Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 193: Ta khá thưởng thức nàng



Nếu đổi thành người khác, đoán chừng sẽ ha ha một cái sau đó nói với Công chúa rằng mắt không móc ra được, móc ra rồi thì không nhìn được nữa. Pháp Hi Nhĩ tới không phải để làm nô tài hầu hạ người khác, con người hắn cứng rắn hơn những thái giám cung nữ kia nhiều. Ở đây không có ai dám đứng lên, vỗ váy bị dính tro bụi, sau đó đi sang một bên rửa tay bằng nước sạch, còn lấy khăn tay lau khô ngón tay.

Nhình hắn làm như vậy, Lục Lục nghi ngờ không hiểu mắt xanh đang làm gì?
Chẳng mấy chốc nàng đã hiểu rồi.

Mắt xanh rửa sạch tay rồi đi về, tóm chiếc váy ra sau lưng rồi đưa đứa con yêu vào phòng.

Phùng Niệm đang nói chuyện với Trần ma ma thì thấy tia sáng lung lay, nàng quay đầu lại thì thấy mỹ nhân Udo dẫn theo đứa con yêu, đứa con yêu của nàng như con rùa nhỏ đang bị lật mai bất lực đạp đạp.

Nàng cũng nhận ra là giãy dụa không có tác dụng, tủi thân nhìn mẫu thân phía trước, còn vươn tay ra.

Hình ảnh này hơi buồn cười, suýt nữa thì Phùng Niệm đã cười ra tiếng may mà nàng vẫn biết nếu lúc này mà cười thì sẽ đả kích đứa con yêu nhà nàng. Vì thế nàng dừng lại cuộc nói chuyện, đứng dậy ra trước đón.
Nếu không phải là nương nương đang ở trước mặt, chắc chắn Trần ma ma đã xông lên cứu Công chúa rồi. Bởi vì nương nương vẫn đang ở đây...không tới lượt các nàng đi lên thể hiện.

Dù vậy thì ánh mắt bà nhìn mỹ nhân Udo rất là bất mãn.

Phùng Niệm không vội định tội ai hết, nàng đi qua ôm lấy nữ nhi, nữ nhi vùi khuôn mặt bánh bao vào hõm vai nàng, vỗ nhẹ vào lưng nàng hai tiếng, thấy nàng không hu hu nữa mới hỏi: "Vì sao lại xách nàng vào?"

"Nàng nói mắt của ta đặt biệt nên muốn móc ra nhìn xem."

Phùng Niệm không dám tin về những gì mình nghe được. Nàng nhìn thẳng vào Pháp Hy Nhĩ, muốn nhìn xem là nàng ta nói thật hay nói dối.

Pháp Hi Nhĩ không cười, nói với Phùng Niệm: "Chắc là người phải nói với nàng tròng mắt mà lấy xuống thì không nhét vào được, bởi vì kiểu tò mò này quá là tàn nhẫn."

Lục Lục còn đang ghét sát vào lòng mẫu thân làm nũng, Pháp Hi Nhĩ cáo trạng xong, nàng bị đặt xuống: "Vì sao lại muốn móc mắt người khác? Ai dạy con hả?"
Tiểu cô nương cũng ý thức được là mình đã làm chuyện sai trái, làm nương không vui. Nàng cúi đầu, nhìn ngón tay nói: "Chỉ nhìn thôi, nhìn xong vẫn trả cho nàng, sẽ trả mà."

"Thế nếu người ta muốn xem tròng mắt của con, con cũng móc ra à? Nghe nương nói đây, trên người con trừ tóc và móng tay cắt đi rồi vẫn có thể dài ra thì những thứ khác mất rồi sẽ không còn đâu, có đòi về cũng không gắn lên được. d/d l3 quy don~ Con móc mắt người ta, nàng sẽ không nhìn thấy gì nữa, tối đen như mực không nhìn thấy gì hết, con hiểu không?"

Phùng Niệm ít khi nói năng nghiêm túc như vậy, nàng biết nói như vậy sẽ dọa nữ nhi của mình, nhưng mình không thể nói đùa chuyện như này được.

Qủa nhiên nữ nhi rất bất an, nàng vươn tay muốn được ôm.

Nhưng Phùng Niệm không ôm nàng.

Nàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng nói: "Lần này con đã làm sai, con phải xin lỗi người ta, còn phải chịu phạt."

"Nương..."

"Gọi nương cũng vô dụng, không biết ăn năn là đứa trẻ hư. Con có muốn làm đứa trẻ hư không?"

