Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 168: Ngươi nói mỹ nam kế nhất định sẽ có hiệu quả, hiện tại cái rắm cũng không có tác dụng, ngươi hãy giải thích cho



Edit: Jung Ad

Tần thị bỗng nhiên có một loại cảm giác, thứ nàng ta xem như cọng rơm cứu mạng muốn nắm thật chặt gì đó, dường như cũng không được Quý phi để vào mắt. Suy nghĩ kỹ một chút, chẳng sợ là đời trước cũng không phải là Phùng Niệm chết dính lấy Bùi Hứa, mà là tình cảm sâu nặng của Bùi Hứa dành cho nàng. Nếu như mình không phải là người bị tổn thương đó, mà chỉ là người đứng xem thì sẽ trêu chọc một câu sức quyến rũ của Quý phi nương nương quá lớn hoặc là nói Hoàng Thượng và Đại Hoàng tử không hổ là phụ tử thân sinh, ánh mắt nhìn nữ nhân cũng giống nhau.

Nhưng nàng ta là đối tượng không may mắn bị từ hôn kia, sau khi từ hôn tái giá cũng không gặp được người tốt, cuộc sống quá bất hạnh làm nàng ta nhất định phải tìm chỗ phát tiết...

Tần thị buồn bực không lên tiếng, qua hồi lâu mới nói: "Ta có thể hỏi người một vấn đề hay không?"

Phùng Niệm nhíu mày: "Ngươi nói."

"Nương nương có ý kiến gì về điện hạ của chúng ta?"

Phùng Niệm lập tức muốn vỗ tay cho nàng ta ngay tại chỗ, thật sự rất biết hỏi nha! Còn chạy tới hỏi người khác ngươi cảm thấy lão công của ta như thế nào? Phùng Niệm đặc biệt muốn đáp lại nàng ta một câu: Chưa bao giờ sử dụng làm sao ta biết được?

Thấy Tần thị nghiêm túc đang chờ nàng trả lời, Phùng Niệm mới thu hồi ý đùa giỡn nói: "Bản cung cảm thấy tốt hoặc là không tốt có gì quan trọng hay sao? Chẳng phải chỉ cần ngươi hài lòng là được rồi?"

Dường như Tần thị còn có lời muốn nói, ngay lúc này Bảo Đại đưa trà nóng tới, người ở bên ngoài gõ cửa hỏi có thể đi vào hay không? Phùng Niệm đã hỏi xong, làm sao cản nàng ta? Bảo Đại tiến đến đổi nước trà, Thụy Châu bưng đồ ăn vặt còn nóng tới, hai nàng còn chưa ra ngoài, Trần ma ma cũng vào rồi, nói Lục Công chúa tỉnh dậy mở mắt đã hỏi nương nương... Phùng Niệm cho Tần thị một ánh mắt xin lỗi, đứng dậy đi sang phòng bên kia. Tần thị nâng chung trà lên thưởng thức một ngụm, nghĩ thầm vừa rồi nàng ta có hơi xúc động rồi, có thể là do vừa rồi nghe những lời nói kia có hơi xúc động, sau này phải cẩn thận hơn mới được.

Ngay lúc Phùng Niệm sửa sang cho B Nhi, sau đó đút nàng ăn xong, Đại Hoàng tử tới đón người.

Hắn ta vốn cho rằng còn có thể nhìn Quý phi thêm một chút, kết quả là cung nữ đưa Tần thị ra ngoài, Quý phi vốn cũng không có lộ diện. Bùi Hứa lại nghĩ một chút thấy điều này cũng không kỳ lạ, dù sao cũng là Quý phi nương nương.

Không kỳ lạ, nhưng mà có hơi đáng tiếc.

Hai người sóng vai đi ra ngoài một đoạn, bỗng nhiên Bùi Hứa mở miệng, hỏi Tần thị: "Vừa rồi nàng nói chuyện gì với Quý phi?"

