Ta Có Hào Quang Tử Thần

Chương 15: Một nghìn vạn trời cho (15)



"Vậy Tôn Thục Phương xử lý như thế nào? Nói gì thì nói cũng là ác linh, vậy chẳng khác nào..." Mã Hầu nhìn thoáng qua Tôn Thục Phương đang ngồi trên xe quân cảnh, chỉ là nói đến ác linh hai chữ, trên người hắn tóc gáy liền dựng lên, càng miễn bàn sau ba ngày còn phải ở cùng một chỗ với bà ta nữa.

"Thân là người Chấp Pháp, cậu sớm muộn gì cũng sẽ có thời điểm phải thương lượng với ác linh, đây là một cơ hội rất tốt để học tập." Lục Diễn vỗ vỗ bả vai Mã Hầu, không nhìn vẻ mặt há hốc khiếp sợ của Mã Hầu, nói câu cố gắng xong, lập tức đi.

Mã Hầu: "..." Ác ma chính là ác ma, ngươi đừng trông cậy hắn có thể có tình cảm của nhân loại bình thường!!

Lục Diễn tất nhiên sẽ không thật sự bắt Mã Hầu dính trên cái xe đó suốt ba ngày, hắn lập tức đi về hướng Tôn Thục Phương trên xe quân cảnh, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh bà ta.

Tôn Thục Phương hoảng sợ, theo bản năng rụt qua bên cạnh một chút, cảnh giác lại oán độc nhìn hắn.

"Hoá ra bà lai cùng Khương Điềm còn có duyên phận như vậy?"

Tôn Thục Phương có hơi run rẩy.

Lục Diễn cúi mi cười nhạo một tiếng: "Ác linh quả nhiên là ác linh, bởi vì một ngụm oán khí trong lòng, liền có thể giúp một người không liên quan đi gài bẫy đứa con gái mà mình từng nhận làm con, thật ti tiện."

Đông tử Tôn Thục Phương dần dần lật ra màu máu đỏ, tựa hồ vô cùng không ủng hộ lời của Lục Diễn, hai tay bị còng trên xe dùng sức quẩy người một cái, nhìn Lục Diễn, ánh mắt tràn đầy bi phẫn.

"Có gì mà phải thế? Tôi nói oan cho bà à? Bà không có gài bẫy Khương Điềm?" Lục Diễn lạnh lùng hỏi.

Tôn Thục Phương vẫn nhìn có vẻ không phục lắm, gắt gao cắn răng, rồi sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, chậm rãi buông mí mắt xuống.

"Tôi không biết vài phần tình cảm của bà đối với Khương Điềm có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, tóm lại, hiện tại cô ấy không muốn phải nhìn người thương vong nữa, mà tôi thì không nhìn nổi cô ấy thương tâm. Ba ngày này, nếu bà dám xằng bậy, cho dù là kinh hách đến ai đi nữa, Khương Điềm để ý bà như vậy, tôi sẽ không làm gì bà, nhưng mà những người bà đang che giấu ở nơi Khương Điềm nhìn không tới, sẽ thay bà nhận trừng phạt." Bên trong đôi mắt của Lục Diễn, một mảnh đen như mực không nhìn ra chút gì, giọng điệu vẫn bình tĩnh, lại làm cho Tôn Thục Phương cảm thấy lạnh thấu xương.

Bà ta hoảng sợ giương mắt nhìn về phía Lục Diễn.

"Có một người như vậy tồn tại, không phải sao?" Lục Diễn giật giật khóe miệng, không tiếp tục nói nữa, châm chọc nhìn thoáng qua Tôn Thục Phương, đẩy cửa xe rời đi lập tức.

Tôn Thục Phương ghé vào trên cửa kính xe, liều mạng vuốt cửa kính xe, giống như còn muốn nói với Lục Diễn cái gì, hắn trực tiếp lạnh mắt không nhìn, leo lên xe của mình.

"Lục Cảnh Quan, dì Thục Phương bị làm sao vậy?" Khương Điềm nghe được động tĩnh, có chút khẩn trương hỏi.