Lục Lục chu miệng đứng dậy, quay đầu nhìn tên vô lại đã cáo trạng này, đáng thương nói xin lỗi.

Phùng Niệm nhìn Pháp Hi Nhĩ: "Trước kia ta chưa từng nghĩ đến chuyện như thế này, ta chưa dạy dỗ nàng cẩn thận, về sau sẽ không có chuyện như này nữa đâu."
Pháp Hi Nhĩ gật đầu, đi ra ngoài tiếp tục mài thạch. Phùng Niệm tiếp tục giảng giải cho nữ nhi chuyện này. Dien dan l3 qu7 ~ddon.Nói rõ xong bắt nàng ra ngoài đứng quay mặt vào tường hai khắc* để nhớ kỹ chuyện lần này, sau này không được nói ra lời đáng sợ như vậy nữa.

*một khắc = 15ph

Quay mặt vào tường ư?

Lúc đầu Lục Lục còn chưa biết quay mặt vào tượng là gì, Phùng Niệm đích thân đưa nàng đi, nhìn nàng đứng vững.

"Cứ đứng như vậy, đứng hai khắc, phải tự kiểm điểm lại mình không được lộn xộn. Nương ra ngoài một lát, trở về sẽ nghe nghe con nói mình sai ở chỗ nào. Nói không đúng nương sẽ rất rất không vui, biết chưa?"

"Ôi, thế nếu mà con nói đúng thì sao?"

"Thì sẽ là con yêu ngoan của nương."

Phùng Niệm cũng không để người khác coi chừng nàng, nói xong thì cho người khiêng kiệu đi ra ngoài, nói là đi sang chỗ Hoàng thượng.

Đông Ca: "Tìm Bùi Càn làm gì?"

Trần Viên Viên: "Tính sổ à? Có phải là tính sổ không?"

Lữ Trĩ: "Tiểu Công chúa nói lời dọa người như vậy, hẳn là phải nói với Bùi Càn, hỏi xem có phải hắn đã dạy nàng mấy thứ kỳ lạ đó không!"

Đát Kỷ: "Cái này còn cần phải hỏi à? Người nhà họ Bùi vốn đã rất kỳ lạ, tự kỷ còn bá đạo."

Phan Ngọc Nhi: "Cái người mổ bụng chặt chân người khác như tỷ còn có mặt mũi mà nói người họ Bùi sao?"

Vương Chính Quân: "Không phải lo lắng quá đâu, chẳng qua nàng không hiểu thôi, bây giờ đã nói rồi sau này chắc là sẽ không làm thế nữa đâu. Ngược lại là cái cống phẩm kia, lá gan thật là lớn. Ở trong cung này còn dám dẫn tiểu Công chúa đi tìm nương nàng cáo trạng."

Vi Hương Nhi: "Ta hơi thưởng thức nàng ta."

Qủa thực, cống phẩm mới tiến cung hai ngày này hơi thú vị. Đặt vào trong đống nữ nhân đúng là một cỗ thanh liêm, nghe lời, làm việc nghiêm túc mà còn không oán trách. Nữ nhân như thế không có nhiều đâu!

Mỹ nhân Udo được mọi người gọi tên ca ngợi giờ đang tách những miếng vàng phỉ ra, hắn đặt phỉ thúy xuống, quay đầu nhìn tiểu Công chúa đang đứng quay mặt vào tường dưới mái hiên.

Vẫn đang nghiêm túc, hắn hơi bất ngờ.

Nghe nói tiểu nữ hài này mới được hai tuổi, thế mà đã nghe lời như vậy? Nương của nàng nói nàng phải quay mặt vào tường hai khắc, nàng ngoan ngoan quay mặt vào tường hai khắc, không có người giám sát nàng cũng không chạy.

Vừa nghĩ thế thì nghe thấy tiếng tiểu Công chúa gọi người. Dd l~q;dn

"Nhũ mẫu ơi? Ta hỏi người này, đã đến hai khắc chưa?"

"Hồi bẩm Công chúa, còn một lúc nữa ạ."

"Ồ."

Nhũ mẫu lại hỏi nàng: "Công chúa đã mệt chưa? Có cần nghỉ một lát rồi đứng tiếp không?"

"Nương không nói là có thể nghỉ ngơi."

...