"Điện hạ hỏi chuyện này làm gì?"

"Tùy tiện hỏi một chút, chẳng lẽ không thể?"

Tần thị cười một tiếng, lại không phải cười vui vẻ, nhìn kỹ, có một chút trào phúng. Nàng ta nói: "Thời gian này có nhiều người bàn tán về ta, nghĩ đến Quý phi nương nương vẫn luôn là đối tượng mọi người bàn luận, nên ta học hỏi kinh nghiệm với nàng."

Nói đến chỗ này, Tần thị bỗng nhiên dừng lại. Phu thê bọn họ vốn đi ngang hàng, nàng ta dừng lại, dĩ nhiên Bùi Hứa cũng phải dừng lại.

Bùi Hứa đứng vững quay người lại, không hiểu nhìn nàng.

Tần thị nhìn chằm chằm hắn ta hỏi: "Điện hạ không tò mò nương nương nói như thế nào?"

Bùi Hứa vẫn bộ dáng mặt không thay đổi, lại nhíu mày.

Hắn ta nhíu mày cũng rất đẹp, nhìn thấy gương mặt này Tần thị lập tức nghĩ đến những mỉa mai nàng ta nhận được trong hai tháng gần đây, nàng ta là chính phi Hoàng Thượng khâm điểm được Bùi Hứa cưới hỏi đàng hoàng, lại bị người ta lăn qua lộn lại thành trò cười, tất cả đều nói nàng ta không xứng với hắn ta. Có một khoảng thời gian Tần thị rất ngột ngạt, mỗi lần đi cùng Bùi Hứa nàng ta đều cảm thấy giống như có gai ở sau lưng. Hiện tại nàng ta cũng muốn để Bùi Hứa nếm thử mùi vị khó chịu, thế là cười nói: "Quý phi nương nương nói Hoàng Thượng đã tứ hôn cho chúng ta, đã nói lên ta và điện hạ là trời đất tạo nên một đôi, những người bên ngoài kia chẳng qua là ghen tị với ta, bởi vì các nàng chỉ có thể nhìn, ta lại có thể đường đường chính chính đứng ở bên cạnh điện hạ. Nương nương bảo ta không cần suy nghĩ nhiều, người cảm thấy ta cực kỳ xứng đôi với điện hạ."

Bùi Hứa vốn không có biểu cảm, nghe lời này liền biến thành mặt thối, mùng một đầu năm hắn ta vứt Tần thị trong cung rồi xoay người rời đi, đi đến trước cửa phủ còn không muốn đi vào, lại thay đổi tuyến đường đến nhà Nhị đệ.

Người ta một đôi phu thê ân ái xuất cung muốn ăn một chút đồ ăn nóng rồi đi ngủ bù, vừa nằm xuống thì có người hầu báo lại, nói rằng Đại Hoàng tử tới.

Bảo Âm mới vừa ngủ lại bị đánh thức cả người rất không kiên nhẫn.

Bùi Diễm phủ thêm y phục xuống giường, hắn ta cúi người dịch góc chăn cho phu nhân: "Nàng ngủ trước nhé, ta ra ngoài xem thử."

Lúc đầu nghĩ đến ra ngoài ứng phó lão đại rồi trở về ôm phu nhân đi ngủ, kết quả chuyến này đi không về được. Bùi Hứa tới tìm hắn ta uống bữa rượu năm mới đầu tiên, nói là bình thường vội vàng đúng lúc ăn tết rảnh rỗi, vừa uống vừa trò chuyện.

"Tối hôm qua ngủ một lát như vậy huynh không buồn ngủ sao?"

Bùi Hứa nói: "Uống hai chén càng cảm thấy ngủ ngon hơn."

"Thôi đi, mùng một năm trước huynh cũng không có tới tìm ta, hôm nay chạy tới có thể không có chuyện gì sao?"

"Đệ bảo bọn họ làm vài món ăn, chúng ta vừa uống vừa nói."