"Còn có thể làm sao nữa, thôi chúng ta sớm phá án đi." Lục Diễn vừa nói vừa cài xong dây an toàn, "Đi với tôi một chuyến đến nhà Tôn Thục Phương, tìm xem có chỗ nào khả nghi hay không."

"Được!" Khương Điềm nháy mắt nghĩ tới lời Cố Tư mới vừa nói, Lục Diễn cảm thấy vô năng chính là tội, lập tức ngồi thẳng dậy, nghĩ rằng lúc này cô cũng phải cố gắng không chịu thua kém, ít nhất đừng gây thêm phiền toái của Lục Diễn nữa.

Ngày hôm sau là giao thừa, cổ trấn Vũ An lại bị bầu không khí nặng nề bao phủ, không hề có chút không khí cuối năm nào.

Khi Lục Diễn và Khương Điềm trở lại phố Lão, mấy thương hộ lớn nhỏ đều đã sớm đóng cửa, làm cho con phố cũ ngay cả cái bóng người cũng không nhìn thấy, cực kỳ tiêu điều.

Sau khi ngừng xe xong, hai người trực tiếp đi đến trong nhà Tôn Thục Phương.

Căn nhà hai tháng không có người ở, khắp nơi đều lộ ra mùi vị mốc meo, may mà đèn điện còn có thể mở được, bọn họ không đến mức sờ soạng không thấy gì.

Nhà chính có treo di ảnh người chồng đã mất của Tôn Thục Phương, Khương Điềm nhìn thấy còn ngoan ngoãn bái bái. Lục Diễn thấy cô như vậy, khóe miệng theo bản năng mím lại một chút, lúc Khương Điềm ngẩng đầu lên đã khôi phục khuôn mặt lạnh lùng.

"Mùi trong nhà hơi nặng nề một chút, nhưng cũng còn sạch sẽ." Lục Diễn nói.

"Theo trí nhớ của tôi, dì Thục Phương luôn luôn dọn dẹp trong nhà rất khá." Khương Điềm nhẹ giọng nói, "Nơi này cũng giống như trong trí nhớ của tôi khi còn nhỏ đã đến đây, không có gì thay đổi."

Lục Diễn không nói chuyện, mở ra một cái cửa phòng, mùi mốc đập vào mặt.

Căn cứ vào ký ức của Khương Điềm, nơi này là phòng ngủ của Tôn Thục Phương, bên trong bố trí thật sự ấm áp, cuối giường cùng bên cạnh cửa còn có một hàng thảm lông xù màu trắng, phòng bên cạnh có bày hai tủ áo bành tô màu trắng đục, Lục Diễn đi qua mở cửa tủ ra, quần áo bên trong tủ đều được gấp theo tầng được đến thập phần chỉnh tề, quần áo treo lên cũng đều được ủi thẳng xếp hàng theo màu sắc và dài ngắn.

"Không có quần áo màu xanh sao?" Lục Diễn vừa nói chuyện lại nhìn chung quanh phòng một vòng, không chỉ trong tủ quần áo không có màu xanh, mà toàn bộ trong phòng cũng không tìm được cái gì màu xanh cả.

"Dì Thục Phương hình như không thích màu xanh, khi con trai của dì bị người lái buôn ôm đi mất, đã mặc một chiếc áo bông màu xanh." Khương Điềm đáp.

"Con trai của bà ấy sau này tìm được chưa?" Lục Diễn hỏi.

Khương Điềm lắc đầu, "Ít nhất là trước đây năm vẫn chưa tìm được, sau đó chúng tôi cắt đứt liên hệ, cho nên không rõ lắm."

Lục Diễn lấy di động ra bấm một số điện thoại: "Tiểu Hứa, trước đó Tôn Thục Phương có thu thập mẫu máu tìm kiếm con trai của bà ấy, sau này đứa con trai này có tìm được không?"

Điện thoại bên kia sột soạt vang lên một trận, truyền đến giọng của Tiểu Hứa: "Trong hệ thống không có thông tin bà ấy tìm được con trai."

"Trên hệ thống có thể hiện thông tin của đứa trẻ kia bao nhiêu tuổi không?" Lục Diễn hỏi tiếp.

"Cuối tháng mười một vừa rồi là sinh nhật 29 tuổi." Tiểu Hứa hồi đáp.