Vừa nãy nghe nàng nói là muốn lấy tròng mắt, Pháp Hi Nhĩ chỉ coi nàng là kiểu Công chúa được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên. Ở Udo quốc, hắn có một đường đệ như vậy, bởi vì là nhi tử của quốc vương, cho dù không phải là người thừa kế đầu tiên thì cũng có thân phận rất cao quý, từ nhỏ tất cả mọi người đều phải nghe theo hắn, nên đã làm cho hắn ta trở thành người máu lạnh ích kỷ, không biết khó khăn ở nhân gian mà chỉ biết hưởng lạc cho bản thân.

Hắn không thích loại người đó, nhìn thấy Công chúa này còn nhỏ hắn nghĩ rằng chắc là vẫn cứu chữa được nên mới dẫn người đi tìm nương của nàng. Hoàng hậu này quả nhiên vẫn là một người nói đạo lý, còn Công chúa này lại không giống như trong suy nghĩ của hắn.

Lanh lợi bất ngờ.

Xem ra đúng là không hiểu chuyện thật, không biết tròng mắt mà lấy ra sẽ không mọc thêm được nữa.

Pháp Hi Nhĩ đang sửa lại đánh giá của mình đối với tiểu Công chúa, cùng lúc đó Phùng Niệm để các nô tài đưa mình đến ngoài ngự thư phòng. Bùi Càn là một người cuồng công việc, phần lớn thời gian trong ngày sẽ ở đây, lúc không ở đây thì xem tấu chương, văn chương đến mệt nên ra ngoài đi dạo.

Lúc này đương nhiên Bùi Càn sẽ ở đây. Nghe nói Phùng Niệm tới, y còn tưởng mỹ nhân Udo quốc như con thiêu thân làm gì đấy nên Hoàng hậu chạy đến đây. Vừa nhìn sắc mặt thì đúng là rất giống. Chính là gặp phải chuyện khó chịu nên đến tìm y trút giận.

Bùi Càn mơ hồ nghe thấy tiếng cảnh báo, y tạm ngừng chuyện trong tay, chuẩn bị nghiêm túc ứng phó Hoàng hậu.

"Giờ này Hoàng hậu tới tìm trẫm, có chuyện gì sao?"

Phùng Niệm ngồi luôn xuống giường mềm: "Không có chuyện gì thì không được đến tìm người sao?"

"Được thì được...nhưng nhìn nàng không giống như không có chuyện gì."

Phùng Niệm trợn mắt liếc y một cái: "Người có biết hôm nay nữ nhi của người đã làm gì không?"

"Nữ nhi của ta? Lục Lục? Tiểu nữ hài như nó thì gây ra được họa lớn gì?"

"Suýt chút nữa thì nàng muốn móc mắt người ta, người thấy sao? Pháp Đồ Na là cống phẩm, chung quy cũng xuất thân từ quý tộc Udo, đến chỗ chúng ta ngày thứ hai đã bị nữ nhi của người móc mắt, người ăn nói với người ta thế nào đây?"

Phùng Niệm nói xong mới cảm thấy mình tức đến hồ đồ rồi. Quan trọng không phải là ai bị móc mắt, mà là bất kể ai cũng không thể bị móc mắt. chẳng phải Móc ra là mù rồi sao? Suy từ mình ra thì ai mà muốn làm kẻ mù đâu?

Bùi Càn nghe xong cũng rất ngạc nhiên, nhưng y không cảm thấy quá nghiêm trọng.

"Nó vẫn còn nhỏ, nàng đâu có biết là không được móc mắt người ta? Nàng dạy cho con không phải là được rồi mà?"

"Ta dạy còn ít sao? Người mới chiều con ý. Đưa con sang chỗ chàng một lúc, khi đón về thì ngũ độc đều học hết, cái quái gì cũng học được rồi."

Bùi Càn: ...

"Không phải chỉ xem một trận chọi gà với đấu vật thôi à, cũng chẳng có gì. Nàng hơi lo lắng quá rồi."

Phùng Niệm nói thầm, không lo mà được sao?

Thân nữ nhi của mình không lo còn muốn lo cho ai?

"Thôi bỏ đi, thần thiếp qua đây là để nói với người cái này, đừng cưng chiều nàng không có chừng mực, nàng làm sai đáng nói thì phải nói, đáng phạt thì phải phạt, làm hư rồi sau này không dd l3 quy~don sửa được thì phải làm sao? Cái khác không nói, người nhìn Trưởng Công chúa Bảo Hoa xem, nghe nói lúc tiên hoàng còn sống nàng cũng được nuông chiều. Tiên hoàng mất rồi, người xem xem bây giờ người đó còn có phân lượng gì không?"