...

Mộng đẹp đi về ngủ với mỹ nhân đã tan tành, Bùi Diễm dứt khoát để người hầu nấu một cái nồi ấm, lại lấy một cân rượu nóng. Mấy người hầu bưng thịt rượu lên hắn đuổi họ ra ngoài: "Lần này có thể nói chưa? Rốt cuộc vì chuyện gì?"

Bùi Hứa nói: "Đệ biết ta có người trong lòng."

"Biết chứ, thế nào? Rốt cuộc nàng thấy rõ tướng công nàng không phải là người tốt, huynh đến tìm ta uống rượu chúc mừng? ... Cũng không đúng, ta cảm thấy huynh cũng không vui vẻ. Không phải huynh trưởng thành như vậy nàng vẫn là khăng khăng một lòng với tên rác rưởi kia, vốn không để huynh vào mắt à?"

Bùi Diễm nói xong, Bùi Hứa yên lặng đáng nghi ngờ.

Nhìn hắn ta như vậy còn có cái gì không hiểu? "Người huynh thích này thật sự là một liệt nữ trinh tiết nha! Huynh như vậy nàng cũng không động lòng một chút nào?"

"Không chỉ có không động lòng, chính miệng nàng nói ta và Tần thị vô cùng xứng đôi."

Bùi Diễm cũng nhịn không được nữa, đưa tay vỗ vỗ vai Đại ca: "Ta đã sớm muốn nói huynh thích ai không tốt? Thế nào cũng phải khăng khăng một mực mắt mù với một người như thế. Đây rốt cuộc là nhà nào? Cũng không phát hiện huynh đặc biệt chú ý nữ nhân nào."

Không phải lần đầu tiên Bùi Diễm hỏi, lần này cũng giống vậy, Bùi Hứa vẫn không có ý định nói cho hắn ta biết người đó là ai. Chỉ nói không nghĩ tới nàng vậy mà cảm thấy mình và Tần thị là một đôi trời sinh.

"Lần trước đệ còn nói không có vấn đề, nữ nhân đều thích ta như vậy, nhưng nàng không động lòng một chút nào."

Thấy hắn ta trực tiếp nhìn mình chằm chằm, Bùi Diễm đã hiểu. Đây không chỉ đến tố khổ mà còn muốn lời khuyên ――

Ngươi nói mỹ nam kế nhất định sẽ có hiệu quả, hiện tại cái rắm cũng không có tác dụng, ngươi hãy giải thích cho ta xem!

Bùi Diễm ôm đầu thở dài nói: "Đó là do huynh quá đẹp. Giống như lúc ta thấy Quý phi nương nương, cho tới bây giờ cũng không nảy sinh ý nghĩ khinh nhờn, nhìn một chút đã biết mình không xứng với nàng, sao có thể sinh ra loại ý nghĩ đó?"

"Nàng rất đẹp, nàng không có không xứng với ta."

"Huynh nghĩ như vậy là bởi vì huynh thích, huynh thích dĩ nhiên cảm thấy rất tốt, ta cũng cảm thấy Bảo Âm tốt. Người khác thấy nàng ấy lỗ mãng, trong mắt ta lại là thẳng thắn... Cái này ta hiểu, ta có kinh nghiệm!"

Bùi Hứa nhẫn nhịn một chút, nhắc lại nói: "Ta với đệ khác nhau."

"Nếu huynh không nói cho ta biết người kia là ai, biết là ai ta phân tích tốt hơn."

"... Không cần như vậy, đệ chỉ cần biết rằng nàng tốt tất cả các mặt là được rồi."

