Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 137: Những ván cờ



Phụng phịu giận dỗi một hồi, rốt cục nữ hài cũng chịu dẫn Lý Thuần Quân đi gặp 'phụ hoàng'. Bản thân nàng tuy khá bướng bỉnh nhưng cũng không phải loại người qua loa tắc trách, ngược lại còn rất có tinh thần trách nhiệm là đằng khác.

Theo chân nữ hài, Lý Thuần Quân vẫn bị tộc nhân Thần tộc dọc đường soi mói như cũ. Chỉ là lần này trong những ánh mắt đã không chỉ là sự coi thường, mà đâu đó còn ẩn chứa sự kinh ngạc.

Lý Thuần Quân ngầm suy đoán là do những người này đang không hiểu lí do vì sao hắn lại đi theo công chúa của họ rồi đi.

Bất quá, Lý Thuần Quân cũng không rảnh để ý đến ánh nhìn của những người này cho lắm.

Hắn chú ý quan sát xung quanh, lập tức nhận ra là bản thân đang di chuyển trong một hành lang không gian tràn ngập phong bạo. Cũng may là kết giới bảo vệ xung quanh tàu đủ kiên cố, bằng không thì hầu hết thủy thủ đoàn ở đây chắc chắn sẽ bị xé tan xác.

Không còn cơ hội để suy nghĩ nhiều, Lý Thuần Quân liền đã được vị tiểu công chúa kia dẫn đến nơi. Đúng với căn phòng nơi một vị lãnh đạo tối cao đang làm việc, chỗ này thật sự quá mức xa hoa cùng sang trọng, để Lý Thuần Quân chịu sáng muốn mù hết cả mắt.

Tại chiếc bàn làm việc nằm giữa căn phòng, Thần Hoàng đã sớm ngồi chờ sẵn. Hắn đã cố ý thu liễm khí tràng để Lý Thuần Quân có thể dễ dàng giao tiếp, cũng như giúp cho cuộc trao đổi lần này có thể diễn ra tự nhiên hơn.

Bước vào phòng, Lý Thuần Quân lập tức ôm quyền cúi người hành lễ: "Lý Thuần Quân bái kiến Thần Hoàng đại nhân"

"Miễn lễ"

Ra hiệu cho Lý Thuần Quân bỏ qua lễ nghi, Thần Hoàng lập tức xoáy thẳng vào vấn đề chính: "Về chiến tích của ngươi ta đã có nghe qua rồi. Mặc dù tên Ma Thần kia vốn không liên quan gì đến tộc ta, nhưng nếu để thả hắn sống sót thì chưa chắc gì tộc ta đã không gặp nguy hiểm"

"Tóm lại là... Mau kể cho ta nghe về mọi chuyện diễn ra hôm đó đi. Cũng như nguyên nhân khiến cho Thiên Đạo chủ động giúp đỡ ngươi"

Lý Thuần Quân gật đầu, lập tức kể lại toàn bộ sự việc cho Thần Hoàng nghe. Tất nhiên là hắn chỉ kể những gì nên kể, còn những chuyện không nên tiết lộ thì hắn vẫn sẽ không tiết lộ.

Hắn còn chưa biết được vị Thần Hoàng này có đáng tin hay không.

"Thần Nông Đại Đế sao... Ta chưa từng nghe qua cái tên này" Thần Hoàng nhíu mày: "Trong trường hợp không rõ niên đại, thật khó để xác định được hắn ta tồn tại trước hay sau các thủy tổ của tộc ta"

"Nhiều khả năng là trước, bởi vì Thần Nông Đại Đế đã xuất thế ngay sau khi thiên địa này vừa mới hình thành chưa được bao lâu. Khi đó, thế gian này vẫn chưa có bao nhiêu sinh linh xuất hiện, nên hẳn là thủy tổ của chư tộc sẽ được sinh ra sau này" Lý Thuần Quân nói.

"Cũng phải..." Thần Hoàng thở dài: "Trong Thần Ma đại chiến thì nhân tộc các ngươi vẫn luôn lép vế, không có bao nhiêu cơ hội xuất hiện, thậm chí còn phải không ngừng lẩn trốn... Trong khi trên thực tế thì các ngươi còn xuất hiện trước cả các vị Thần cường đại kia"

Thần Hoàng dừng lại, ngẫm nghĩ thêm một chút rồi thở dài: "Vì thiên phú không nổi bật, chỉ có thể lẩn trốn nên các ngươi mới có thể tồn tại, trở thành chủng tộc lâu đời bậc nhất. Còn chúng ta thì... Chẳng qua chỉ là một chi tộc may mắn được kế thừa huyết mạch của cổ thần thời đại hậu đại chiến nên mới có thể tung hoành đến tận bây giờ"

"Nhưng mà, có một điều mà ta cảm thấy rất lạ"

"Nếu đã là một trong những chủng tộc đầu tiên thì lẽ ra thiên phú của nhân tộc các ngươi phải không tệ mới đúng. Thế thì lí do vì sao các ngươi lại không có chỗ đứng trong Thần Ma đại chiến cơ chứ? Thật khó hiểu" Thần Hoàng lắc đầu: "Lẽ nào trong lúc đại chiến, tên Ma Thần kia đã hạ xuống nguyền rủa ác độc nào đó lên tộc các ngươi rồi?"