Nghe lời này sao cứ thấy quái quái nhỉ.

Bùi Càn suy nghĩ.

!!!

Lấy phép loại suy nói sau khi cha Bảo Hoa chết thì địa vị nàng ta lao dốc không phanh, đây là đang rủa ai hả?

Ánh mắt Bùi Càn nhìn Phùng Niệm không đúng lắm: "Trẫm còn trẻ thế này, ngay cả Quang Quang còn chưa sinh, nàng đã nghĩ đến chuyện sau khi chết rồi hả?"
Phùng Niệm cũng không chột dạ: "Người làm cha không nghĩ những cái này, không tính toán lâu dài, người nói thế mà không biết ngại sao."

"Trẫm đã nghĩ hết cả rồi. Trẫm muốn để Quang Quang kế thừa ngôi vua, đến lúc đó nó lên ngồi rồi lại dám không chăm sóc tỷ tỷ ruột của mình sao? Hoàng hậu à, nàng cứ thích lo nghĩ. Nữ nhi còn nhỏ, nói một số lời quá đáng cũng rất bình thường."

"Phải không? Thế lúc nữ nhi của người nói rằng muốn tìm thêm mấy người cha nữa để yêu thương nó, sao người không thông cảm cho nó hả?"

"..."

Vừa mới nói, Bùi Cản thật sự là vừa mới nói.

Y đành phải cố gắng nói lảng sang chuyện khác, hỏi mỹ nhân Udo quốc thế nào rồi? Ở Trường Hi Cung có ngoan ngoãn không?

"Bớt lo hơn bất kỳ một trong hậu cung của người, thần thiếp đã khai thác ra cách sử dụng nàng ta."

"Làm gì vậy?"

"Mở phỉ thúy cho ta, một ngày đã mở được nửa rổ rồi.

...???

Bùi Càn nghiêm túc nhớ lại nữ nhân đó. Đúng là hơi cao, liếc mắt nhìn từ đầu đến chân thì hơi phẳng, rắn chắc như một cái cọc gỗ. Mặc dù thế, nàng ta cũng là một nữ nhân. Nói là cống phẩm, cũng không đến mức sai khiến người ta như thế chứ. Nhìn trước mắt thì ném nàng ta ra xa một chút để nàng ta cứ ở đó không phải là được rồi sao? Trong cung có nhiều nô tài như vậy, còn thiếu người đi mở phỉ thúy à?

Bùi Càn nghe qua đã thấy hít thở không thông rồi.

Thấy y như vậy, Phùng Niệm nhướng mày: "Sao vậy? Người đau lòng rồi có phải không?"

"Trẫm nghĩ giải phỉ thúy tìm ai chẳng được lại cứ phải tìm nàng ta? Ở Udo quốc, nàng ta khá là được quý trọng, sao mà làm được việc này?"

"Người quá coi thường người ra rồi đó. Nàng làm còn nhanh hơn hai thái giám của chúng ta, làm dứt khoát như là sinh ra để giải thạch vậy."

Bùi Càn vẫn nghĩ không thông, chuyện này theo như lời nàng nói thì quá không hợp với lẽ thường, mỹ nhân tiến cống...Bảo nàng hát một bài nhảy một điệu không được sao, sao cứ phải bảo người ta đi giải thạch? Cho dù muốn lập uy thì cũng đợi mấy người Udo quốc đi đã a, người ta vẫn đang ở dịch quán quốc khách, nếu không cẩn thận nghe nói mỹ nữ nhà mình đưa tới làm việc này trong cung, không tức chết à?

Bùi Càn hơi nhắn nhủ ý này, Phùng Niệm nghe xong chỉ ồ.

Còn tưởng là y thấy sắc sinh lòng thương xót, kết quả chẳng qua là y lo ảnh hưởng đến tình cảm láng giềng.

"Người cứ yên tâm đi, có lúc nào mà thần thiếp làm chuyện kéo chân đâu? Ngược lại là người ấy, mỹ nhân cũng đã nhận rồi, chuyện bọn họ yêu cầu thì phải nói sao?"

Nói sao?

Lương thực mà có thể tặng không được sao?

Trồng ra ai mà không vất vả?

Bọn họ thiếu gạo thiếu bột thì lấy tiền ra mà mua, không thì lấy vật đổi vật cũng được.

Udo quốc thì khác, hình như kỹ thuật luyện đao rất tốt, đao của bọn họ có chất lượng rất tốt.