Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 70: Âm mưu bại lộ



Tự nhiên nhớ ra còn 2 chương chưa đăng ( ̄▽ ̄*)ゞ

Hai anh em Thịnh Đạc và Thịnh Tri là người chịu trách nhiệm tiếp đãi khách, đứng ở chỗ khá gần Bạch Diệc Lăng, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy cũng làm bọn họ giật mình, Thịnh Đạc vội vàng bước qua định đỡ lấy Bạch Diệc Lăng, ai ngờ người bên cạnh đã giành trước hắn một bước, ôm Bạch Diệc Lăng vào lòng, người đó chính là Lục Dữ.

Đây là lần đầu Lục Dữ nhìn thấy Bạch Diệc Lăng như vậy, bãi máu trên đất chói lọi làm người ta hoa mắt. Y sợ tới mức hồn phi phách tán, ôm chặt hắn vào lòng, bàn tay run rẩy sờ lên mặt Bạch Diệc Lăng, muốn giúp hắn lau máu đi.

Ở khoảng cách này, y có thể thấy rõ gương mặt trắng bệch của Bạch Diệc Lăng. Trên trán hắn toàn là mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt còn dính vết máu chưa lau, hai mắt nhìn y đăm đăm, tựa như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

Lục Dữ thấy hắn như vậy, cảm giác như tim cũng sắp nát, y siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên mu bàn tay, thế nhưng vẫn cẩn thận đỡ Bạch Diệc Lăng, không dám gây thêm thương tổn cho hắn.

Lục Dữ run run gọi: "A Lăng, A Lăng, ngươi có nghe ta nói không? Ngươi làm sao thế, có chỗ nào không khoẻ?!"

Bạch Diệc Lăng cố sức nâng lên một bàn tay, nắm lấy tay áo Lục Dữ, hắn muốn nói chuyện nhưng giọng lại khản đặc, làm hắn ho dữ dội hơn, trong miệng lại trào ra một ngụm máu, tuy rằng hắn hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, nhưng cái món công cụ quái quỷ này vẫn làm hắn ngất đi.

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, việc duy nhất mà Bạch Diệc Lăng thành công là mắng hệ thống.

Lục Dữ bị dọa đến mức sắp điên rồi.

Ở đây không có ngự y, đã có người vọt ra ngoài tìm, Thịnh Đạc biết sơ chút y thuật, vốn định lại gần xem thử Bạch Diệc Lăng bị gì, ai ngờ Lục Dữ cứ như ngẩn ra, ôm siết lấy hắn không chịu buông tay, làm cho Thịnh Đạc không đụng được tí nào.

Hắn bèn nhắc: "Hoài Vương Điện hạ, xin ngài buông lỏng tay ra, để thần kiểm tra tình huống của Bạch chỉ huy sứ."

Lục Dữ vội đáp: "Được, được, ngươi mau kiểm tra đi!"

Thịnh Đạc bắt mạch cho Bạch Diệc Lăng, Lục Dữ nhìn hắn chằm chặp, lại hỏi: "Hắn thế nào, hắn không sao chứ?"

Thái độ lo lắng quá mức của Lục Dữ làm Thịnh Tri đứng ở bên cạnh không khỏi liếc nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái, Thịnh Đạc lại không rảnh để ý tới em trai và em họ mình, sau một lúc lâu, hắn tái mét mặt mày nói: "Ta cảm thấy hình như là trúng độc. Nhưng độc gì thì ta không biết, phải chờ đại phu đến kiểm tra mới kết luận được."

Sắc mặt Lục Dữ trở nên khó coi hơn khi nghe hắn nói ra câu này, nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Diệc Lăng như vậy làm tim y đau như bị dao cắt, ban đầu y còn tưởng rằng bệnh cũ của hắn tái phát nên sốt ruột đau lòng, bây giờ nghe nói hắn bị người khác hại thành như vậy, y thực sự rất muốn tóm được thủ phạm sau đó xé xác kẻ đó ra.

Y nghiến răng nghiến lợi nói: "Trúng độc, trúng độc... Hay, hay lắm, thế mà là án đầu độc, kẻ đầu độc đáng bị phạt chết, nhất định... nhất định phải tra rõ! Ngự y đâu? Đã tới chưa?!"

Lúc Lục Dữ nói chuyện vẫn luôn quỳ một gối trên đất, để Bạch Diệc Lăng tựa vào ngực mình, một bàn tay đỡ hắn, định dùng nội lực giúp Bạch Diệc Lăng giảm bớt thống khổ, giống như y đã làm lần trước ở nhà hắn.

Thế nhưng Lục Dữ nhận ra, giờ đây dẫu cho y cố gắng thế nào, sắc mặt đối phương vẫn không chuyển biển tốt, tại vì dù có bị đánh chết y cũng đâu thể nào ngờ trên thế giới này còn có cái thứ gói biểu cảm "Nhiều sầu nhiều bệnh", sốt ruột đến mức mồ hôi túa đầy trán.

Chờ mãi mới thấy thái y xem bệnh cho Bạch Diệc Lăng lần trước chạy tới, một đám người vây quanh, lo lắng nhìn ông ta chẩn bệnh cho Bạch Diệc Lăng, không khí dường như tràn ngập cảm giác nặng nề.

Thiệu thái y đặt ngón tay lên cổ tay Bạch Diệc Lăng, tập trung chẩn mạch, sắc mặt khó dò, một lát sau, ông tựa hồ không thể tin được, lại lấy một cây kim bạc từ trong ngực áo ra, đâm nhẹ lên một huyệt nào đó của hắn, sau khi rút kim ra, Thiệu thái y nói: "Đem một chén nước trong tới đây."

