Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 5: Cất hết sự tự đại của ngươi



Edit: Yne | Beta: Nhyy

Đại Lang nhìn nàng với vẻ tràn đầy mong đợi: “Thế…”

“Ta không làm không công giúp ngươi đâu.” Phó Yểu ngắt lời trước khi hắn kịp nói: “Tam Nương chắc đã nói với ngươi là không nên giao dịch với ta rồi nhỉ. Đúng như lời nàng ta nói, muốn lấy được thứ gì từ ta thì phải trả giá cho điều đó.”

“Nhưng ta không có tiền.” Đại Lang đáng thương nói.

Phó Yểu xẹt ngón tay qua bờ môi hắn: “Ta không cần tiền. Ta muốn lưỡi của ngươi.”

“Hả?” Đại Lang sợ tới mức tụt về phía sau, tay bịt kín miệng, hai mắt mở to tròn, nhìn vị đại tỷ tỷ trước mặt như một yêu quái ăn thịt người.

“Xem ngươi sợ chưa kìa.” Phó Yểu  mỉm cười, nhưng giọng nói đó thật sự khiến người ta không thấy dễ chịu chút nào: “Ngươi yên tâm, sau khi giao dịch xong thì cùng lắm kiếp sau ngươi chỉ biến thành một người câm mà thôi. Sao, có hứng thú không?”

Đại Lang lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn không muốn.”

“Ồ.” Phó Yêu nghe được câu trả lời thì giọng điệu cũng thay đổi, đẩy nhẹ hắn ra ngoài, mất hứng đi về sau bình phong: “Thế khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì tới tìm ta.”

Đại Lang và Tam Nương ở bên ngoài liếc nhìn nhau, Tam Nương cong khóe môi nhìn hắn, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Nhưng Đại Lang lại biết nàng ta đang khen ngợi hắn.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Đại Lang vẫn như thường lệ, đưa phu thê Hà thợ mộc xuống núi, Tam Nương lần này không đi theo.

Nàng ta biết, quan chủ có lời muốn nói.

“Đứng ở cửa làm gì, vào trong nói chuyện.” Phó Yểu quả nhiên lên tiếng.

“Vâng.” Tam Nương đi vào.

“Phó Tam, bắt ngươi làm tỳ nữ cho ta làm ngươi thấy ấm ức lắm đúng không?” Phó Yểu hỏi.

“Không.” Tam Nương đáp.

“Nhưng ta lại có cảm giác, ngươi thân là nữ nhi Phó gia, cho dù có chết thì vinh quang của Phó gia vẫn luôn hiện hữu trong lòng ngươi, khiến ngươi mặc dù đang làm chuyện thấp kém nhưng trong lòng lại ghét bỏ vị chủ nhân là ta. Điều này làm ta rất buồn.” Phó Yểu lạnh nhạt nói.

Tam Nương không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói: “Ngài lo lắng nhiều rồi. Tam Nương không có ý đó.”

“Đó là do ngươi cảm thấy không có mà thôi. Người Phó gia ai cũng bảo thủ cả.” Phó Yểu như nhớ tới điều gì, lạnh nhạt nở nụ cười: “Ngươi kế thừa cái tính này, rất tốt.”

Tam Nương im lặng một lúc, nói: “Ngài tức giận vì Đại Lang từ chối ngài sao? Nhưng hắn còn nhỏ, hắn cần một cuộc sống mới.”

“Ngươi tốt bụng thật đấy.” Phó Yểu cười khinh: “Chút đầu óc cũng không có, bảo sao bị vị hôn phu phái người mưu sát, cuối cùng chỉ có thể tích tụ oán khí, cầu xin người khác báo thù giúp mình.”

Chuyện cũ bị khơi dậy khiến lòng dạ Tam Nương đau nhói, không nhịn được mà run rẩy: “Ngài hà cớ gì phải nói khó nghe như vậy?”

“Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, hiện giờ ngươi chỉ là một linh hồn du đãng, chứ không phải là Tam tiểu thư của Phó gia. Cất hết sự tự đại của ngươi đi, hậu hạ ta thật tốt là nhiệm vụ của ngươi bây giờ. Trước kia đúng là ta đã đồng ý giúp ngươi báo thù, nhưng cũng không nói sẽ làm ngươi tận mắt nhìn thấy thù hận được báo.”

Lòng Tam Nương thắt chặt, cuối cùng cũng hiểu ý nàng muốn nói.

Nàng ta ép mình cúi đầu, đáp: “Vâng.”

Khi Đại Lang trở về, cảm thấy không khí trong đạo quan trở nên kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu.

Lúc hắn nói chuyện với Tam Nương, Tam Nương vừa nói lắp vừa đáp lời như thường, còn quan chủ thì đã biến mất tăm.

Mấy ngày sau, trong đạo quan chỉ còn lại bọn họ, quan chủ vẫn không xuất hiện. Đại Lang cảm thấy nhẹ nhõm về chuyện này, còn lén nói với Tam Nương: “Đệ thật sự rất sợ quan chủ lén cắt lưỡi của đệ.”

Tam Nương không trả lời.

Với chuyện này, nàng ta cũng dám chắc chắn.

Tối hôm đó, Đại Lang ngồi trước cửa đạo quan, trông mong nhìn xuống chân núi.

Đã ba ngày rồi mà phụ mẫu hắn vẫn chưa tới.

“Chắc là có chuyện gì đó nên mới chậm vậy.” Hắn tự an ủi mình.

Nhưng tới ngày thứ tư, thứ năm, hắn vẫn không thấy ai cả. Mãi cho tới ngày thứ tám thì nương hắn mới vác đồ lên núi.

Bình thường những công việc như này đều do nam nhân làm, nữ nhân chỉ hỗ trợ giúp đỡ mà thôi. Nhưng giờ chỉ có một người lên núi thì chắc chắn đã có chuyện không tốt xảy ra.

Sau khi Tam Nương nhìn thấy thì cố giữ cho hắn bớt xúc động, mãi tới khi trời tối hẳn mới thả hắn ra.

Đại Lang vừa xuất hiện đã lập tức hỏi nương của hắn: “Hà sư phụ đâu?”

Hắn chưa nhận lại phụ mẫu của mình, bình thường đều dùng ‘Hà sư phụ’ và ‘Hà đại nương’ để gọi. 

Hà nương tử nhìn thấy hắn, chưa nói lời nào đã rơi nước mắt. Nàng còn định quỳ xuống trước mặt Đại Lang nhưng bị Đại Lang giữ lấy: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngài mau nói đi, có lẽ ta có thể giúp đỡ.”

“Hắn bị bệnh. Đại phu nói rằng nếu không chữa trị thì sẽ xảy ra chuyện.” Hà nương tử vừa nói vừa rơi nước mắt: “Ta muốn cầu xin quan chủ cứu hắn, các ngươi có thể dẫn ta đi gặp quan chủ được không?” Giữa nhi tử và phu quân chỉ có thể cứu được một người, nàng suy nghĩ một đêm, quyết định cứu phu quân của mình.

“Cái gì!” Hai chân Đại Lang mềm nhũn, cả người gần như ngồi ngã trên mặt đất.

Tam Nương ở phía sau nghe được câu này cũng rất ngạc nhiên, ngừng bước.

“Ta có thể khẩn cầu các ngươi mang ta đi gặp quan chủ được không?” Hà nương tử vẫn còn tiếp tục cầu xin, nàng đã hoàn toàn gửi gắm hy vọng của mình vào nơi này rồi.

Cuối cùng vẫn là Tam Nương lên tiếng: “Quan chủ có thể cứu.” Dứt câu, nàng ta nhanh nói tiếp: “Ngươi về trước đi, ngày mai lại tới. Quan chủ có thể cứu.”

“Thật sao?” Hà nương tử thút thít hỏi lại.