"Huynh có cơ hội biết, người tốt tất cả các mặt, dáng dấp đặc biệt đẹp, đã gả cho người khác, gả cho một tên cặn bã không hề tốt với nàng, nàng còn khăng khăng một mực đối với người đó... Làm sao ta cũng nghĩ không ra người nào phù hợp với điều kiện này? Nếu nói đã gả cho người khác còn đặc biệt xinh đẹp chính là Quý phi nương nương, nhưng phụ hoàng chúng ta không phải là tên cặn bã, phụ hoàng đối nàng cầu gì được nấy, ngược lại nương nương thích làm... Loại bỏ Quý phi nương nương còn có người nào có có thể xứng đôi với mỹ mạo của huynh? Tìm không ra rồi."

Bùi Diễm cảm thấy mình phân tích đặc biệt tốt.

Đánh chết hắn ta cũng không nghĩ ra người duy nhất bị hắn ta loại trừ lại là câu trả lời chính xác.

*

Mùng một đầu năm Bùi Hứa tìm huynh đệ uống rượu giải sầu.

Mùng hai đầu năm, Tần thị phu nhân hắn ta buồn bực tức giận trở về nhà mẹ đẻ, vốn là muốn tìm thân mẫu tố khổ, kết quả đụng phải rất nhiều người ở đó, thấy nàng ta trở về từng người vội vàng tới thổi phồng.

Nói rằng Tần thị tốt số, khắp kinh thành đều hâm mộ nàng ta vân vân.

Rất nhiều người Tần gia không rõ nội tình, sau khi Mạnh thị mang thai đã cảm thấy lúc trước nàng ta có thể có cơ hội gả cho Đại Hoàng tử đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Đại hôn hơn một năm, Đại Hoàng tử cũng không nhắc đến chuyện nạp thiếp, điều này không phải nói rõ hắn ta rất thích phu nhân?

Mặc dù Tần thị đứng bên cạnh hắn ta có một chút gì đó... Nhưng chỉ cần hắn ta không chê thì có liên quan gì?

Mọi người ngươi một câu ta một câu, thay đổi cách vuốt mông ngựa, nhưng Tần thị một chút cũng không vui, nàng ta càng nghe càng biểu lộ không đúng. Người Tần gia ngu ngốc đến mấy cũng nhận thấy, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết đây là tình huống gì.

Tần mẫu là người duy nhất biết nội tình đứng ra, nói nàng ta có chuyện muốn nói riêng với nữ nhi một chút, đưa người đi tới chính viện.

Thấy người không có phận sự ở đây, trước mặt chỉ có thân mẫu, Tần thị mới nhào tới khóc lóc kể lể nói: "Mấy tháng này con quá khổ, mẫu thân người đã nghe chưa? Những người kia nói xấu con đó?"

Tần mẫu vỗ vỗ lưng nàng ta: "Các nàng là ghen tị con nên mới cố ý nói như vậy."

Tần thị lại hỏi: "Người cảm thấy con xứng đôi với điện hạ sao? Chúng ta đứng cùng một chỗ giống phu thê hay không?"

"... Mấy tháng này Đại Hoàng tử quả thật có thay đổi lớn, con không muốn bị hạ thấp quá nhiều thì ngày thường bảo dưỡng tốt, đi ra ngoài ăn mặc tốt là được. Nghĩ thoáng một chút đi, không phải con không đẹp mà là hắn quá đẹp."

Chuyện Bùi Hứa dần dần biến đẹp này, thật ra Tần thị không nghĩ thông suốt.

Đời trước giống như không có chuyện này, gần đây nàng ta đều có hơi hoài nghi mình có phải thật sự trở lại quá khứ rồi hay không, nếu nói là thật, sao chi tiết lại chênh lệch lớn như vậy? Nhưng nếu nói không phải, người vẫn là những người kia, cũng vẫn là những tính cách này.

Lúc Tần thị rối rắm những điều này, Phùng Niệm tiêu hóa hết tình báo mới vừa thu được còn đang trêu đùa nữ nhi. Trước đó nàng còn phiền lòng vì B Nhi rất giống Bùi Càn, bây giờ vẫn còn là tiểu đáng yêu, lớn lên thì thành tra nữ. Nghe Tần thị bổ sung nội dung, nàng lại có hơi đổi mới, trong lòng nói thầm B Nhi ngoại trừ chuyện tình cảm không một lòng, cũng rất không tệ nha.

