Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 225: Hoàng Thượng hãy lấy đại cục làm trọng, hạ thấp một chút trước mặt nữ nhân của mình cũng không sao, người chỉ



Lữ Trĩ: “Lưu Bang nói: Trong lòng chủ group các người chỉ có Bùi Càn, nếu không vì sao Bùi Càn vừa nhớ lại quá khứ nàng đã phát phúc lợi ngay.”

Trần Viên Viên: “... Tỷ để Lưu Bang nhìn thân thể như ngọc của chủ group?”

Lữ Trĩ: “Nghĩ gì vậy? Hắn nhìn thấy lúc lấy Phượng bào ra, nghe nói khi Niệm Niệm mặc vào đã rất xúc động.”

Dương Ngọc Hoàn: “Đây chính là lý do mà Bùi Hứa và mắt xanh không đấu lại y ư? Phu thê buôn bán mà cũng bán ra được tính cảm sao???”

Trong group lại bắt đầu!

Kéo Bùi Càn, Bùi Hứa và Pháp Hi Nhĩ đứng một chỗ so sánh với nhau, không ngờ các nàng lại so ra kết quả, Phùng Niệm vỗ tay đánh thức mọi người. Nàng đã mặc thành như thế này, ồn ào làm Bùi Càn nhiệt huyết sôi trào, chuẩn bị làm chút chuyện vui sướng, Phùng Niệm lại nói nàng có nguyệt sự.

“Không phải hai ngày nữa mới có sao?”

“Người quên rồi à? Ở chỗ ca ca chúng ta đã ăn trái cây ướp lạnh.”

...

Lúc mà Bùi Càn rời đi, có thể nói rằng trong lòng lạnh lẽo vô cùng. Phùng Niệm đổi sang y phục khác, khi ngồi xuống thì đã cười xong một tràng dài. Bộ Phượng bào bị thay đổi được gấp lại, treo cùng một chỗ với những thứ khác, qua hai ngày sau lại bị Trần ma ma phát hiện.

Trần ma ma lấy xuống nhìn trước nhìn sau một chút, sau khi treo lại còn đi hỏi mấy vị Đại cung nữ: “Mấy người các ngươi có ai động vào Phượng bào của nương nương không?”

Nghe xong lời này, mọi người nghĩ có phải Phượng bào xảy ra vấn đề gì rồi hay không.

Đây là việc lớn! Nếu làm lớn chuyện thì phòng nội vụ sẽ bị liên lụy, những cung nữ lập tức lắc đầu, đều nói không có.

“Phượng bào sao vậy?”

“Là bị nhuộm hay bị xước?”

“Tại sao lại thế? Lúc giặt chúng ta đều rất cẩn thận, lúc cất đi cũng rất cận thận đó.”

Có cung nữ đánh đòn phủ đầu, nếu làm sai thì tự giác đứng ra, tìm nương nương nhận tội đi, từ trước đến giờ nương nương luôn nhân từ, nói không chừng sẽ phạt nhẹ. Nếu không tự giác nhận tội mà để nương nương điều tra ra, lúc đó mới khóc thì cũng đã muộn.

Bản lĩnh của Hoàng hậu mọi người đều biết, nói ra những lời này chính là ép người phạm lỗi nhận tội, kết quả tất cả mọi người nghe xong thì đứng tại chỗ gật đầu, ai cũng không chột dạ, đều mong chờ người khác đứng ra.

Trần ma ma đã biết, chắc Phượng bào không bị bọn họ làm hỏng.

“Được rồi, tất cả đi làm chuyện của mình đi, đừng làm rộn ở đây.”

Các nàng còn muốn hỏi cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra, nhưng Trần ma ma không nói, đi vào trong phòng, bà muốn nói chuyện với Hoàng hậu.

Phùng Niệm mỉm cười: “Là Hoàng Thượng đem tới đó, hai ngày trước bản cung đã mặc cho y nhìn rồi.”

Trần ma ma: ...

Hoàng Thượng làm Phượng bào thành cái dạng như này rồi đến tìm người???
Y có ý gì vậy!

Đó là Phượng bào, không phải y phục của cung nữ mà muốn làm gì cũng được.