Ông ném một viên thuốc vào chén nước rồi lắc nhẹ, sau đó nhúng cây kim vào chén nước khuấy lên, nước trong suốt nháy mắt biến thành màu đỏ, mới nhìn cứ tưởng đựng một chén máu đầy.

Sắc mặt Thiệu thái y thay đổi, giọng run run nói: "Bạch chỉ huy sứ đã ăn phải, phải..."

Lục Dữ kéo ông ta hỏi: "Phải cái gì?!"

Thiệu thái y ngẩng phắt đầu: "Thưa Điện hạ, là cực lạc tán!"

Lục Dữ hít sâu một hơi, cơn phẫn nộ tới cực điểm lại khiến y bình tĩnh, y đưa tay lên xoa mày, lúc mở miệng nói chuyện giọng vẫn còn hơi run rẩy: "Nhưng ta nghe nói, người vừa mới dùng cực lạc tán hẳn là cả người thư thái, có tinh thần hơn gấp trăm lần, chứ không phải như hắn bây giờ."

Ngay cả hai chữ "Bản vương" y cũng quên dùng, Thiệu thái y đáp: "Chuyện này..."

Ông ấp a ấp úng như vậy, không chỉ riêng Lục Dữ mà cả Thịnh Tri cũng nóng nảy, hắn nói: "Thiệu thái y, ông có chuyện gì thì nói thẳng đi, Bạch chỉ huy sứ còn chờ được chữa bệnh kia kìa!"

Thiệu thái y vốn đến từ phủ Lâm Chương Vương, quen biết Bạch Diệc Lăng nên muốn giúp hắn che giấu đôi chút, nhưng thấy tình hình đến mức này rồi, muốn giấu cũng không giấu được, vì thế chỉ có thể nói: "Đúng vậy. Hoài Vương Điện hạ nói không sai, người vừa mới dùng cực lạc tán sẽ cảm thấy bay bổng như tiên, tựa đi vào miền cực lạc, nhưng mà... Nếu dùng lâu, cơ thể sẽ bị hao tổn, giống như Bạch chỉ huy sứ vậy, chỉ ăn thêm một chút là chịu không nổi."

Ông nói rồi lấy ra một viên thuốc, kêu người rót nước ấm đến cho Bạch Diệc Lăng uống, Lục Dữ tự mình đút thuốc cho hắn, rồi đặt hắn lên một cái ghế lót đệm vừa được mang đến.

Vụ án đầu độc này có liên quan mật thiết đến những người có mặt ở đây nên hầu như tất cả đều chú ý đến lời Thiệu thái y nói, nghe đến đó, bọn họ đồng loạt nhìn Bạch Diệc Lăng bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Ông ta nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ Bạch Diệc Lăng vẫn luôn làm trái quy định của triều đình, âm thầm dùng cực lạc tán? Chuyện này... nghĩ thế nào cũng quá khó tin.

Có thể đứng đây tham dự lễ Gia quan phần lớn đều là những người có quan hệ tốt với Bạch Diệc Lăng, mà cho dù không quen biết, thì khi đã đến tông miếu của Tạ thị, ít nhất cũng đã đại diện cho thái độ thân thiện với hắn, bởi vậy tin tức này truyền ra cũng làm người ta khiếp sợ cực độ.

Lục Dữ quả quyết nói: "Không thể nào, hắn sẽ không ăn thứ này, chắc chắn có người cố ý hãm hại hắn!"

Y biết tính Bạch Diệc Lăng, một người ngụp lặn ở Ám Vệ Sở nhiều năm vẫn không buông bỏ lòng tin, sau khi bước từng bước một ra khỏi đó vẫn nỗ lực sống cuộc sống bình thường sẽ không đắm mình truỵ lạc, vì cơn sảng khoái nhất thời mà dính líu đến thứ không nên chạm vào.

Nghĩ đến đây, Lục Dữ cảm thấy đau lòng muốn chết, giận không át nổi, y đấm mạnh lên bàn, làm chung trà trên bàn cũng chấn động theo.

Trong cơn tức giận tột độ, y chợt nhớ tới lần trước đến Ám Vệ Sở đã nhìn thấy một số thứ, chua chát nói: "Bạch chỉ huy sứ xuất thân từ Ám Vệ Sở, theo bản vương biết, người ở đó phải trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt, họ mà dùng cực lạc tán sẽ không thể có hiệu quả như đối với người bình thường! Thiệu thái y, ngươi xem kỹ lại cho ta!"

Hắn nói đúng điểm quan trọng, cực lạc tán đúng là một loại thuốc rất âm hiểm, nhưng Phó Mẫn dùng nó để hãm hại Bạch Diệc Lăng là sai rồi. Bởi vì có một điều mà bà ta không ngờ đến, đó chính là Bạch Diệc Lăng xuất thân từ Ám Vệ Sở, được huấn luyện đặc biệt, miễn dịch với thứ này.

Khi hắn còn nhỏ, bởi vì một số tiền bối dùng thứ này để giảm đau, cuối cùng làm cho cơ thể suy nhược, tâm thần rối loạn, chẳng những gây ảnh hưởng lớn đối với nhiệm vụ mà còn sẽ trở thành nhược điểm cho kẻ thù nắm bắt, cho nên đến khoảng thời gian tập huấn cho nhóm người mới, Ám Vệ Sở đã tăng thêm nội dung huấn luyện về miễn dịch thuốc.