“Ừ.”

“Vậy ta ở lại chờ, hay là ta đưa người qua đây?” Hà nương tử vội hỏi.

Đại Lang lúc này cũng hiểu, hắn cố nén cảm xúc của mình lại, nói theo: “Đừng, quan chủ bây giờ không ở đây. Buổi tối người trở về ta sẽ nói lại với người. Người chắc chắn sẽ cứu… Hà sư phụ, ngài an tâm đi.”

“Thật sao?” Hà nương tử vẫn thấy khó tin.

“Tất nhiên là thật.” Đại Lang tỏ vẻ nhẹ nhàng mà nói: “Quan chủ của chúng ta rất tài giỏi, cái gì cũng làm được. Chỉ là một mạng người mà thôi, người chắc chắn có thể cứu. Ngài mau trở về chăm sóc Hà sư phụ đi.”

Hà nương tử lúc này cũng không biết phải làm gì, sau một hồi mới ngập ngừng nói: “Thế ta về trước, ngày mai ta lại tới được không?”

“Được, về trước đi.”

Đại Lang khó khăn lắm mới khuyên được mẫu thân, hắn vội vàng xoay người về phía đạo quan mà kêu khóc: “Quan chủ ngài có ở đây không? Ta đồng ý cho ngài lưỡi của mình, cầu xin ngài hãy cứu cha ta đi, được không?”

Tam Nương đứng ngoài cửa nhìn Đại Lang liều mạng dập đầu, nhất thời không thốt lên được lời nào.

“Quan chủ?” Nhưng cho dù Đại Lang có gọi cỡ nào thì Phó Yểu cũng không xuất hiện.

Lúc sau, Đại Lang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất khóc nức nở, mặc dù hắn không có nước mắt để rơi.

Lúc này, không biết là ai nhỏ giọng than thở một câu: “Phụ chết tử sinh, có lẽ cả đời này ngươi sẽ không thể gặp lại được hắn đâu.”

Câu này giống như một thanh kiếm đâm vào trái tim Đại Lang, đau tới mức hắn gần như thở không nổi, trong nháy mắt, khóe mắt rõ ràng không nên có bất kỳ thứ gì của hắn rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt. Nước mắt ngừng ngay giữa không trung, có một đôi tay im lặng đỡ được nó.

“Đúng là rất xinh đẹp.” Phó Yểu giơ giọt nước mắt trong tay lên trước ánh trăng, giọt nước mắt như đá quý phản chiếu ánh sáng xinh đẹp hấp dẫn lòng người: “Tiểu nô lệ, bây giờ ngươi mới xem như là vượt qua giá trị vốn có.”

Đại Lang không ngờ nàng lại đột ngột xuất hiện, hắn ngẩn người một lát rồi vội vàng cầu xin: “Quan chủ, xin ngài hãy cứu cha ta, ta đồng ý cho ngài lưỡi.”. Ngôn Tình Hay

“Nể tình giọt nước mắt của ngươi, ta sẽ không tăng giá.” Phó Yểu nói: “Còn bệnh của cha ngươi, đại phu có một việc không nói với nương của ngươi, đó là bệnh của hắn cần có dược liệu rất quý giá. Chỉ cần có tiền là hắn sẽ khỏe mạnh như người bình thường ngay. Tóm lại, vấn đề vẫn là tiền bạc.”

“Nhưng tình trạng của hắn bây giờ không ổn.”

“Bảo hắn ngày mai lên núi là được.”

Hôm sau lúc chạng vạng, Hà nương tử nhờ người nâng phu quân của mình lên núi. Lúc này, nàng phát hiện trong đạo quan có thêm một thứ, giữa sân xuất hiện một cái đỉnh đồng lớn.

Đỉnh đồng này nom có vẻ cũ kỹ, bên ngoài cũng rỉ sét khá nhiều, trong thì có một tầng cát mịn, ngoài ra không có gì cả.