Trần ma ma lại nhớ tới hình dạng của Phượng bào, bà đã phải chịu sự kích thích khá lớn, Phùng Niệm còn an ủi bà, nói không có gì đâu, Hoàng Thượng thích thì cứ để lại đó đi, nói không chừng lúc nào đó y nhớ tới sẽ muốn ta mặc đấy.

Hình tượng Bùi Càn trong lòng mọi người ở Trường Hi cung đã không cao lắm, náo loạn một trận như thế, đổ tội thêm vài phần. Nếu y không phải là Hoàng Đế Lương quốc thì đã bị coi thành đồ dê xồm, háo sắc, lưu manh.

Phùng Niệm cũng không có chút chột dạ áy náy nào, cho mắt y hưởng phúc rồi, bây giờ gánh một chút oan ức thì có sao đâu?

Vì điểm tích lũy của Hỉ tỷ tỷ mà mang tiếng xấu là vinh hạnh của y. Hỉ tỷ tỷ làm hồ ly tinh còn sớm hơn cả Đát Kỷ, mặc dù giống nhau đều là bị oan.

Bởi vì trời nóng, thêm cả ngày đó chỉ được nhìn không được ăn, Bùi Càn có chút nóng nực trong người. Còn phải uống mấy ngụm canh thanh nhiệt, đang uống canh thì quan Nông sự tới nói với y rằng, mặc dù ruộng lúa chưa tới mùa thu hoạch, nhưng có thể thấy được, thu hoạch năm nay giảm so với mấy năm trước.

Chỉ nói như vậy chưa chắc là đúng.

Tình hình thực tế là, dưới sự ảnh hưởng của kỹ năng Ngũ Cốc Được Mùa, sản lượng lương thực mỗi năm đều sẽ tăng, ví dụ như gạo, hạt kê to hơn bình thường, số lượng cũng nhiều hơn. Lúc xuất hiện sự thay đổi này, giống lúa có phát triển hơn so với những loại trước, nếu dùng những hạt giống được chọn từ mùa này để gieo trồng cho vụ lúa sau, chắc chắn thu hoạch sẽ tốt hơn năm trước.... Cứ tăng như vậy ba năm liền, ba năm nay kho lúa trong nhà nông đều đầy thóc, đầy quá thì bán lúa xây nhà, cưới thê tử.

Cũng có người tiết kiệm tiền để mua đất đấy, nhưng hai năm nay ruộng đồng đắt hàng vô cùng, có người dám chi tiền nhưng chưa chắc có người bán, nếu bán nhiều thì sẽ khó khăn khi cần tiền gấp.

Mọi người cứ tưởng mùa màng bội thu sẽ tiếp tục kéo dài, trước đây thì lập Hậu, bây giờ lập Thái tử, chẳng phải sẽ liên tục có việc vui sao?

Nhưng chẳng hiểu vì sao mới trôi qua ba năm, ông trời lại thu phúc khí lại.

Nếu so sánh với những mùa thu hoạch trước, cũng không ít lắm, bởi vì dùng giống lúa tiến hóa, nhưng nếu so với hai năm gần đây thì ít hơn rất nhiều rồi.

Lúa ngoài đồng vẫn chưa thu, có lão nông dân mỗi ngày đều đi xem, so sánh lúa trổ bông năm nay, nhỏ hơn ba bốn phần so với mùa trước.

Ngay từ lúc đầu mọi người đã biết ông trời sẽ không cho phúc khí mãi, khoảng ba đến năm năm sau sẽ thu lại.

Nhưng bởi vì ba năm nay trôi qua quá tốt, đến lúc mọi thứ trở về lại như cũ, rất nhiều người không chịu nổi.

Quan Nông sự nói, thu hoạch của cả nước đã giảm, tất cả các nơi đều giảm, sau khi cẩn thận tính toán thì có lẽ thu hoạch năm nay sẽ ít hơn 40%, nhưng chỉ sợ còn hơn thế nữa.

Thật ra chỉ là giống như trước đây, vẫn chưa thu lại giống lúa tiến hóa, nhưng những lời này nghe vào vẫn rất đáng sợ.

Năm ngoái một khối ruộng thu một ngàn cân, năm nay chỉ thu được sáu trăm cân, thậm chí còn chưa tới sáu trăm cân, Hoàng Đế nào mà nghe những lời này xong còn ngồi yên được?

