Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 43-2: Khai trương (2)



- -----------

Chu gia vẫn là sợ bị người ta giết cả nhà, bán nhà xong, chưa đến hai ngày đã thu thập tay nải, bỏ của chạy lấy người. Những đồ vật nặng trong nhà như gia cụ... cùng bàn ghế của bán trà trước đó đều không mang theo, bán lại cho Khương Cẩm mười lượng bạc.

Đứng trong căn nhà trống rỗng, Khương Cẩm vẫn cảm thấy có chút kích động, giống y như cảm giác lần đầu tiên mua nhà ở kiếp trước, tại Đại lương này, rốt cuộc nàng cũng đã có cái nhà. Hơn nữa, so với đời trước, còn tiến bộ hơn kìa, nhà này tuy rằng cũng là second-hand, đời trước chỉ là một căn nhà cũ nhỏ, một sảnh một phòng, đời này chính là một cửa hiệu mặt tiền hai lầu đó nha, vì vậy ngẫm lại càng vui vẻ.

Trên đùi Liễu Diệp bị thương, tạm thời không đến được, nhưng nghe Khương Cẩm miêu tả cũng mười phần chờ mong, nói đếnến cùng, ai lại muốn lưu lạc ở bên ngoài? Ai không muốn có nhà của chính mình?

Những bàn ghế thô nặng đó Chu Đại lang cũng không mang đi, vật dụng gia đình gì đó cũng chỉ tiện mang đi một thứ bằng gỗ. Đối với Khương Cẩm, Liễu Diệp mà nói, còn dư lại hai cái tủ quần áo, một cái quầy năm thước, một cái tủ chén cũng đủ để hai người bọn họ dùng.

Khương Cẩm chủ yếu chính là mua vật dụng trong nhà, chăn đệm quần áo, gáo muỗng chén nồi linh tinh. Trước đó mua bông mới làm đệm chăn đều bị cháy sạch sẽ, mấy thứ liên quan đến quần áo cũng không dư lại, thật rất đáng tiếc. Nếu không phải Khương Cẩm và Liễu Diệp để quần áo lúc ở Hầu phủ tại nhà Tôn lão đại phu, bây giờ ngay cả quần áo để tắm rửa cũng không có.

Bất quá lần này tiền bạc Khương Cẩm có chút dư dả, cũng không cần mua vải thô đen mà có thể dùng vải bông Tùng Giang, mời hai tức phụ ở phụ cận hỗ trợ làm áo bông, chăn đệm, cho mỗi người 100 văn tiền công. Nồi, chén, gáo, muỗng lại mua thêm lần nữa, bố trí tươm tất, lại mua thêm gạo và lương thực gì đó...

Ăn, mặc, ở, đi lại, cứ thu xếp gần xong xuôi cũng tốn của Khương Cẩm ba bốn ngày, sau đó chọn ngày lành gần nhất, 2 người cùng nhau dọn đến ở nhà mới.

Kiếp trước tân gia chú ý nhất là sum họp, cũng chính là đại gia đình tụ lại cùng nhau ăn uống, Đại Lương vậy mà cũng có tập tục này.

Phu thê Tôn lão đại phu tặng nửa cân giò heo, có thể nói là mười phần hào phóng. Triệu nhị tặng một con gà quay, một khoanh thịt giò, ước chừng là lần trước Khương Cẩm chi hoa hồng thống khoái, hắn cũng hào phóng một lần.

Còn lại Vệ Tam lang mang 2 bình rượu tới. Huệ Ninh sư phụ nghe nói Khương Cẩm tân gia cũng tặng chút nấm hương tự mình phơi trong miếu làm mộc nhĩ, bất quá người xuất gia không ăn mặn, chỉ tặng đồ vật, người không đến ăn cơm. Thôn trưởng Tuyền thủy thôn cũng tới, còn mang cái tráp Khương Cẩm đánh rơi vì đám cháy lần trước đưa trở về, lại tặng hai con cái.