Tam Nương và Đại Lang đang chờ ở cửa chính.

“Bao nhiêu người đến?” Phía sau tượng Tam Thanh vang lên giọng nói của Phó Yểu, các thôn dân đứng gần chút đều nghe được.

Đại Lang nói: “Tổng cộng 27 người.”

“Bảo những người tuổi gà tránh ra, còn lại thì mỗi người cầm một nén nhang.”

“Nhang?” Đại Lang bất ngờ, bọn họ không có thứ này.

May mà có Phương Nhị chủ động nói: “Bây giờ ta lập tức xuống núi lấy.”

Nhà hắn lần trước đi tiết thanh minh vẫn còn dư một ít nhang nến, xém chút nữa hắn cũng quên mất mấy thứ này, cũng do hắn chẳng mấy khi dùng tới nhang đèn.

Hắn vội vàng đi rồi nhanh chóng quay lại. Mỗi người cầm một nén nhang, bái tượng Tam Thanh xong thì cắm vào trong đỉnh đồng lớn.

Không biết tại sao, vừa cắm xuống thì trong chớp mắt nhang đã cháy hết. Vốn một nén nhang cần khoảng mười lăm phút để cháy hết, nhưng giờ chỉ một lát sau đã không còn. Người xung quanh thấy thế đều sôi nổi bảo lạ.

Sau khi đốt nhang xong, Tam Nương cầm chum rượu, lấy một nhúm tro tàn của nhang để vào giữa chum, rồi đổ rượu vào trong chum, đút cho Hà thợ mộc uống trước mặt mọi người.

Uống xong chén rượu, sắc mặt Hà thợ mộc lập tức hồng nhuận lên, chỉ một lát sau hắn đã ngồi dậy từ trên ván cửa.

“Khỏi bệnh rồi?” Vì hiệu quả quá nhanh nên các thôn dân đều trợn mắt há hốc mồm.

Đại Lang cũng rất vui mừng, hắn vội vàng chạy tới xem thử phụ thân còn làm sao không, nhưng hắn chưa cả tới gần thì Hà thợ mộc đã bị mọi người vây quanh.

Trong nháy mắt, lòng Đại Lang bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác kì lạ.

Mặc dù hiện giờ hắn vẫn đang đứng chung một chỗ với cha nương, nhưng ranh giới giữa sống và chết là một khe rãnh không thể vượt qua, ngăn cách bọn họ ở hai thế giới tách biệt, khiến vui buồn của họ không thể chạm tới nhau.

“Các ngươi về đi, mai lại tới.” Tam Nương bảo mọi người.

“Được được.” Hà nương tử vội vang chắp tay hành lễ, những người khác cũng bắt chước theo nàng rồi rời đi.

Đợi khi mọi người rời đi, đạo quan trở lại yên tĩnh thì Đại Lang mới gục đầu xuống, ngồi trên bậc thang lát đá xanh, vẻ mặt cô đơn.

Tam Nương lại vào trong hỏi: “Ngài đã sớm biết Hà thợ mộc sẽ sinh bệnh?”

“Ừm.” Phó Yểu cầm nước mắt, lạnh nhạt đáp.

“Cho nên ngay từ đầu ngài muốn giúp Đại Lang?”

Phó Yểu ngừng tay, cười nhạo nói: “Ngươi xem, ngươi lại tùy tiện đoán mò người khác. Ta biết Hà thợ mộc bị bệnh là vì ta có khả năng đó, ta và Đại Lang làm giao dịch cũng là vì ta và hắn đều có thứ mà đôi bên đều cần, đó là giao dịch công bằng.

Còn ngươi, đầu tiên là vì ngươi sợ ta, cho nên chủ quan nghĩ rằng ta có ác ý, sau này khi thấy ta cứu Hà thợ mộc thì lại cho rằng ta có một trái tim lương thiện. Phó Tam, lòng người là thứ mà ngươi có thể dễ dàng nhìn thấu được hay sao?”