Ta Chỉ Là Luyện Khí Cảnh

Chương 17: Nuốt sống nội đan



Vương Diễm cuối cùng cũng nhận số tiền đó, và nói rằng sau này chắc chắn sẽ trả lại.

Đương nhiên cũng như Đường Tiểu Nhu, Vương Diễm chỉ xem câu nói của Phương Vũ là nói khoác, không có để trong lòng.

Người giàu nhất Hoa Hạ.

Phải có bao nhiêu tiền mới có thể trở thành người giàu nhất Hoa Hạ?

Người bình thường thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Phương Vũ sau khi đưa tiền cho Vương Diễm xong thì rời khỏi nhà đi đến vườn rau sau núi.

Trước cửa vườn rau đang dừng một chiếc xe sang trọng.

"Tại sao lại có người đến nữa?" Phương Vũ khẽ cau mày tiến lên phía trước.

Một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng bước xuống xe, ở sau người đi theo hai vệ sỹ.

"Các ngươi là ai? Lại đây có việc gì? Không phải là muốn hái trộm rau chứ?" Phương Vũ cau mày hỏi.

"Chào cậu, chúng tôi là cha mẹ của Cơ Như My, cậu chính là ân nhân mà hôm trước đã cứu con gái tôi phải không?" Cơ Đông Sơn mặt nở nụ cười nói.

Cơ Như My có nói với ông ta ân nhân cứu mạng là một người rất trẻ tuổi, nhìn bề ngoài có vẻ lờ phờ.

Phương Vũ này rõ ràng là phù hợp các đặc điểm trên.

"Cơ Như My?" Phương Vũ nghĩ đến sự việc mấy hôm trước xảy ra.

"Chúng tôi đến đây là để trả ơn, cậu cứu mạng của con gái chúng tôi, đại ơn đại đức này, đối với Cơ gia chúng ta mà nói.." Vệ Linh, vợ của Cơ Đông Sơn nói.

"Được rồi, các người trả ơn cũng không có gì ngoài việc là cho tôi ít tiền, nhưng tôi đối với tiền không có hứng thú, các người về đi." Phương Vũ nói.

Cơ Đông Sơn và Vệ Linh nhìn nhau một cái, cảm giác tính cách của Phương Vũ này có chút quái dị.

Người bình thường có ai mà không thích tiền chứ?

"Vậy.. xin hỏi cậu thích cái gì? Chỉ cần nằm trong khả năng của Cơ gia chúng tôi, chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức để làm được." Cơ Đông Sơn nói.

Cơ gia của bọn họ truyền thừa trăm năm, gia huấn cốt lõi chính là có ơn tất báo, hôm nay đã tìm được ân nhân cứu mạng của Cơ Như My thì bọn họ nhất định phải báo ơn!

"Ta thích cái gì? Nội đan yêu thú, hẳn là các người nghe cũng chưa từng nghe qua." Phương Vũ thở dài rồi xoay người đi vào vườn rau.

"Yêu thú.. nội đan?" Cơ Đông Sơn cau mày, ông ta hình như là ở đâu đã nghe nói qua tử này rồi.

Vệ Linh ở một bên lên tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, mấy năm trước lúc mừng đại thọ cho lão gia tử, không phải là có một vị đại sư từ phương bắc đến tặng cho lão gia tử một hộp lễ vật sao? Cái thứ đựng bên trong hộp lễ vật đó hình như gọi là cái gì nội đan.."

"Bà chắc chắn không nhớ nhầm chứ?"

Cơ Đông Sơn chưa kịp lên tiếng thì Phương Vũ đã chạy đến trước mặt Vệ Linh, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho hai vệ sỹ đằng sau một phen khiếp sợ, thiếu chút là đã rút vũ khí.

"Thật là nội đan yêu thú sao? Bà không nhớ nhầm chứ?" Phương Vũ gấp gáp hỏi.

"Tôi, Tôi chỉ nhớ được hai chữ nội đan, không biết có phải là cái nội đan yêu thú mà cậu nói không." Vệ Linh nói.

"Đi thôi, dẫn tôi đến nhà các ngươi xem xem." Phương Vũ nói.

Cơ Đông Sơn và Vệ Linh ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc nãy Phương Vũ này còn một bộ mặt mất kiên nhẫn, khẳng định tiền không là gì cả đối với cậu ta, nhưng lại trở nên háo hức vì cái gọi là nội đan yêu thú gì đó, thực sự làm cho người ta có chút ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Phương Vũ chấp nhận sự trả ơn của Cơ gia, đó là chuyện quá tốt rồi.

"Được thôi, bây giờ chúng tôi dẫn cậu về nhà chúng tôi." Cơ Đông Sơn nói.

Sau khi chiếc xe sang trọng rời khỏi, một bóng người từ cái cây lớn bên cạnh vườn rau hiện ra. Anh ta lấy ra điện thoại và bấm số gọi.

"Dương tiểu thư, mục tiêu đã đi theo người của Cơ gia."

* * *

Bốn mươi phút sau, Phương Vũ đã đến Cơ gia.