Khương Cẩm trăm triệu lần không thể tưởng tượng được còn có thể tìm cái tráp này trở về nên phi thường cao hứng, vội mời Tôn lão đại phu hỗ trợ tiếp đón khách tới. Ngoại trừ những người này, những người ở gần Tôn gia y quán quen thuộc thì đưa vật ít ý nhiều, như là giá đậu, đậu hủ, cũng có người đưa bánh mật, bánh xốp... những thứ có mang điềm lành tài lộc.

Làm cho Khương Cẩm giật mình chính là khách của Tưởng nhị, hắn cùng anh em ngay lúc chuyển nhà lại vừa khéo đi ngang qua, vội giúp đỡ nửa ngày, sau đó còn hỏi rõ ngày chính thức dọn vào ở, rồi lại tới tặng một phần lễ. Một phần lễ rất không tệ, cái tráp phải sai người khiêng đến, tầng trên cùng là hai phong bì mỗi phong mười lượng bạc, phía dưới là bốn thước vải, đều là tơ lụa, nhìn thế nào giá trị cũng hơn mười, hai mươi lượng.

Thời điểm như vậy, người ta lại có lòng, Khương Cẩm không tiện không thu nhận, hơn nữa nàng cùng Liễu Diệp chỉ là hai bé gái mồ côi, để cho mọi người thấy họ giao hảo cùng nhân vật như vậy, đối với các nàng chỉ có chỗ tốt. Nhưng Tưởng Nhị đã giúp nàng mấy lần, Khương Cẩm cũng cảm thấy có chút hơi quá, đành phải suy nghĩ chờ khi ăn tết đưa một phần hậu lễ.

Bất quá trước mắt còn có một vấn đề, khách tới không ít nên đồ ăn Khương Cẩm đã chuẩn bị thành ra không đủ. Nhưng mà chuyện này cũng không làm khó được nàng.

Khương Cẩm vốn dĩ cảm thấy ít người, nấu cái lẩu gì đó cũng không tồi. Nhưng hiện giờ, cả trai lẫn gái, trong lẫn ngoài cũng lên tới hai ba mươi người, nhưng cũng không thể xào rau làm đãi tiệc được. Nàng thấy thời gian không còn sớm, trước tiên mời Tôn lão thái thái hỗ trợ tiếp đón khách nhân, sau đó chính mình đi vào nhà bếp.

Vì trước kia chỗ này mở quán trà, phòng bếp rất lớn, sơ sơ cũng có hai cái bếp lò lớn nấu nước, còn có một cái bệ bếp để xào rau.

Trước tiên cắt khoanh giò và gà quay Triệu nhị mang tới, chia ra bốn đĩa. Đậu giá, đậu hủ hàng xóm đưa tới không ít, đem đậu rửa sạch, chiên với hành, đậu giá cũng rửa sạch rồi muối.

Nửa cân chân giò Tôn lão gia tử tặng, chia ra một phần, Khương Cẩm thái mỏng đem xào, lại rửa sạch nấm hương, mộc nhĩ rửa sạch, chuẩn bị xào rau xanh, nấm hương với thịt.

Trong nồi bên kia là 2 con cá thôn trưởng Tuyền thủy thôn tặng, Khương Cẩm dùng dao làm sạch cá, trước tiên chiên sơ với dầu, sau đó cho nước tương vào kho.

Khương Cẩm đếm tới đếm lui cũng được bảy món, lại xào thêm một đĩa cải trắng, hơn nữa còn hầm thêm mội nồi canh rong biển với xương. Vậy là có tám món một canh.

Thức ăn chính có hai loại: Cơm và bánh bao. Cơm dĩ nhiên là dùng nồi để thổi, cũng không quá mất thời gian. Bánh bao có ba loại, một là rau hẹ đậu hủ trứng, một là rau hẹ thịt, còn lại là hai xửng bánh bao nhân nước nhỏ.

Đây cũng là một chút tính toán của nàng. Hiện giờ đến tết còn hơn một tháng, qua hai ngày Tôn lão đại phu phải về quê. Chung quy cũng là miệng ăn núi lỡ, tiệm bánh bao này cần phải mở sớm, bán nhiều bán ít cũng là tiền, không phải sao?