"Cuối tháng mười một?" Lục Diễn theo bản năng nghĩ tới đôi giày thể thao nam màu xanh dạ quang không thích hợp kia, "Được rồi, tôi đã biết, làm phiền cậu."

Lục Diễn cúp điện thoại xong, đầu óc bắt đầu nhanh chóng xoay lên.

Nguyên nhân của chuyện này là vì xổ số, ba người cùng nhau hùn hạp tiền mua xổ số lần đó đều không có thời gian đi thị trấn, vừa vặn lúc này Tôn Thục Phương muốn đi thị trấn, liền thuận đường giúp đỡ mua giùm ba người kia, sau khi trở về thì vé số lại thiếu đi một tờ. Tôn Thục Phương sẽ không biết trước, cho nên chuyện bà ấy lén giấu đi tờ vé số trúng thưởng trước đó là không tồn tại, na người hùn nhau mua vé số bởi vì số tiền thưởng nghìn vạn này không cánh mà bay, cho nên mới xảy ra giằng co với Tôn Thục Phương, tưởng rằng bà ấy đã chết, nên đem bà ấy đi chôn sống.Tôn Thục Phương sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn chết thảm.

Không lâu sau, khoảng trung tuần tháng mười hai, một nam thanh niên của thành phố Thanh Dương xuất hiện ở trung tâm đổi giải thưởng, lãnh đi số tiền khổng lồ nghìn vạn này.

Người nam thanh niên này... Lục Diễn lật ra ảnh chụp của người nam thanh niên nhận giải mà lúc ấy mình đã lưu vào trong điện thoại tồn, ánh mắt rơi xuống chân của hắn, đó là một đôi giày thể thao mà người trẻ tuổi vô cùng yêu thích, cùng một nhãn hiệu với đôi giày mà Tôn Thục Phương mang khi chết.

Những chuyện này thoạt nhìn không có quan hệ gì quá lớn với nhau, nhưng lại giống như bị một sợi dây vô hình nối lại với nhau...

"Xem ra, đi gặp người may mắn này thử vậy." Lục Diễn xiết chặt điện thoại di động.

Trấn Lâm Thủy cách cổ trấn Vũ An ước chừng chừng ba mươi km, nương dọc theo bờ sông, là một trấn lớn chuyên về ngư nghiệp, phân nửa nguồn cung thuỷ sản của toàn bộ thành phố Thanh Dương này đều đến từ trấn Lâm Thủy.

Lục Diễn lái xe, căn cứ vào thông tin đã có, đi đến xưởng gia công thức ăn gia súc Tần Tuyền. Khi đến nơi, trước cửa xưởng gia công còn dừng một chiếc xe khác, vài người đang lục đục nhét rương hành lý vào xe. Khi xe Lục Diễn dừng lại, vài người hoảng sợ, một người đàn ông trong đó cầm đèn pin chiếu xe Lục Diễn một chút, sau đó nói câu gì, vài người còn lại lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đến thật đúng thời điểm a." Lục Diễn cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn Khương Điềm nói, "Cô ở trên xe đợi, không gọi cô đừng xuống dưới."

Khương Điềm gật đầu như đảo tỏi.

Lục Diễn tháo dây an toàn ra, lập tức xuống xe đi qua.

"Xin hỏi, nơi này là nhà của Tần Tuyền phải không?" Lục Diễn đi lên trước, đứng ở cửa hỏi môn.

Tần Tuyền chính tên người nam thanh niên trúng giải thưởng nghìn vạn khổng lồ của thành phố Thanh Dương Thị.

"Anh là ai? Tìm Tần Tuyền làm cái gì?" Trước xe có tổng cộng bốn người, nhìn tư thế thì là một cặp vợ chồng già cùng một đôi vợ chồng trẻ, trong xe còn có một đứa bé gái khoảng tám tuổi. Người hỏi Lục Diễn là một phụ nữ trẻ tuổi, hùng hổ thập phần dọa người.

"Lục Diễn đội cảnh sát hình sự thành phố, có vụ án tử muốn anh Tần Tuyền hợp tác điều tra một chút." Lục Diễn lấy ra thẻ ngành chứng minh thân phận của mình giơ ra trước mắt cho vài người xem.