Đối với người thường, vừa mới bắt đầu dùng cực lạc tán có thể sẽ cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng, nhưng ám vệ chỉ cần đụng vào một chút thôi sẽ sinh ra phản ứng kháng cự, tùy cơ địa mỗi người sẽ có các phản ứng buồn nôn, ói mửa thậm chí là trúng độc, chứ tuyệt đối không thể gây nghiện như Phó Mẫn đã chờ mong.

Trên thực tế, khi Bạch Diệc Lăng đụng vào thứ này thì nhiều lắm sẽ cảm thấy buồn nôn, hắn cũng chỉ muốn khuếch đại hiệu quả một chút, dùng chuyện này để vạch trần Phó Mẫn, ngờ đâu công cụ của hệ thống quá xịn, đã làm tăng hiệu quả lên gấp mấy trăm lần.

Trừ Lục Dữ ra, ở đây hầu như không có ai biết chuyện ám vệ miễn dịch với cực lạc tán, Phó Mẫn nghe y nói mà khiếp sợ vô cùng, hoàn toàn không ngờ mình đã tính hết rồi mà chuyện lại trở nên như thế này!

Dựa theo kế hoạch đã sớm định ra, bà ta kêu Hổ Phách cho cực lạc tán vào lu đựng nước dùng để nấu cơm cho Bạch Diệc Lăng, khiến cho hắn dần dần nghiện mà không biết, rồi sau đó ở trong buổi tiệc sau lễ Gia quan, cố ý làm đổ đồ ăn có trộn cực lạc tán trước mặt hắn, làm hắn lên cơn nghiện trước mặt mọi người, vậy coi như thành công.

Sau đó nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng xử lý đồ ăn bị đổ, cho dù không thể phi tang kịp thời, Bạch Diệc Lăng cũng không chạy thoát khỏi tội danh quan viên triều đình lén ăn cực lạc tán, trong lễ Gia quan lại xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, hắn không thể kế thừa Hầu phủ được nữa.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã thoát khỏi tầm khống chế, tại sao bà ta chưa kịp ra lệnh Hổ Phách bỏ thuốc mà Bạch Diệc Lăng đã đột ngột phát bệnh rồi?

Đầu óc Phó Mẫn quay cuồng, bà ta đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng đáng sợ, đó chính là, Bạch Diệc Lăng ăn cực lạc tán sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng sau khi Hổ Phách vào phủ hắn, hắn đều ăn thức ăn có chứa thứ này nhưng không hề có biểu hiện bất thường!

Là Hổ Phách đã phản bội mình, hay là Bạch Diệc Lăng đang giả vờ giả vịt?

Có lẽ nào... Bạch Diệc Lăng đã sớm biết kế hoạch của mình, chỉ là vẫn luôn kiềm chế. Mình dùng con cờ Hổ Phách này hại hắn, hắn bèn dùng Hổ Phách để phản đòn.

Không, điều này thật đáng sợ.

Phó Mẫn liều mạng kìm nén, nhưng nỗi sợ giống như một cái lưới lớn ập xuống, siết bà ta nghẹt thở. Bà ta nắm chặt tay áo, trộm liếc nhìn Hổ Phách, thấy vẻ mặt cô ta cũng là kinh hoảng mờ mịt.

Nhưng Phó Mẫn lại mong chuyện này là do cô ta làm.

Bạch Diệc Lăng xảy ra chuyện lớn như vậy, đám bạn bè, đồng nghiệp của hắn đều đã tiến đến muốn xem tình trạng của hắn, chỉ là vừa rồi Lục Dữ ôm chặt quá, bọn họ hoàn toàn chen tay không lọt.

Lúc này cuối cùng có cơ hội nói chuyện, chỉ huy sứ Lý Ngưng thuộc Nam Tuần Kiểm ti đứng bên cạnh Bạch Diệc Lăng nhìn một hồi, trầm giọng tiếp lời Lục Dữ: "Ta cũng cho rằng chuyện này có thể là có kẻ hãm hại, bằng không sự việc xảy ra trong lễ Gia quan như thế này quá trùng hợp. Nhưng nếu có người hãm hại, vậy mục đích hắn hãm hại Bạch chỉ huy sứ là gì? Hay nói cách khác, hắn muốn hãm hại người khác, nhưng Bạch chỉ huy sứ xui xẻo trúng chiêu? Những điều này đều cần phải được làm rõ."

Hắn dừng lại, rồi lạnh lùng nói thêm: "Đây không phải vì Bạch chỉ huy sứ, mà bởi vì toàn bộ sự kiện đều liên quan đến tính mạng của từng người ở đây."

Lục Dữ và Lý Ngưng đã nói rõ như vậy, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc, đều tỏ vẻ sẵn lòng ủng hộ điều tra, mọi người tạm thời ở lại đại sảnh, không bước ra bước vào nữa.

Rốt cuộc kẻ này ra tay quá ác độc, thế mà dám dùng phương pháp này để hại người. Bạch Diệc Lăng gặp phải chuyện này coi như trong cái rủi có cái may, chứ nếu mà một người thường gặp phải thì coi như đời này đi tong. Làm quan trong triều đình, ai cũng khó tránh có một hai kẻ thù, vì vậy cực kỳ quan tâm đến những chuyện như thế này.

Thịnh Tri nói: "Hoài Vương Điện hạ, thần là thị lang bộ Hình, điều tra chân tướng chính là bổn phận của thần, xin ngài giao chuyện này cho thần."

Lục Dữ nghiến răng nghiến lợi: "Được. Nhờ thêm Lý chỉ huy sứ giúp đỡ Thịnh thị lang, hai vị cần phải tra cho rõ!"