Hôm nay hàng xóm láng giềng gần đây đến không ít, nếu ăn bánh bao này cũng xem như là khách hàng, cho dù bọn họ không tự tới mua, thì tuyên truyền cũng tốt.

Chờ làm xong cơm, cũng không sai biệt đến giờ dùng bữa. Khương Cẩm nhờ Tôn lão gia tử tiếp khách, mời nam khách ngồi ở gian lớn bên ngoài của quán trà, nữ khách ở nội viện. Tám món một canh đều mang lên thiết đãi giống nhau.

Trù nghệ của nàng có thể làm Định nam hầu phu nhân- Vương thị ghét bỏ đầu bếp trong phủ mình. Tuy rằng là làm thức ăn chay có lợi thế nhưng cũng là cực tốt, so với đầu bếp tửu lầu bình thường còn tốt hơn một chút. Bởi vậy mà một đám người đều ăn mười phần cao hứng, Triệu nhị mua thức ăn chín, tuy vậy lại động đũa vào gà quay và khoanh giò kia ít nhất. Triệu nhị tức phụ cũng không tức giận, gần đây nam nhân nhà nàng ở cạnh Khương cô nương liền kiếm hơn mười lượng bạc, còn nói sau này có thể kiếm càng nhiều, còn có cái gì mà không bỏ qua cho Khương Cẩm.

Editor:Lily073

Đồ ăn ăn ngon, bánh bao nhân nước kia lại là cung không đủ cầu, mỗi người một cái, hai người ăn hai cái, kết quả người nào cũng chưa ăn đủ.

Khương Cẩm cười nói "Không nghĩ tới các thím, các tỷ tỷ thích như vậy, món này chuẩn bị có hơi phiền toái một chút nên làm không nhiều lắm, bất quá ta còn có dự bị bánh bao khác, ta đi lấy lên ngay."

Nói xong xoay người đi vào phòng mang bánh bao lên, chay mặn đều mười cái, đặt lên bàn. Lại Cho nam khách phía ngoài một mâm lớn, bên đó đều là đại lão gia, dĩ nhiên ăn càng nhiều.

Quả nhiên bên kia sớm đã ăn xong bánh bao nhân nước rồi, bất quá có chút rụt rè, không tiện đi hậu viện muốn thêm. Một mâm bánh bao này của Khương Cẩm có thể nói là buồn ngủ gặp chiếu manh, rất nhanh đã đi xuống bụng.

Dĩ nhiên mọi người đều khen Khương Cẩm trù nghệ tốt, trong đó có thân thích của Vương Đại lang còn thay Vương gia đáng tiếc. Bất quá người này cũng không phải người không phúc hậu, tuy rằng thấy tiếc cho Vương gaia nhưng cũng biết nhà đó làm việc không đạo nghĩa, bị người ta chướng mắt cũng là bình thường.

Vẻ mặt Tưởng nhị kinh diễm, hắn vốn cảm thấy yến tiệc tân gia của bình dân bá tánh cũng không có gì ngon, không ngờ lại ngon không tưởng.

Vệ tam lang lại càng không cần bàn, hắn vốn không nghĩ tới Khương Cẩm có trù nghệ tốt như vậy. Trù nghệ của mẹ Vệ Tam lang, ước chừng chỉ có thể ăn để sống qua ngày, bởi vậy hắn vẫn luôn gầy. hiện tại ánh mắt nhìn Khương Cẩm càng thêm nóng bỏng.

Thấy mọi người khích lệ, Khương Cẩm vốn có sẵn suy nghĩ muốn làm quảng cáo một phen. Lúc này liền cười nói "Cả nhà cảm thấy ăn ngon là được, ta đang nghĩ làm chút kinh doanh nhỏ, hiện giờ xem ra chi bằng bán bánh bao cũng có thể kiếm cơm ăn qua ngày rồi."