Nghe nàng nói những chuyện đó, ngay tại trong đầu Phùng Niệm đã xây dựng một nữ nhi ngoan thích học tập, sống tích cực và yêu cuộc sống.

Phùng Niệm cũng rất thích phong trào nàng mang theo tại thời không song song.

Tùy tính một chút có gì không tốt? Đọc sách có gì không tốt?

Phùng Niệm dán một nhãn hiệu tốt cho đứa con yêu ở trong lòng, có trời mới biết Tần thị thấy chỉ là kết quả cuối cùng hiện ra, đây chỉ mới là bản thân phiến diện đấy.

Bên kia mặc dù Bùi Càn cũng sủng nữ nhi, nhưng y sủng đến đơn giản thô bạo, cảm thấy chỉ cần nữ nhi vui vẻ hạnh phúc là được rồi, không cần thiết học những thứ văn hóa này. Tốt xấu Phùng Niệm cũng được tiếp nhận giáo dục bắt buộc còn từng học đại học, không đành lòng nhìn nữ nhi trở thành một người mù chữ, kiên trì muốn cho nàng học vỡ lòng, muốn nàng đi học cùng Thất Hoàng tử.

Ngay từ đầu Bùi B rất vui vẻ, sau một khoảng thời gian đọc sách nàng đã muốn bỏ cuộc nửa đường, không phải người theo không kịp, chỉ là nàng không thích đọc sách viết chữ cả nửa ngày, nàng muốn đi chơi.

Dựa theo ý nghĩ của Bùi Càn, nàng muốn học thì học, không muốn học thì thôi, có làm sao đâu?

Phùng Niệm nói không thích người bỏ dở nửa chừng nhất, ước định tốt lại bởi vì gặp được khó khăn đã từ bỏ thật sự khiến người ta thất vọng, còn nói loại người này thật sự khiến người ta không thích nổi.

Trên đời này có mấy đứa bé trời sinh thích học tập?

Lúc đầu Lục Công chúa muốn mở miệng nói với nương nàng rằng không học được, kết quả là bị thân mẫu chặn trước một bước. Bên kia Phùng Niệm sờ đầu nữ nhi cười tủm tỉm nói: "Nữ nhi ngoan của nương nhất định sẽ không để cho nương thất vọng như thế đúng không?"

Lục Công chúa: Hu hu...

"Đúng."

Hứng thú qua lâu rồi, Lục Công chúa thật không có mặt mũi nhắc tới chuyện bỏ học với thân mẫu, bị ép đọc sách luyện chữ mỗi ngày.

Dĩ nhiên cũng không bị ép buộc mấy năm, nàng lớn hơn một chút dần dần ngồi vững rồi, mặc dù vẫn thích náo nhiệt, ít nhất không giống chuyện vừa luyện chữ vừa khóc lau nước mắt, còn không quên dặn dò người hầu tuyệt đối không được nói ra ngoài vào mấy năm trước, nếu các nàng bị hỏi sẽ nói Công chúa biểu hiện rất tốt, vô cùng tự giác.D@đ/l~q+đ

Làm sao Tần thị biết những tình huống này?

Lục Công chúa giống song thân nàng, rất sĩ diện, trở về khóc làm bài tập luyện chữ, ra ngoài còn có thể không biết xấu hổ nói cho người ta biết nàng thích học tập, phẩm cách tương đối cao.D@đ/l~q+đ

Bởi vì Tần thị không biết, bên này dĩ nhiên Phùng Niệm cũng không thể nào biết được, nàng nhìn thấy nữ nhi ngoan ngồi bên cạnh, cả người vui mừng.D@đ/l~q+đ