Thịnh Tri và Lý Ngưng liếc nhau, gật đầu đáp vâng.

"Không cần điều tra."

Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.

Trong lúc hỗn loạn, âm thanh này lại vừa nhỏ vừa thấp, Thịnh Tri và Lý Ngưng hoàn toàn không nghe thấy, chỉ có Lục Dữ lập tức ngồi xuống bên cạnh ghế, nắm lấy tay Bạch Diệc Lăng vui vẻ nói: "Ngươi tỉnh rồi! Thái y, thái y ngươi lại đây xem đi!"

Hôm nay hắn thất thố quá nhiều lần, may mà cái tên "cực lạc tán" này quá đáng sợ nên thu hút hết sự chú ý của người ở đây, mới không có ai suy nghĩ nhiều về thái độ thái quá của Lục Dữ.

Bạch Diệc Lăng nắm ngược lại tay y, hạ giọng, nhanh chóng nói: "Đừng lo lắng, thật ra ta không sao."

Lục Dữ đau lòng muốn chết, đáp: "Ngươi cứ như vậy, mặc kệ mình khó chịu bao nhiêu cũng không muốn nói với người khác."

Bạch Diệc Lăng im lặng che mặt.

Thiệu thái y kiểm tra xong nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nói: "Tỉnh lại là tốt rồi. Thân thể không có vấn đề, khôi phục rất nhanh, chờ một lát nữa thuốc hết tác dụng là không sao."

Lục Dữ đưa tay đỡ trán, thở phào một hơi, cảm giác chính mình như vừa kinh qua một cơn bão.

Thịnh Tri đứng ở một góc khác của đại sảnh hỏi Uyển Nô về chuyện ăn uống của Bạch Diệc Lăng từ buổi sáng đến bây giờ, Lý Ngưng nghe thấy tiếng Lục Dữ, cũng vội vàng chạy tới bên cạnh Bạch Diệc Lăng, hành lễ với Lục Dữ xong thì cúi người sờ trán Bạch Diệc Lăng: "Tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?"

Bạch Diệc Lăng đáp: "Làm ngươi lo lắng, ta không sao."

Lý Ngưng hỏi: "Kêu ta cái gì?"

Hắn ta luôn nói chuyện kiểu này, Bạch Diệc Lăng cũng tập mãi thành quen, lặp lại lần nữa: "Ta nói không cần điều tra, ly rượu ta mới uống có vấn đề."

Lý Ngưng lập tức xoay người, hỏi: "Rượu đâu?"

Thịnh Tri kêu người bưng cái khay vừa mới dọn lên, trên đó vẫn còn ba cái ly mà ba người Tạ Thái Phi, Phó Mẫn và Bạch Diệc Lăng đã dùng, vị trí đặt ly cũng không hề thay đổi, nhưng đáng tiếc là rượu trong ly đã bị uống cạn.

Thịnh Tri nói: "Bạch chỉ huy sứ nói không sai, hai thị nữ của hắn đều có thể chứng minh, từ buổi sáng đến bây giờ, hắn chỉ uống chén rượu này, cho nên rất có thể là có người bỏ gì đó vào rượu..."

Y nói tới đây, bỗng nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ, lúc này người chung quanh đều đang tập trung nghe Thịnh Tri nói chuyện, âm thanh này quá đột ngột, người ta nhìn theo hướng tiếng động phát ra thì thấy Phó Mẫn sắc mặt tái nhợt, loạng choạng vịn lấy cái bàn.

Thấy mọi người đều đang nhìn, Phó Mẫn biết mình đã thất thố, miễn cưỡng bình tĩnh lại, tìm cái cớ thích hợp: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Vừa rồi ta và Hầu gia cũng uống rượu đó, nếu đúng là cực lạc tán thì..."

Tạ Thái Phi còn chưa nghĩ đến đây, nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, chỉ là cái cớ này của Phó Mẫn tuy giấu được sự bàng hoàng và hoảng loạn của bà ta, nhưng lại làm mọi người ở đây khinh bỉ...

Con trai mình bị hại nửa chết nửa sống, bà ta thờ ơ không hỏi lấy một câu, vậy mà vừa nghe chuyện liên quan đến mình đã lập tức nóng lòng lo lắng, làm mẹ mà ích kỷ như vậy đúng là hiếm thấy.

Thịnh Miện và Lục Mạt lặng lẽ ngồi trên ghế dành cho phủ Trấn quốc công, thật ra hai người rất có thiện cảm với Bạch Diệc Lăng, cũng rất lo lắng khi thấy hắn bị thương, có điều Bạch Diệc Lăng được nhiều người yêu quý quá, kể từ lúc vừa xảy ra chuyện luôn có bạn bè vây quanh, hai người bọn họ cũng không tiện bước qua làm tình hình rối thêm.

Cho đến khi nghe thấy Phó Mẫn nói, ngay cả người tính tình ôn hoà hiền hậu như Thịnh Miện cũng không khỏi lắc đầu: "Trên đời này làm sao có người mẹ như vậy? Lời nói của Vĩnh Định Hầu phu nhân thật sự quá... tuyệt tình."

Lục Mạt nói: "Muội rất thích thằng bé Bạch chỉ huy sứ này, thật đáng thương, gặp phải cha mẹ như vậy."

Lục Dữ cố kìm nén lửa giận, nói nhẹ bẫng: "Thiệu thái y, còn không nhanh chẩn trị cho Hầu gia và Hầu phu nhân đi, thân mình hai vị kim tôn ngọc quý, bất cẩn bị nghiện rồi chết thì làm sao?"