Mọi người dĩ nhiên đều nói sẽ ủng hộ, Khương Cẩm kỳ thật cũng không trông cậy nhiều, nhưng nàng cũng không cần gì khác, ít nhất để lại cho người ta ấn tượng là được, đến lúc đó mở ra kinh doanh cũng không quá gian nan.

Ăn ăn uống uống một buổi trưa, chờ đến chiều khi mọi người tan hết, Khương Cẩm cũng mệt mỏi không ít. Lấy nước ấm tráng chén đũa xong, nhào tới trên giường, ngủ đến chạng vạng tối, vẫn là nhờ Liễu Diệp đánh thức nàng.

Khương Cẩm thấy nàng ta đứng ở trước giường, vội nói "Sao ngươi lại lên đây, còn không đi nghỉ ngơi"

Liễu Diệp cười nói "Không đáng ngại, ta có phải què đâu."

Liễu Diệp bị tường đổ xuống đè cũng không nhẹ, không chỉ bị bỏng còn có chút tổn thương xương cốt. Tuy rằng không gãy xương, nhưng cũng là bị nứt, vết thương gân cốt một trăm ngày, rốt cuộc cũng phải dưỡng thật tốt.

"Đây không phải là lầu hai sao?"

Nói đến, tòa nhà mua quả thật rất có giá trị. Phía trước là cửa hiệu mặt tiền hai tầng, tiến vào sân phía sau cũng có tiểu lâu hai tầng, tiền viện tiểu lâu có một cái giếng nước ngọt, bằng không nguyên chủ cũng không mở quán trà. Sau tiểu tầu hai tầng còn có một hậu viện nhỏ, ngoài mấy thứ hoa cỏ còn có mấy cây trúng, xử lý không ra làm sao, bất quá tường viện cũng cao.

Khương Cẩm ở tại lầu 2, Liễu Diệp bị thương chân, ở lầu 1. Tòa nhà không nhỏ, vật dụng còn chưa đặt mua nhiều, vẫn là lộ rõ khoảng trống. Nhìn tuyết động trống trải giống như ở nhà, Liễu Diệp nhịn không được nói " Nếu A Dung cũng ở đây thì tốt rồi, tốt xấu cũng có chút náo nhiệt."

Khương Cẩm thở dài "Mỗi người đều có duyên phận, chỉ mong hắn sống tốt."

Lại nói, tâm địa Liễu Diệp lương thiện hơn bản thân không ít. Ít nhất đối với A Dung, Khương Cẩm ít nhiều có chút khúc mắc, dĩ nhiên cũng có tình cảm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút phức tạp, liền quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.

Chờ qua hai ngày, phu thê Tôn lão đại phu cũng cáo từ về quê thăm người thân, trước khi đi tặng Khương Cẩm một cái tráp. Khương Cẩm mở ra liền thấy bên trong là một phong bao ước chừng năm mươi lượng.

Khương Cẩm lắp bắp kinh hãy, vội vàng đẩy lại nói "Bạc này con không thể lấy, sư phụ sư mẫu chiếu cố con nhiều như vậy, con còn chưa hiếu kính được gì."

Tôn lão thái thái cười nói "Con lấy đi, vốn chính là ngươi nên nhận, lần trước chuyện mua bán đó, nếu không phải ngươi, Lâm gia còn có thể coi trọng phương thuốc của chúng ta? Tiền bán được vốn dĩ cũng nên có phần ngươi. Lúc trước con nói mua nhà, đáng ra phải cho rồi, không ngờ con vô thanh vô thức mua mất, hiện giờ khẳng định không còn tiền, mau cầm dùng đi."

Nếu dựa vào chuyện này mà nói, Khương Cẩm chỉ giúp Tôn gia y quán cải tiến một chút về bao bì, nhưng trên thực tế, phương thuốc vẫn y như cũ. Huống chi, nếu không có Tôn lão gia tử trợ giúp lúc đầu, khẳng định Khương Cẩm bây giờ vô cùng khó khăn.

Hiện tại tuy rằng nàng cũng không quá cần tiền, cũng không nghĩ sẽ lấy nhưng thấy Khương lão thái thái khăng khăng như vậy, Khương Cẫm đành nhận lấy, ghi tạc trong lòng.