Vừa nghe là cảnh sát hình sự, biểu tình của đôi vợ chồng già liền rất mất tự nhiên.

"Chồng tôi là lương dân, cảnh sát hình sự có cái án tử gì muốn tìm anh ấy hỗ trợ điều tra chứ?" Biểu tình của người phụ nữ có chút buông lỏng, nhưng vẫn trong tư thế như gà mẹ bảo hộ gà con.

"Bà xã, nghe nói cổ trấn bên kia xảy ra vụ án giết người, có lãnh đạo thị cục xuống điều tra, vị này hẳn chính là người đó." Một người đàn ông thật cao gầy bộ dáng thanh tú nhu hòa đã mở miệng, hắn có chút xin lỗi nhìn về phía Lục Diễn, "Thật ngại quá, nông dân chưa thấy việc đời gì, có thể là bị khí thế của ngài dọa."

"Anh chính là Tần Tuyền?" Lục Diễn hỏi.

"Là tôi." Tần Tuyền gật gật đầu, ánh mắt lướt qua nhìn nhìn xe Lục Diễn ở phía sau, ánh mắt có hơi có chút biến hóa, "Ngài có chuyện gì sao?"

"Anh có biết một người tên là Tôn Thục Phương không?" Lục Diễn vẫn không có bất cứ uyển chuyển nào.

Biểu cảm của Tần Tuyền có một khắc cứng đơ, sắc thái ôn hòa bị Lục Diễn một câu gõ sụp: "Người ở bên kia cổ trấn, biết, nhưng mà không quen, bà ta phạm tội gì sao?"

"Bà ấy mất tích." Lục Diễn đáp, "Bởi vì chúng tôi nắm giữ được một ít manh mối, có liên quan một chút tới anh, cho nên mới tới hỏi một chút, tới thật đúng thời điểm, chậm một chút anh chắc đang sắp đi xa?"

"Tết năm nay thu nhập khá khẩm một chút, thừa dịp tết âm lịch thanh nhàn, liền mang theo người nhà xuất ngoại vui chơi, tôi đã mua vé máy bay sáng sớm ngày mai." Tần Tuyền nói xong lấy di động ra nhìn nhìn, "Thời gian cũng còn đủ, bên ngoài hơi lạnh quá, không bằng chúng ta vào phòng trò chuyện?"

"Được." Lục Diễn không chút do dự đồng ý.

"Trên xe không phải còn có một vị lãnh đạo sao? Cùng vào trong nhà cho ấm đi?" Tần Tuyền nhìn về phía Khương Điềm trong xe.

Lục Diễn nhìn thoáng qua Tần Tuyền thần sắc ôn hòa, sau đó hướng về phía Khương Điềm vẫy tay, Khương Điềm đang tập trung chú ý nhất cử nhất động của Lục Diễn nhất, vội vàng xuống xe đi qua.

Tần Tuyền kéo cửa cuốn ra, nhiệt tình mời Khương Điềm cùng Lục Diễn vào phòng, Lục Diễn và Khương Điềm vừa mới ngồi xuống, hắn lại lẩm bẩm trời hôm nay thật lạnh, rồi kéo cửa cuốn xuống dưới.

"Tần tiên sinh, anh có thể nói cụ thể một chút với chúng tôi, quan hệ của anh và bà Tôn Thục Phương là như thế nào không?" Lục Diễn tựa hồ cũng không thèm để ý hành động của hắn, tiếp tục hỏi.

"Ngài đợi chút đã, tôi mở điều hòa cho hai vị." Tần Tuyền không trả lời, đi đến phía sau Lục Diễn, lấy ra một cái điều khiển từ xa mở điều hòa, sau đó lập tức đi về hướng Lục Diễn, "Tôi và Tôn Thục Phương có thể có quan hệ gì chứ, chỉ là khi đi Vũ An bán thức ăn chăn nuôi, có gặp gỡ nhau hai lần."

Giọng Tần Tuyền không có bất cứ cái gì khác thường, nhưng mà trên tay hắn lại cầm ra một cây dao găm sắc nhọn, chậm rãi từng bước một, đi về hướng Lục Diễn.