Phó Mẫn bị y nói cho xấu hổ ngay trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm hoảng loạn, suy nghĩ về "Bạch Diệc Lăng có thể đã biết trước kế hoạch của mình" như một thanh đao lơ lửng trên đầu, sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, lại không biết sẽ rơi xuống đâu, cực kỳ đáng sợ.

Thiệu thái y kiểm tra xong bèn nói: "Hầu gia và phu nhân không có dấu hiệu đã ăn cực lạc tán."

Thịnh Tri nhíu mày nói: "Rượu rót ra từ một bình, hai người uống thì không sao, một người khác uống thì trúng độc, có thể thấy được độc này được bỏ vào ly, nhưng lúc nãy ta đã cho người kiểm tra bình rượu và ly rượu, chắc chắn không có vấn đề, mà rượu bên trong đã bị uống hết rồi."

Lý Ngưng hỏi: "Ai chuẩn bị rượu, ai rót rượu, ai từng tiếp xúc với ly rượu và bình rượu?"

Thịnh Tri đáp: "Bộ Hình đang cho người điều tra..."

Môi Bạch Diệc Lăng mấp máy, Lục Dữ đứng bên cạnh hắn nói: "Vừa nãy... lúc Bạch chỉ huy sứ uống rượu, có một chút rượu đổ lên tay áo, có thể ngâm ống tay áo vào nước vò mạnh, rồi để Thiệu thái y kiểm tra nước đó."

Thịnh Tri nói: "Ồ, đúng là diệu kế."

Y liếc Lục Dữ một cái, thật sự rất muốn hỏi... tại sao ngươi nhìn kỹ quá vậy, đến cả việc hắn làm đổ rượu lên tay áo mà cũng chú ý nữa.

Bạch Diệc Lăng cũng không cởi áo mà thẳng tay xé ống tay áo dính rượu xuống, Uyển Nô bưng một chậu nước nhỏ tới, bỏ miếng vải vào vò mấy lần, cuối cùng bỏ thuốc vừa nãy Thiệu thái y sử dụng vào nước, quả nhiên nước trong lại biến thành màu đỏ máu.

Cách đầu độc bí ẩn, phương pháp kiểm tra cũng vô cùng tài tình, mọi người đều bị thu hút sự chú ý, ai nấy cũng chen chúc đứng bên cạnh nhìn, lúc này thấy nước đổi màu, có người thốt lên: "Quả nhiên màu đã thay đổi, ly rượu mà Bạch chỉ huy sứ uống có độc!"

"Là kẻ nào ác vậy? Dùng cách này để hại người!"

"Đúng đó, không chỉ đầu độc mà còn muốn vu oan. May mà cực lạc tán không có tác dụng với Bạch chỉ huy sứ, nếu không hắn không chỉ bị thương, còn bị cho rằng vi phạm quy định của triều đình, mất chức là nhẹ đó!"

"Không thể chấp nhận được, nhất định phải điều tra cho rõ!"

Một người lớn tiếng nói: "Không, theo ta thấy, kẻ sau màn này muốn vu oan Bạch đại nhân ăn cực lạc tán, sẵn tiện cho hắn bị ngộ độc mà chết, khỏi cần đối chứng. Vừa huỷ hoại thanh danh vừa lấy mạng người ta, chẳng phải là một công đôi việc sao? Nếu không thì bệnh tình của Bạch đại nhân sao lại phát tác nghiêm trọng như vậy! Tội nặng như mưu hại quan triều đình như thế này, bắt được phải chém đầu!"

Người này vừa dứt lời, xung quanh rộ lên âm thanh tán đồng, Phó Mẫn gần như muốn xông lên mắng đám người ngu này... có ai ngu tới mức đầu độc trước mắt bao người, còn để lại chứng cứ rõ ràng như vậy chứ, chẳng lẽ chán sống rồi sao?

Muốn vu oan nhưng bị vu oan ngược lại, lưng Phó Mẫn chợt lạnh toát, bà ta lặng lẽ tìm tung tích Hổ Phách trong đám người, lại phát hiện không thấy người đâu, bà ta thầm nghiến răng, không biết rốt cuộc con nhỏ này làm việc như thế nào, chỉ mong giờ nó trượt chân té ngã ở đâu đó, chết bất đắc kỳ tử cho rồi.

Nếu không phải lần trước Bạch Diệc Lăng đến Hầu phủ ra đòn phủ đầu, hạn chế bà ta tùy tiện sử dụng người thì bây giờ Phó Mẫn đã phái người ám sát Hổ Phách cho xong việc rồi.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, bà ta đứng đây nguyền rủa Hổ Phách, ở chỗ khác có một thị vệ bước nhanh vào đại sảnh, bẩm báo: "Hoài Vương Điện hạ, Thịnh thị lang, phát hiện một cô gái khả nghi bên cạnh ao nhỏ trong hậu hoa viên."

Lục Dữ nói: "Dẫn tới đây."

Thị vệ vừa vào chính là Lư Hoành, hắn ta vốn đang giận, nghe thấy Lục Dữ nói vậy, lập tức bắt lấy cánh tay một cô gái, thô bạo kéo cô ta vào rồi đẩy ngã xuống đất.

Hắn ta lớn tiếng nói: "Cô này tên là Hổ Phách, bọn ta gặp được khi phá án, bởi vì không nơi nương tựa, lẻ loi hiu quạnh, cho nên Lục ca hảo tâm thu nhận, trước đây vẫn luôn ở trong phủ của Lục ca... của Bạch chỉ huy sứ. Cô ta cũng chính là người rót rượu lần này."