Lý Thuần Quân: "..."

Không không không, mặc dù tộc Bách Việt đúng là những nhân tộc đầu tiên... Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là họ đã sớm di cư sang thế giới khác mất rồi.

Đúng là chúng ta sau này cũng là nhân tộc, nhưng chung quy vẫn không phải tộc Bách Việt kia... Đã như thế thì làm sao chúng ta có thể hưởng được đãi ngộ của 'chủng tộc đầu tiên' cơ chứ?

Cơ mà những lời này Lý Thuần Quân chỉ có thể nói trong lòng, không thể trực tiếp trả lời Thần Hoàng được.

Cứ để cho nó yên tĩnh chìm sâu trong dòng sông lịch sử đi.

Lý Thuần Quân vẫn chưa chắc việc mình tiết lộ sẽ ảnh hưởng như thế nào đến vận mệnh của nhân tộc, vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ, tuyệt đối không!

"Thôi được rồi, lịch sử vẫn là lịch sử, chúng ta vẫn nên trân trọng hiện tại thì hơn" Thần Hoàng lại trút xuống một ngụm trọc khí, sắc mặt có phần kém cỏi nói: "Tiểu tử, hẳn là ngươi cũng cảm nhận được việc mình đang bị kì thị rồi đúng không?"

Lý Thuần Quân gật đầu.

"Đây cũng là vấn đề mà ta luôn trăn trở. Tộc ta trước giờ vẫn luôn như vậy, không thể thoát khỏi cái bóng đầy vinh quang của quá khứ" Thần Hoàng lộ vẻ khổ tâm nói: "Tư tưởng là một thứ cực kì khó cải tổ, nhất là khi nó đã ăn sâu vào máu thịt và linh hồn... Ta muốn cho thần dân của mình biết rằng thật ra chúng ta không hề đặc biệt như vậy... Nhưng mà, ta thất bại"

Lý Thuần Quân nhướng mày, một mặt kinh ngạc nhìn Thần Hoàng.

Trong khi cả tộc đều kiêu ngạo tự đại, tự cho mình là thượng đẳng, đứng trên vạn loại sinh linh thì bản thân Thần Hoàng lại... Mang một tư tưởng hoàn toàn trái ngược?

Này...

Ngươi có thật sự là Thần Hoàng hay không vậy?

"Từ cuộc nói chuyện, hẳn là ngươi cũng nhận ra ta rất thích nghiên cứu sử sách" Thần Hoàng cười nói: "Ta không chỉ học lịch sử của bản tộc mà còn xem qua sử sách của chư tộc. Từ đó, ta mau chóng nhận ra một sự thật rằng tộc mình đã tự thần thánh hoá bản thân để có thể trở nên thượng đẳng... Đây là điều mà ta vô cùng khó chấp nhận"

"Lịch sử, tuyệt đối không được xuyên tạc!" Thần Hoàng trầm giọng nói.

Lý Thuần Quân: "..."

Hắn chỉ có thể im lặng. Vì hắn đâu biết phải nói gì trong tình cảnh này?

"Như ta đã nói trước đó, Thần tộc chẳng qua chỉ đang hưởng xoáy lợi ích từ huyết mạch của tổ tiên mà thôi. Chúng ta căn bản không phải những người được trời chọn để đứng trên vạn vật... Nhưng tiếc là tộc ta lại không hề nghĩ như vậy"

Thần Hoàng ngậm ngùi, có chút vô lực nói tiếp: "Đây là một tư tưởng rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm trong trận chiến với Ma tộc. Thậm chí nếu như không cẩn thận, tộc ta nhiều khả năng sẽ toàn diệt, hoặc nhẹ hơn thì không thể ngóc đầu dậy trong rất nhiều năm, thậm chí là vĩnh viễn"

Lý Thuần Quân gật đầu.

Đúng vậy, tư tưởng của Thần tộc hoàn toàn khác với Ma tộc.

Thần tộc cho rằng bản thân là thượng đẳng, trời sinh đã đứng trên vạn linh... Nhưng Ma tộc thì lại hoàn toàn trái ngược. Ma tộc luôn cho rằng bản thân bị thiên khiển, thiên địa bất dung, không thể làm mọi chuyện theo ý mình... Cho nên, hầu hết con dân Ma tộc đều mang theo ý niệm chiến đấu đến chết mới thôi.