Dinh thự của Cơ gia nằm gần biển, từ phong cảnh mà nói thì so với Đường gia là tốt hơn nhiều, nhưng diện tích thì nhỏ hơn Đường gia rất nhiều.

Nhưng Phương Vũ cũng không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, mới bước xuống xe là vội vàng bảo Cơ Đông Sơn đi lấy nội đan yêu thú.

Năm phút sau, Phương Vũ ngồi ở phòng khách Cơ gia uống trà thì Cơ Đông Sơn từ trên lầu đi xuống, trên tay đang cầm một cái hộp. Người còn chưa tiến tới, Phương Vũ đã cảm ứng được khí tức. Đúng là nội đan yêu thú.

Tâm trạng của Phương Vũ có chút kích động, anh ta cũng đã gần chục năm chưa nuốt qua nội đan yêu thú.

Cơ Đông Sơn đem cái hộp để trước mặt Phương Vũ, Phương Vũ trực tiếp mở ra, quả nhiên bên trong có một viên cầu màu nâu sẫm cỡ nữa nắm tay.

Từ khí tức viên nội đan này toát ra, đây là nội đan của một con yêu thú cấp hai. Nhìn bề ngoài thì viên nội đan này cũng đã để một thời gian rất lâu rồi. 𝖳hử đọc truyệ𝔫 khô𝔫g quả𝔫g cáo tại ~ 𝖳r𝗨m𝖳ruy𝐞𝔫.ⅤN ~

"Đại sư đó bảo chúng tôi là đem viên nội đan này nghiền thành bột rồi uống, có thể tăng cường thể chất.. Nhưng bọn tôi thấy viên nội đan này có chút.. kỳ quái, nên cũng không dám uống." Cơ Đông Sơn nói.

"May là các ngươi không đem nó nghiền thành bột, không thôi thì đúng là lãng phí của trời." Phương Vũ nói, rồi đem viên nội đan cầm trên tay.

Tuy là cấp độ không cao, nhưng đối với Phương Vũ mà nói giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa to vậy.

"Nội đan này cho tôi xem như là đã trả ân tình cho tôi rồi." Phương Vũ nhìn Cơ Đông Sơn nói.

"Không thành vấn đề, Phương tiên sinh, bởi lẽ chúng tôi cũng không thể.." Cơ Đông Sơn còn chưa nói xong thì đã thấy Phương Vũ cầm viên nội đan cỡ nữa nắm tay bỏ trực tiếp vào miệng.

"Ặc.." Cơ Đông Sơn và Vệ Linh nhìn nhau một cái, trong mắt đều là sự kinh hãi.

"Thoải mái." Phương Vũ thở dài một hơi, nội đan ở trong cơ thể anh tan ra, giải phóng một lượng lớn linh khí và bị đan điền anh ta hấp thu hết.

Nhìn thấy nét mặt kinh hãi của vợ chồng Cơ Đông Sơn, Phương Vũ chợt nghĩ đến một việc mà trước đây không hề nghĩ đến.

Thế giới hiện tại yêu thú đã không còn bao nhiêu, nhưng nội đan yêu thú thì không nhất định là ít.

Có phải là còn rất nhiều nội đan yêu thú, cũng nằm trong tay một số gia tộc như Cơ gia?

Hiện tại đại đa số người đều không ý thức đến giá trị của nội đan yêu thú, muốn tìm có lẽ không khó.

Nếu như mà tìm được khoảng một trăm mấy mươi viên, đối với việc đề thăng tu vi của Phương Vũ cũng là một trợ giúp rất lớn.

Nghĩ đến khả năng này, Phương Vũ phấn khởi hẳn.

"Cơ gia chủ, tôi muốn nhờ ông giúp một việc.."

* * *

Phương Vũ rời khỏi Cơ gia, về đến khu nhà ở của anh ta. Lúc chỉ còn hai con hẻm là về đến nhà anh ta thì Phương Vũ nhìn thấy một cô gái đang đeo một cái balo đang đứng ở trước một cái hàng rào và không có bất cứ cử động nào.

Từ bóng lưng và cái balo có thể nhìn ra cô gái này chính là Vu Minh Minh.

Phương Vũ nhìn đồng hồ thì hiện tại đã là bảy giờ mười lăm phút tối.

Vương Diễm không phải nói là Vu Minh Minh sáu giờ rưỡi là đã về tới nhà sao? Hiện tại đã bảy giờ hơn, tại sao cô ta còn ở ngoài này lảng vảng thế?

Phương Vũ đi tới trước vỗ vỗ vai Vu Minh Minh.

Vu Minh Minh bị dọa đến toàn thân giật một cái, vội vàng xoay đầu lại thì nhìn thấy Phương Vũ mới thở phào một hơi.

Nhưng dưới ánh đèn đường, Phương Vũ nhìn một cái thì đã thấy khuôn mặt bên trái của cô ta có dấu bạt tay và khuôn mặt hơi bị sưng lên.

Đồng thời, đôi mắt của Vu Minh Minh vẫn còn hơi đỏ và sưng chứng tỏ là mới vừa khóc xong.