Hổ Phách đã sớm bị doạ mất hồn mất vía, run bần bật quỳ trên đất, Lư Hoành trừng cô ta bằng ánh mắt căm thù, nói tiếp: "Ai ngờ vừa nãy, thần phát hiện cô ta lén lút chuồn khỏi đại sảnh, thần bèn làm như không biết, thả cho cô ta chạy rồi âm thầm đi theo, phát hiện cô này đến hồ nước rửa tay, còn muốn ném thứ gì đó vào nước, thần mới bắt lấy cô ta để lục soát, phát hiện trong móng tay cô ta có bột thuốc cực lạc tán!"

Hắn ta dâng lên một túi đồ cho Lục Dữ: "Thứ cô ta muốn ném vào hồ nước cũng là nó."

Lục Dữ hận thứ này cực kỳ, sắc mặt tái mét, y nhận lấy cực lạc tán xong thì đưa cho Thiệu thái y.

Thiệu thái y kiểm tra rồi gật gật đầu, Thịnh Tri nói: "Hổ Phách, ngươi còn có gì muốn nói không?"

Phó Mẫn nhìn cô ta, lo lắng gần như sắp ngất, nhưng bây giờ bà ta không thể không giữ tỉnh táo để tùy cơ ứng biến.

Cho dù túi thuốc bột kia có thể nói là mình nhặt được, nhưng chuyện giấu thuốc độc trong móng tay có nói thế nào cũng không hợp lý, Hổ Phách ấp úng: "Dân, dân nữ..."

Độc này không thể trách cô ta được, Hổ Phách cũng không định bỏ vào rượu, rõ ràng là cô ta bị Bạch Diệc Lăng đụng vào lúc đang rót rượu, mới làm thuốc độc trong móng tay rơi vào ly, đều là ngoài ý muốn mà!

Hổ Phách có miệng khó trả lời, trong lúc nghĩ ngợi trăm điều cũng chỉ nhớ được bình thường Bạch Diệc Lăng đối xử với mình rất tốt, cô ta cũng không biết mình đang sợ hãi hay hối hận, nước mắt chảy đầy mặt, giữ nguyên tư thế quỳ lết về phía Bạch Diệc Lăng, dập đầu không ngừng:

"Đại nhân, dân nữ biết sai rồi, dân nữ chỉ nhất thời hồ đồ, về sau không dám nữa, cầu xin đại nhân nhớ tới tình cảm ngày xưa, tha cho dân nữ một mạng đi!"

Bạch Diệc Lăng không nói gì, Lư Hoành quát: "Khóc cái qq! Nói, tại sao ngươi muốn làm như vậy?"

Hổ Phách ngập ngừng: "Ta, ta..."

Cô ta đang cân nhắc xem lúc này khai ra Phó Mẫn thì có được không, nhưng vẫn do dự, Lý Ngưng thấy thế, lạnh lùng nói: "Không nói cũng chẳng sao, kéo đi xuống kẹp ván gỗ đi, xem xương cốt cô ta cứng cỡ nào."

Hổ Phách sợ tái mặt, không màng tới thân thể Bạch Diệc Lăng đang suy yếu, ôm chân hắn không chịu buông tay, kêu lớn: "Bạch đại nhân người cứu ta đi! Giữa chúng ta dù gì cũng có chút tình cảm, ta cầu xin người mà! Người nhẫn tâm nhìn ta bị mang đi sao? Bạch đại nhân!"

Cô ta nói tới đây, ngực bỗng nhiên đau đớn, cả người bị đạp văng ra ngoài, cổ họng dâng lên mùi tanh, phun ra một búng máu.

Lục Dữ nghiến răng, giơ tay rút kiếm ra chỉ vào ngực Hổ Phách, lạnh lùng quát: "Ngươi còn dám cầu xin hắn? Lấy oán trả ơn, không biết hối cải, hôm nay bản vương phải giết chết con tiện tì nhà ngươi!"

Y giận bầm gan tím ruột, thấy y thật sự định giết Hổ Phách trước mặt mọi người, Bạch Diệc Lăng dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên: "Lục Dữ!"

Công cụ đã gần đạt đến mức tiêu thụ yêu cầu, cơ thể hắn đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng còn chưa tới mức có thể kịp thời ngăn cản Lục Dữ, vì sốt ruột nên đã kêu thẳng tên y.

Hắn gọi không phải vì Hổ Phách, mà là sợ chuyện này bị truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Lục Dữ.

Xung quanh có mấy người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Lục Dữ nhìn Bạch Diệc Lăng, sắc mặt dịu đi đôi chút, gật đầu với hắn cho hắn yên tâm, khoanh tay đứng yên, lạnh lùng nói: "Kéo con tiện tì này xuống đi."

Hổ Phách cảm thấy ngực đau nhức, không biết có phải bị Lục Dữ đạp gãy xương sườn rồi hay không, nhưng đã liên quan đến tính mạng, cô ta không dám trì hoãn, gắng gượng kêu lên: "Không, đừng! Ta nói, tất cả đều là Vĩnh Định Hầu phu nhân sai bảo, ta cũng là bất đắc dĩ thôi!"

Cô ta trong cơn hoảng loạn gần như hét lên, âm lượng cực lớn, người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng, nhất thời ồ lên, Tạ Thái Phi và Phó Mẫn đứng trong đám người ngay lập tức trở thành tiêu điểm.

Lý Ngưng xách cô ta lên bằng một tay, quát hỏi: "Ngươi nói thật hay giả? Có chứng cứ không?"

Lục Dữ ngẩng phắt đầu, ánh mắt như chứa tia điện nhắm thẳng vào Tạ Thái Phi, phong lôi gần như sắp hoá thành thực thể sẵn sàng vồ tới.