Từ chỗ Tôn lão đại phu trở về, trong lòng Khương Cẩm cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Nàng tới cổ đại một năm, người xấu gặp không ít, người tốt cũng vậy.

Nhất thời trong lúc thu xong bạc cũng đã đến trưa, Khương Cẩm suy nghĩ nên nấu món gì. Trong nhà vẫn có thịt, trời lạnh nên giò heo kia đặt bên ngoài đã đông lại, nhưng mà rau xanh không còn nhiều lắm, nên muốn đi chợ xem một chút.

Vừa ra khỏi cửa, đã thấy một người hôm trước đến nhà nàng ăn tân gia đang nhìn nhìn ngó ngó qua bên này, Khương Cẩm thấy có hơi kỳ quái nhưng vẫn cười nói

"Trùng hợp quá, Tôn Cửu ca?"

Tôn Cửu ca kia nhìn thấy Khương Cẩm, hơi có chút xấu hổ, bất quá vẫn cười gượng nói "Lần trước ở nhà ngươi ăn bánh bao rất ngon, không phải ngươi nói muốn mở tiệm bánh bao sao? Ta qua nhìn xem khi nào mở liền mua cho người nhà ăn. Nương ta thích nhất ăn bánh bao nhân thịt, lần trước sau khi ăn xong thì nhớ mãi không quên, tức phụ của ta chung quy không làm được mùi vị như vậy"

Tôn Cửu ca này nổi tiểng hiếu tử ở phụ cận, chuyên lái xe ngựa, thu nhập ổn định. Nếu nương hắn thích ăn quả thật là có khả năng ngày ngày đều ghé mua.

Bởi vậy Khương Cẩm cười nói "Ta đang sắp xếp một chút, chọn một ngày lành để mở tiệm. Đến lúc đó nhất định đi qua chỗ Cửu ca báo một tiếng."

Tôn Cửu ca nhẹ nhàng thở ra, lại có chút ngượng ngùng sờ đầu "Vậy thì thật phiền Khương cô nương"

Kỳ thật Khương Cẩm có chút băn khoăn. Vốn dĩ nàng và Liễu Diệp chủ tớ hai người hợp lại cũng thêm người thêm sức. Nhưng bây giờ chân Liễu Diệp có chút không tiện, khó tránh khỏi lo lắng không đủ nhân thủ.

Bất quá cả ngày cũng không nhàn rỗi lo chuyện này, dù bán nhiều hay bán ít cũng là chuyện làm ăn, thật sự không thể nghĩ quá nhiều thứ. Mở cái quầy nhỏ, chỉ bán mang về, rồi từ từ phục vụ tại chỗ, không lẽ không xong? Hoặc là trước cứ mở ra như vậy, buôn bán tốt lại mua thêm nha hoàn, sai vặt hỗ trợ cũng được.

Khương Cẩm hàn huyên cùng Tôn Cửu ca hai câu liền ra quyết định. Cũng không mua thêm đồ ăn nữa, trưa lấy xương heo ra hầm củ cải, lấy cơm thừa xào hai phần cơm chiên trứng ăn cùng Liễu Diệp. Xong xuôi cả hai lên phố mua dụng cụ cho tiệm bánh bao.

Lại nói, tiền vốn để mở tiệm bánh bao xác thật không nhiều, các dụng cụ khác có thể thiếu, chỉ có vỉ hấp là tối quan trọng. Phòng ở Khương Cẩm vừa ý này cũng chính là vừa vào đã thấy ba cái bệ bếp, hai lớn một nhỏ. Khương Cẩm dự định một cái hầm canh, một cái chưng bánh bao, còn cái nhỏ sẽ xào rau hay chưng loại điểm tâm tinh tế như bánh bao súp, quả thật cũng không tệ.