Bùi Càn nhớ lại, hình như Hoàng hậu có nói qua là ba năm, y còn tưởng Thái tử ra đời có thể kéo dài thời gian, thật không ngờ trên trời lại không thèm để ý đến việc lập Thái tử này???

Bùi Càn buồn bực trong lòng.

Quan Nông sự còn đang nói: “Bọn họ không ngờ rằng năm nay sẽ quay lại giống trước đây, còn tưởng là giống như mấy năm gần đây dù có hạn hán hay lũ lụt thì sản lượng thu hoạch đều được đảm bảo, nên mất cảnh giác, sau khi trồng xuống thì không để ý nữa, có vài quy trình làm không tốt nên có người sản lượng bị giảm một nửa.”

“Nếu so với trước đây, trước khi được trời ban phúc khí thì sao?”

“Vậy thì tốt hơn một chút. Chỉ sợ bách tính không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ nghĩ đến năm ngoái thu hoạch được nhiều hơn gấp đôi năm nay, làm sao mà thoải mái cho được.”

Thật ra Bùi Càn cũng không thoải mái, nhưng y có lí trí, biết rằng làm người không nên được voi đòi tiên. Nếu là ông trời ban phúc, phúc khí tới thì ngươi nên vui vẻ đón nó, đến lúc nó đi, ngươi cũng phải tươi cười đưa tiễn.

Xem chúc phúc như một việc bình thường, được lợi rồi mà còn muốn lợi hơn, đó là điều không có khả năng.

Không cần nói với Hoàng hậu, Bùi Càn đã có thể nghĩ ra nàng sẽ trả lời thế nào...

Không có gì ngoài những lời kia.

Đây cũng là điều tốt cho bọn họ, cứ như vậy một thời gian dài thì còn ai nhỡ rõ cách trồng trọt bình thường nữa? Đến lúc đó trời cao muốn thu lại phúc khí thì chẳng phải bách tính sẽ chết đói sao?

Những người cắn răng lấy tiền mua đất ruộng khi ruộng bội thu cũng không lỗ lắm, gia sản đều ở trong đó cả.

Thảm nhất là những người cứ tưởng năm nay sẽ được bội thu, nên đi mượn người khác tiền để tiêu trước, nghĩ đến khi nào thu hoạch lương thực thì bán đi một phần sẽ có tiền trả lại... Cái loại như vậy thì nên cho một bài học, để nhớ kỹ rằng khi đang dư dả thì nên cất giữ ít tiền, có câu nói rất hay, một nhà nếu không tích lũy ba năm thì khó mà thành nhà.

Bùi Càn chắc chắn nếu y đi hỏi sẽ nghe được lời dạy dỗ như vậy.

Cho nên y không đi.

Như vậy cũng chỉ để nhạc phụ nhạc mẫu trên trời biết mình không phải là người có lòng tham không đáy.

Bùi Càn dặn dò một số chuyện, y chuẩn bị truyền tin cho các nơi, để nha môn chú ý động viên và giáo dục, để dân chúng biết rõ làm người không nên quá tham lam.

Ý chỉ đã truyền ra ngoài rồi, nhưng vẫn có quan viên lần lượt tới hỏi: Vì sao lập Thái tử nhưng vẫn không được chúc phúc? Không phải thượng tiên đồng ý đây là Chân Long Thái tử sao? Vậy bọn họ đã làm việc gì khiến Thượng tiên lấy lại phúc khí sớm như vậy?

“Là vì Hoàng hậu nương nương không vui sao? Có phải bởi vì nàng không vui không?”

“Hoàng Thượng người hãy lấy đại cục làm trọng, trước mặt nữ nhân của mình hạ thấp một chút cũng không sao, người chỉ cần dỗ dành là xong chuyện.”

“Chúng ta đều là nam nhân, đều hiểu, nữ nhân ấy à, cho dù xinh đẹp thì nhìn lâu một chút sẽ chán. Nhưng Hoàng hậu nương nương không phải là nữ nhân bình thường, cho dù nàng đã vào cung bảy năm, Hoàng Thượng người nên yêu nàng nhiều như lúc ban đầu.”

“Nương nương cố gắng nhiều như vậy, nương nương đáng giá.”

“...”

Bùi Càn đã bị các đại thần hồ đồ này chọc cho tức chết.