Y vốn đã ghi nợ cặp vợ chồng này rồi, chỉ còn chờ chứng cứ được đưa đến sẽ thanh toán, không ngờ đối phương to gan đến thế, mưu mô nham hiểm hết cái này đến cái khác.

Tuồng kịch đã đi đến cuối, lời cần nói cũng đã nói hết, so với những người khác vừa sợ vừa giận, Bạch Diệc Lăng là người trong cuộc nhưng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ ngồi đó không nói một lời.

Tạ Thái Phi vốn không biết chuyện, lúc nhìn thấy Hổ Phách bị lôi ra, trong lòng đã mơ hồ có cảm giác không ổn, cho đến khi Hổ Phách gào lên, ông ta mới nhận ra mình lại bị vợ liên luỵ, giận đùng đùng trừng Phó Mẫn.

Hoang mang lo sợ cả buổi, khoảnh khắc kinh khủng này cuối cùng cũng tới, người Phó Mẫn hơi run lên, bà ta quả quyết nói: "Nha đầu này cắn bậy như chó điên, cô ta rõ ràng là người của Bạch phủ, làm sao ta gặp được? Ta làm hại con trai ruột của mình có ích lợi gì đâu?"

Thịnh Tri cười nhạt nói: "Lúc nãy con, trai, ruột của bà hộc máu hôn mê, bà không nói một lời, bây giờ bị người ta nói hai câu đã nhảy dựng lên rồi, tấm lòng thương con của phu nhân thật là vĩ đại."

Phó Mẫn cả giận nói: "Thịnh thị lang, chuyện của nhà ta liên quan gì đến cậu? Chưa biết chừng là Hổ Phách ở trong phủ của Bạch... Bạch đại nhân, ngoài mặt là được hảo tâm cứu giúp, trên thực tế một cô nương như vậy không biết đã phải chịu oan ức chịu tra tấn cỡ nào, cho nên trong lòng phẫn hận muốn trả thù thì sao, hà cớ gì đổ lỗi cho ta!"

Đến mức độ này cũng coi như hoàn toàn trở mặt, ám chỉ Bạch Diệc Lăng giả nhân giả nghĩa, có ý định làm chuyện thất lễ với Hổ Phách, mới cố ý đưa cô ta vào phủ mình, giờ bị Hổ Phách hận thù là tự làm tự chịu.

Lời bà ta nói quá vô liêm sỉ, Lục Dữ vốn đang sợ Bạch Diệc Lăng khó chịu, không muốn nói nhảm với bà ta, đến bây giờ không thể nhịn được nữa, phẫn nộ quát lên: "Câm miệng!"

Sắc mặt mọi người khác nhau, ai nấy cũng đã mất đi năng lực bình luận vở hài kịch này, cảm giác duy nhất chính là, có người mẹ như vậy, cho dù Bạch Diệc Lăng có làm tới mức nào cũng không coi là quá đáng.

Hổ Phách bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Được, phu nhân không coi mạng của ta là mạng, ta bị đánh bị mắng, chịu trăm cay ngàn đắng giúp bà làm việc, bà lại muốn lấy ta ra làm kẻ chết thay, không dễ vậy đâu!"

Cô ta đột nhiên kéo nửa bên vai áo xuống, nói: "Bà nói bà chưa từng gặp ta, bà nói ta chưa từng đến phủ Vĩnh Định Hầu, hừ, chẳng lẽ bà cho rằng ta không có chứng cứ sao? Vậy ta nói cho bà biết, Hầu gia đã sớm dùng ta rồi!"

Cô ta trang điểm như thiếu nữ* nhưng vai lại chằng chịt dấu hôn xanh tím, nổi bật trên nền da trắng, mọi người thấy rõ ràng rồi lại nghĩ tới lời Hổ Phách mới nói, vẻ mặt đều trở nên khác thường, hoặc công khai hoặc âm thầm đánh giá Tạ Thái Phi.

(*) Lúc còn con gái ăn mặc, trang điểm, để tóc kiểu khác, lúc cưới chồng rồi ăn mặc, trang điểm, để tóc kiểu khác.

Ngay cả Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ cũng sửng sốt, hai người nhìn nhau rồi đồng thời nhìn về phía Hổ Phách với vẻ mặt bất ngờ. Lục Dữ muốn nghe tiếp nhưng Thượng Kiêu đã vội vã chạy đến bên cạnh, thì thầm mấy câu với y.

Mắt Lục Dữ sáng lên, y xoa vai Bạch Diệc Lăng, nói nhỏ: "Ngươi ngồi đây đi, ta ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi."

Bạch Diệc Lăng khẽ gật đầu, Lục Dữ muốn nói lại thôi, cuối cùng vội vàng bước ra ngoài.

Không ai chú ý đến y, bởi vì lời nói của Hổ Phách quá đáng sợ. Tạ Thái Phi dù gì cũng còn cần thể diện, không thể mở miệng phủ nhận nhưng cũng không thể thừa nhận, khốn đốn không nói được một câu.

Cứ nghĩ chỉ là một con nhóc dùng xong là có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, ngờ đâu cô ta lại gây ra sóng gió lớn đến vậy?

Ban đầu khi Phó Mẫn nghe Hổ Phách nói cũng không tin, chưa hỏi Tạ Thái Phi câu nào đã cười mát nói: "Chính cô không biết kiềm chế, ăn nằm với đàn ông ở đâu rồi đến đây vu oan cho Hầu phủ, thật là nực cười. Hoài Vương Điện hạ, Thịnh thị lang, chẳng lẽ các ngươi thật sự tin lời con nhỏ điên này sao?"