Vỉ hấp bằng trúc trên đường cũng không mắc, cái lớn hai mươi văn, cái nhỏ mười văn, có thể chồng lên nhau. Khưng Cẩm mua sáu lớn, ba nhỏ. Vĩ lớn có thể hấp được bốn, năm chục bánh, vĩ nhỏ cũng có thể hấp hai mươi cái, đủ để sử dụng. Lại mua rất nhiều chén dĩa có thể trụng qua nước ấm.

Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, Khương Cẩm bắt đầu làm thử nhân bánh. Mấy ngày nay nàng cùng Liễu Diệp ăn hai, ba chục loại nhân bánh bao, lăn lộn hết 4,5 ngày mới định ra được mất loại chủ yếu để bán.

Bởi vì không đủ nhân thủ nên nàng chỉ bán bánh bao nhân nước, bánh bao nhân thịt viên, bánh bao thị củ cải, bánh bao thịt cải trắng, bánh bao chay rau hẹ đậu hủ trứng gà, bánh bao chay cải trắng miến đậu hủ. Tất cả đều làm từ những nguyên liệu dễ nấu ăn trong gia đình, một mặt kinh phí thấp, phù hợp với nhiều thể loại khách hàng, một mặt nguyên liệu dễ tìm, kết hợp lại cũng mới mẻ. Khương Cẩm cảm thấy đồ ăn ăn có ngon không phụ thuộc một phần vào gia vị củi lửa, một phần nguyên liệu chế biến cũng rất quan trọng. Thể loại bánh này làm từ các nguyên liệu quý báo cũng chưa chắc ăn ngon.

Sau khi quyết định mùi vị thì bắt đầu tính toán chi phí. Khương Cẩm sau khi tính toán vốn bỏ ra xong, lại tham khảo giá cả các nơi khác, nàng cũng không nghĩ sẽ bán bánh bao với giá trên trời a.

Bánh bao mặn bán 3 văn, bánh bao chay 2 văn, bánh bao thịt viên và bánh bao nhân nước 4 văn một cái. Trừ hai loại nhân thịt viên và nhân nước, các loại còn lại đề to khoảng một nắm tay người lớn. Tiểu cô nương ăn khoảng 2 cái là no, đại hán bụng to bất quá ăn năm cái, tuyệt đối không thể xem là đắt.

Bánh bao thường phải ăn với súp, vì vậy nàng cùng Tôn đồ tể thỏa thuận mỗi này lấy 2 cân xương lớn, để nấu súp trứng gà, súp xương hầm, cháo gạo kê... cũng không bán mắc, cháo cùng canh xương là 2 văn tiền, trứng gà thì 3 văn. Coi như cũng đã thống nhất xong, còn lại như nước sôi, dưa muối đều miễn phí, không cần đề cập đến.

Tiền lời mỗi loại đều khoản 1 văn tiền, bánh bao thịt viên và bánh bao nước thì khoản 2 văn. Khương Cẩm cũng không biết có thể bán được nhiều hay ít, nên chuẩn bị 10 cái bánh bao thịt viên, 10 bánh bao nước, còn lại mỗi loại 20 cái để bán ngày đầu tiên. Cho dù không bán được cũng sẽ không dư lại quá nhiều, nếu không để thì gói thêm là được, cũng không phải chuyện gì lớn.

Dù sao trước nay kinh doanh tiệm bánh bao đều bán buổi sáng là tốt nhất, buổi chiều ít hơn một chút. Nếu muốn nói cái cửa tiệm hai tầng này, mở thêm một tiệm cơm nhỏ, cũng không phải quá sức đối với Khương Cẩm, chỉ là không đủ nhân lực. Trong nhất thời cũng không tìm được người thích hợp để phụ nên tạm thời không nghĩ tới, chỉ tập trung xem tình hình của tiệm bánh bao như thế nào, mở một năm rồi tính tiếp.

Chờ sau khi mọi thứ chuẩn bị đã xong, Khương Cẩm chọn một ngày lành gần nhất để khai trương. Trước tiên báo cho láng giềng, sau đó đốt 2 dây pháo, vậy là tiệm bánh bao này liền khai trương.

- ------------- Chap 43-hoàn---------------------