hồi, sau đó mong chờ đảo qua trang cá nhân của Chu Dư Ninh, cô muốn thông qua đây để tìm hiểu con người thật của anh.

Kết quả, anh không hề set chế độ riêng tư, ai đi qua cũng nhìn thấy được, anh thường chia sẻ những bài viết như: Cách điều trị rối loạn lưỡng cực, cách điều trị chứng mất ngủ và các tiêu chí chẩn đoán lâm sàng mới nhất về bệnh trầm cảm.

Đến khi Đào Tư Tư nhìn thấy bản kế hoạch điều trị chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương của Chu Dư Ninh, cô đã nhận thức rõ được vấn đề.

Mấy năm nay cô cứ quanh quẩn trong khu vực Ngoại khoa, nhưng có làm cách nào cũng không tìm được nam thần, cô còn tưởng anh mới chuyển công tác về đây thôi chứ.

Chẳng lẽ, nam thần vẫn luôn làm việc ở Bệnh viện số 4, chỉ là không ở Ngoại khoa thôi?

Để xác nhận phỏng đoán, Đào Tư Tư lên mạng tìm trang web chính thức của Bệnh viện số 4, trịnh trọng nhập ba chữ Chu Dư Ninh vào cột đăng ký cuộc hẹn, sau đó nhấn enter.

Một cái tên được hiển thị, bên dưới là chức vụ: Bác sĩ khoa Tâm thần học.

Đào Tư Tư trố mắt nhìn tên khoa, sau đó dần lâm vào trầm tư.