Chuyện đã đến nước này, chỉ cần giữ được mạng sống thì sẽ có khả năng chạy thoát, Hổ Phách không chút hoang mang, cười nhạt đáp lại: "Đương nhiên ta có chứng cứ, chỉ không biết ta lấy ra rồi, bà có dám nhìn hay không thôi!"

Phó Mẫn thấy cô ta nói chắc nịch, cũng có chút hoài nghi, mới vừa hỏi một câu "Chứng cứ gì", đã thấy Hổ Phách móc một thứ ra, giơ lên cho mọi người xung quanh xem.

Đến khi Phó Mẫn thấy rõ trên tay Hổ Phách là một chiếc nhẫn ban chỉ, trước mắt lập tức tối đen, suýt nữa không thở được. Bà ta và Tạ Thái Phi làm vợ chồng nhiều năm, thứ khác bà ta có thể nhìn lầm chứ thứ này thì không... bởi vì chiếc nhẫn ban chỉ này là của cha Phó Mẫn đã đưa cho con rể hồi ông còn sống, được làm bằng hoàng ngọc, có thể giúp lưu thông khí huyết, nhiều năm trôi qua, Tạ Thái Phi vẫn luôn mang bên người.

(*) Hoàng ngọc (topaz): là một khoáng vật silicat của nhôm và flo có công thức hóa học là Al2SiO4(F,OH)2. Thường không màu, màu lam, lam-lục giống màu aquamarin, màu vàng, hồng và đỏ. Nguồn ảnh: gcr.edu.topaz-2

Vậy mà bây giờ lại rơi vào tay con tiện tì kia!

Bà ta khó thở đến ngực đau, không quan tâm đến gì khác, gần như nhào lên đẩy chồng mình: "Chuyện này là thế nào? Chàng nói rõ ràng cho ta, chàng thật sự đã ngủ với tiện nhân kia sao? Tạ Thái Phi chàng có thấy kinh tởm không! Chàng không thấy có lỗi với ta sao?!"

Mặt Tạ Thái Phi đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng dù sao cũng là bên đuối lý nên không nổi giận mà chỉ nhẫn nhịn nói: "Chuyện thế này về nhà rồi nói. Nàng không sợ mất mặt hay à?"

Bây giờ ông ta rất muốn xé xác Hổ Phách. Lần trước ở Hầu phủ, Hổ Phách cố ý dụ dỗ, mà Tạ Thái Phi cũng có chút muốn trả thù Phó Mẫn, vì thế nhân lúc say thuận theo cô ta. Chỉ có điều bởi vì Phó Mẫn nên ông ta rất phản cảm loại người có lòng dạ thâm sâu, dù gì chuyện cũng đã qua, Tạ Thái Phi vốn không định cho cô ta danh phận gì, dù sao cũng là đối phương chủ động dâng mình lên.

Ai ngờ tối hôm qua, hai người đều ở trong tông miếu, vô tình gặp nhau, Hổ Phách cố ý mê hoặc, hai người lại ngủ với nhau một đêm, Tạ Thái Phi cũng khá vừa lòng với cô gái này, mà không hề biết chiếc nhẫn ban chỉ mình tìm mấy ngày nay đã bị cô ta cuỗm mất.

Mặc kệ Hổ Phách và Bạch Diệc Lăng có quan hệ thế nào, dù sao ông ta là cha, đứa con gái ngủ với mình giờ lại chạy đến ở trong phủ của con trai mình, chuyện này không hợp với cương thường, luân lý, nói ra thì khó nghe quá. Ông ta chỉ mong mọi người mau chóng nói sang chuyện khác, ai mà ngờ Phó Mẫn lại giống như nổi điên, lôi kéo Tạ Thái Phi không buông, nhất định muốn ông ta phải giải thích rõ trước mặt mọi người.

Tạ Thái Phi nói rồi mà Phó Mẫn vẫn không buông tay, mất kiên nhẫn hất tay bà ta ra.

Phó Mẫn bị ông ta đẩy ra, tâm tình suy sụp hơn bao giờ hết, bà ta giận đến run người, chỉ biết oán hận mà nói: "Ngươi hay lắm, ngươi giỏi lắm..."

Ánh mắt của bà ta giống như con dã thú muốn cắn xé, Tạ Thái Phi cảm thấy ngay giây tiếp theo Phó Mẫn sẽ xông lên xé xác mình, trong lòng ớn lạnh, không khỏi lùi về phía sau một bước.

Ông ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu điều này có ý nghĩa gì với Phó Mẫn, hai người bên nhau nhiều năm như vậy, đến hiện tại lại chẳng khác nào kẻ thù phải sống chung dưới một mái nhà, điều duy nhất khiến Phó Mẫn có thể tự nhủ với chính mình rằng sự kiên trì bao năm qua của bà ta không hề uổng phí, chính là Tạ Thái Phi chưa từng chạm vào bất cứ người đàn bà nào khác.

Cho dù bà ta có thua, cũng là thua kẻ khác, khi xưa bà ta vì con mà trả giá đắt như vậy, để đổi lấy cả đời này trượng phu chỉ có mình mình.

Phó Mẫn nói với bản thân, như thế cũng đáng.

Nhưng bây giờ thì hết rồi! Bà ta cảm thấy toàn bộ thế giới quanh mình đang sụp đổ, chợt thấu hiểu tại sao ngày đó Tạ Tỉ thống khổ đến vậy. Nhất là khi kẻ mà Tạ Thái Phi thích, lại chính là một con hầu ti tiện như Hổ Phách!