Thân là gián điệp nằm vùng Ma tộc nhiều năm, đây chính là kinh nghiệm mà Lý Thuần Quân đúc ra được.

Khỏi phải nói, khi đem hai luồng tư tưởng kia đối đầu với nhau, ai thắng ai thua, bất cứ ai cũng đều biết rõ.

"Tư tưởng đúng là một thứ không dễ cải tổ" Lý Thuần Quân thở dài.

Nhân tộc cũng có một chút giống với Ma tộc, nhưng suy cho cùng thì họ cũng không cực đoan như Ma tộc.

Ma tộc... Nói một cách đơn giản thì họ là những kẻ điên đấu tranh vì sinh tồn.

"Thế nên, lần này đến gặp Nhân Hoàng, ta đã nhất trí cùng hắn ta thiết lập nên một ván cờ khổng lồ" Thần Hoàng nói: "Nếu thắng, chúng ta sẽ tiếp tục tồn tại. Có nếu thua thì chúng ta liền mất hết tất cả, không có ngoại lệ"

Lý Thuần Quân trầm mặc.

Hẳn là cả Nhân Hoàng cùng Thần Hoàng đều nhận ra nếu như tộc mình cứ giữ tư tưởng như thế mà chiến tranh với Ma tộc thì bản thân sẽ đại bại là cái chắc... Vậy nên họ mới liên thủ lại, ý đồ cùng nhau thay đổi đường lối tư tưởng của tộc nhân?

Không hổ là những lãnh đạo tối cao, lối suy nghĩ thật chu toàn.

Trước khi đại chiến xảy ra, họ phải thay đổi tư tưởng của thần dân trước... Bằng không, khi những con quái vật chỉ biết đấu tranh vì sinh tồn kia ập vào... Bọn họ sẽ cầm chắc cái chết.

"Những chuyện cơ mật không cần nói cho ta" Lý Thuần Quân khoát tay nói: "Tuy cả hai người các vị đều biết số mệnh của ta rất đặc biệt, nhưng sự thật là chuyện ta phải làm lại không quá liên quan đến những việc các vị đang làm"

"Vậy sao?" Thần Hoàng nhíu mày, trầm tư một thoáng rồi gật đầu: "Được rồi, không nói thì không nói. Dù sao thì chuyện này cũng càng ít người biết càng tốt"

Hàn huyên thêm một chút, Lý Thuần Quân liền quyết định quay trở về, trả lại không gian yên tĩnh cho Thần Hoàng tiếp tục làm việc.

Nhưng cho dù đã ra ngoài được khá lâu, trong lòng Lý Thuần Quân vẫn không tẩy sạch được chút dư vị sau cuộc nói chuyện với Thần Hoàng.

Thần Hoàng là một kẻ rất kì lạ. Hắn muốn bẻ gãy tư tưởng của tộc mình, nhưng mục đích đằng sau lại xuất phát từ ham muốn muốn cứu lấy tộc mình. Thành ra Lý Thuần Quân thật chẳng biết nên nói tên này là một kẻ độc đoán hay lương thiện nữa.

Có điều, ván cờ lần này của Nhân Hoàng cùng Thần Hoàng hắn sẽ không xen vào thật. Tuy nói ván cờ này đúng thật là khổng lồ, nhưng tính ra vẫn không thể so sánh được với những người khổng lồ đang đánh cờ ở phía bên kia bầu trời.

Dù đã qua khá lâu rồi, thế nhưng Lý Thuần Quân căn bản chưa từng quên những gì Hằng tỷ tỷ đã nói trước kia.

"Vĩnh Hằng Thiên Đao cùng Bất Diệt Thiên Đao... Tất cả đều là những thứ đã được sắp đặt trong vô thanh vô tức" Lý Thuần Quân nói khẽ: "Ở thế giới trước đó, hẳn là thế gian sẽ không phải chịu cảnh trở thành bàn cờ như thế này... Nhưng vì sự nghịch chuyển của Thiên Đạo mà thế giới đã dẫn đến sự chú ý của Chư Thần... Và sau cùng là trở thành như thế này"

"Các vị thần ngoài kia sẽ không bị ước thúc bởi pháp tắc thời gian của thế giới, có thể tùy ý can thiệp vào bất kì thời điểm nào của quá khứ, hiện tại cùng tương lai... Điều này thật sự là gian lận mà"

Lý Thuần Quân thở dài, đâu đó trong thâm tâm dần cảm thấy thật sự bất lực.

Thế gian vạn sự... Tất cả đều là những ván cờ. Chúng chỉ khác biệt ở chỗ là lớn hay nhỏ, tinh vi hay không tinh vi.