Vừa xảy ra chuyện đã cảm thấy có chuyện xảy ra ở hậu cung của y rồi, chụp cái nồi này xuống cũng thuận tay quá mà! Nhưng Bùi Càn là loại cãi không lại thì vui vẻ nhận thua sao? Y không phải!

Nhớ lại lúc đầu, y còn chưa độc sủng Trường Hi cung, lúc ấy không có chuyện gì xảy ra cả. Bây giờ độc sủng rồi, Hoàng hậu còn không vui gì nữa?

Trẫm để nàng đi khắp nơi, ngay cả nàng đi Tần quốc cũng không quản, còn có việc gì có thể khiến nàng không vui hay sao?

“Là do các ngươi! Nhớ lại đi, Hoàng hậu là nữ nhân. Nghe nói địa vị nữ nhân ở Tần quốc được nâng cao nên nàng rất vui vẻ, còn các ngươi thì suốt ngày ồn ào nói cái này không đúng, cái này không nên, việc này sẽ khiến âm thịnh dương suy, quốc gia lộn xộn, còn nói nữ nhân chỉ thích hợp giúp phu dạy tử, các nàng không nên xuất đầu lộ diện ra ngoài... Hoàng hậu nghe được những lời này, làm sao mà vui vẻ cho được. Nàng còn hỏi trẫm, có phải trẫm xem nàng là một công cụ sinh Hoàng tử không? Hỏi trẫm có phải thiếu tôn trọng nàng quá rồi không.”

Không cần nghi ngờ, đoạn sau là do y tự soạn ra đấy.

Lập tức chụp ngược cái nồi này về cho đám đại thần.

Đám đại thần nhìn nhau, tất cả đều không ngờ là Hoàng hậu lại ủng hộ nam nữ bình đẳng!

“Hoàng hậu nương nương không thể so sánh với nữ nhân bình thường được.”

“Đúng vậy, nương nương cao quý hơn so với bất kì ai, nàng không phải là những người mà chúng thần nói.”

“Những nữ nhân khác không giống với nương nương...”

Nhìn bọn họ cuống quýt giải thích, Bùi Càn khịt mũi: “Vậy trẫm hỏi các ngươi Hoàng hậu không phải là nữ nhân sao? Nếu nàng là nữ nhân, chẳng phải đã bị các ngươi đặt cùng một chỗ với bọn họ rồi khinh thường sao? Nam nhân trên đời này đều nói rằng những việc nữ nhân làm không xứng để ngang hàng với nam nhân, vậy nên nữ nhân tôn quý nhất trên đời này thu lại phúc lợi của các ngươi, để các ngươi tự nghĩ cách mà thu hoạch đi.”

Có mấy vị đại thần sốt ruột lo lắng.

Cứ nói liên tục là không phải vậy, không có chuyện như vậy, còn nói Bùi Càn nhất định phải giúp họ giải thích, hiểu lầm này quá lớn rồi.

“Giải thích? Giải thích thế nào? Trẫm dám nói thì nàng dám để trẫm dùng hành động thực tế để chứng minh, hành động thực tế đó các khanh hiểu không? Chính là lấy Tần quốc phía nam làm mẫu, cũng cho nam nữ bình đẳng, dùng việc này để chứng minh chúng ta không xem thường nàng.”

Vậy không được!

“Tần quốc này thật đúng là một tai họa, đáng lẽ ra lúc ấy nên giúp Thanh Lai vương diệt bọn họ.”

*

Chuyện vừa xảy ra, Phùng Niệm không biết, nàng cũng không muốn biết.

Nàng nhân được tin tức của Chính ca nói rằng mấy kỹ thuật viên vừa làm luyện sắt, vừa làm cái khác, hình như làm ra máy dệt dùng tốt hơn so với trước đây.

Phùng Niệm cũng không biết kỹ thuật viên đã từng tìm hiểu qua kỹ thuật triều Thanh, bây giờ học theo Anh quốc cách mạng công nghiệp sớm hay chỉ là trùng hợp.

Cái này không quan trọng, quan trọng là... Tàu hỏa và máy dệt Jenny được sửa tên lại và ra đời ở chỗ này.

Sau khi Phùng Niệm biết được, đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Sau đó nàng lại nghĩ tới, bên Tần quốc có loại cây đay, nhưng không nuôi dê được, cũng không trồng được bông vải, nguyên vật liệu là một vấn đề.