"Phương Vũ ca ca, tại sao anh lại ở đây?" Như là sợ Phương Vũ nhìn thấy cái bạt tay trên mặt mình, Vu Minh Minh vội vàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

"Lúc nãy anh có việc phải làm nên giờ mới về, còn em? Tại sao lại trễ như vậy em mới về? Diễn tập ở trường không phải là sớm đã kết thúc rồi sao?" Phương Vũ nói.

"Em, em diễn tập xong thì theo bạn học đi lòng vòng chơi nên về trễ tí." Vu Minh Minh nói.

"Vậy em còn đứng đây làm gì? Dì Vương cứ nghĩ em là sáu giờ rưỡi có thể về nhà, hiện tại chắc chắn là rất lo lắng rồi." Phương Vũ nói.

"Em, em.." Vu Minh Minh bất an vặn vẹo tay, không biết phải làm sao.

Phương Vũ vỗ vỗ vai cô ta nói: "Nói đi, là ai đã tát em?"

Vu Minh Minh sửng sốt, ngẩng đầu, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không, không có, không ai tát em.."

"Em nói cho a nghe, anh không những không nói cho dì Vương nghe mà còn có thể làm mất dấu tát tay trên mặt em." Phương Vũ nói.

Vu Minh Minh nhìn Phương Vũ, nước mắt cứ chảy ra, sau đó không còn kìm được nữa, chạy tới ôm lấy Phương Vũ và khóc lên.

Trong lời nói ngắt quảng củ Vu Minh Minh, Phương Vũ cũng đã hiểu rõ sự tình.

Tiết mục Vu Minh Minh biểu diễn, là do ba khối cùng tham gia, mỗi khối đều sẽ cử ra năm học sinh nữ, Vu Minh Minh chính là năm người trong số đó của khối cô ta.

Biểu chiều hôm nay là ngày diễn tập đầu tiên, đứng trước Vu Minh Minh là một học tỷ khối cuối cấp. Trong quá trình diễn tập, học tỷ này liên tục có nhiều động tác sai, làm cho buổi diễn tập không có tiển triển nào. Nhưng vị học tỷ này lại tỏ ra rất thờ ơ, còn cười nói đùa giỡn với những học tỷ khác, thái độ rất lờ phờ.

Lúc đó trời cũng không còn sớm, Vu Minh Minh muốn sớm hoàn thành buổi diễn tập để về nhà, cho nên mới đi nhắc vị học tỷ này một tiếng.

"Ý của ngươi là.. Ta cản trở thời gian của mọi người sao?" Học tỷ này trừng mắt nhìn Vu Minh Minh với vẻ mặt lạnh lùng.

"Không có, tôi, tôi chỉ muốn sớm hoàn thành buổi diễn tập này thôi, thời gian đã không còn sớm.." Vu Minh Minh gấp gáp đáp lại.

"Muốn kết thúc buổi diễn tập như vậy, thì ngươi cút đi! Về sau ngươi có thể không đến diễn tập cũng được!" Học tỷ này tức giận trừng mắt nói.

Vu Minh Minh có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: "Tôi, tôi không phải ý này, tôi chỉ hi vọng học tỷ có thể nghiêm túc tí trong buổi diễn tập.."

Vu Minh Minh còn chưa nói xong thì đã bị học tỷ này tát cho một bạt tay ngã trên đất.

"Nhanh cút đi cho ta! Về sau đừng để ta gặp lại ngươi!" Học tỷ này chỉ thẳng mặt Vu Minh Minh chửi rằng.

"Giáo huấn ta? Mấy hôm nay tâm trạng ta không được tốt, ngươi một người tiện nhân lại dám giáo huấn ta? Ngươi thật sự là chưa bị đánh qua!" Vị học tỷ này chửi lớn.

Sau đó, học tỷ bên cạnh kéo cô ta lại, rồi kêu Vu Minh Minh rời khỏi.

"Trước đó em có đắc tội với vị học tỷ này không?" Phương Vũ hỏi.

Vu Minh Minh lắc đầu nói: "Cô ta là khối cuối cấp lớp thứ hai, trước đó em cũng chưa từng gặp qua cô ta.."

Cuối cấp lớp thứ hai? Đây không phải là lớp của Phương Vũ đang học sao?

"Em có biết tên của cô ta là gì không?" Phương Vũ cau mày hỏi.

"Em, em hình như nghe mấy vị học tỷ kia gọi cô ta là Tuyết Tuyết." Vu Minh Minh nhớ lại nói.

"Tuyết Tuyết? Cô ta họ gì?" Phương Vũ lại hỏi.

Vu Minh Minh cẩn thận hồi ức lại, nhớ lúc giáo viên chỉ đạo buổi diễn tập điểm danh có nghe qua tên cô ta.

"Cô ta hình như họ Tưởng.." Vu Minh Minh nói.

Tưởng Tuyết!

Thì ra là cô ta!

Ánh mắt của Phương Vũ lập tức trở nên lạnh lùng.