Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 149: Không thể phản bác



Không lâu sau.

Khi đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, Lý Thuần Quân cùng Chiêu Dương công chúa đã cùng nhau lựa chọn một khu vực tương đối an toàn rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trong khi Lý Thuần Quân đang tiếp tục nghiên cứu mê cảnh thì Chiêu Dương công chúa đã sớm lăn ra ngủ ngon lành bên cạnh hắn. Đây là do Lý Thuần Quân cố tình bắt nàng đi ngủ, vì giấc ngủ đối với nàng mà nói là mười phần trọng yếu.

Đừng quên nàng sở hữu năng lực tiên tri thông qua giấc mơ.

"Ha... Thật phiền toái, mãi vẫn không tính ra được..."

Giữa lúc lâm vào bế tắc, Lý Thuần Quân không nhịn được thở dài một hơi. Đặc biệt là khi bản thân hắn đang được bao quanh bởi hàn khí lạnh lẽo, điều đó vô tình khiến cho tiếng thở dài của hắn càng thêm phần già nua.

Ngắm nhìn đôi bàn tay đang từ từ trở nên nhăn nheo, Lý Thuần Quân biết rõ thời gian của mình đã không còn nhiều nữa. Không còn cách nào khác, hắn đã lựa chọn tìm kiếm sự giúp đỡ của hệ thống như một phương thức tối ưu.

[Giúp ngươi cũng được thôi]

Hệ thống đáp lại lời cầu cứu của hắn một cách rất thản nhiên: [Nhưng mà mê cảnh này cũng không phải quá mức khó giải, ngươi cần thiết phải dùng dao mổ trâu như ta sao? Phải biết là ta không thể tùy tiện lộ diện, cũng như vận dụng năng lực của mình]

"Ta không có thời gian" Lý Thuần Quân sâu kín thở dài.

[..., Được rồi, nghe ngươi than thở làm ta cũng thấy mệt theo]

Sau một lúc đậu đen rau muống, tinh linh hệ thống với hình hài của Nữ Thiên Đạo đã xuất hiện bên cạnh Lý Thuần Quân. Nàng vô thanh vô tức ôm lấy hắn từ phía sau rồi đặt hai tay lên mắt hắn. Đây có thể xem như một loại phương thức cộng hưởng thị giác đến từ nàng.

Dưới con mắt của 'thượng đế', Lý Thuần Quân chỉ nhìn một thoáng là đã biết lối ra. Tuy nhiên, để tránh cho Chiêu Dương công chúa cảm thấy nghi ngờ, hắn vẫn là không nên làm quá lộ liễu.

"Nếu như ngươi đủ thấu hiểu về Sáng Thế Kinh thì ngươi căn bản chẳng cần ta phải giúp đâu. Bất quá thứ kia không dễ học, thành ra ta cũng không trách ngươi được" Nữ Thiên Đạo thở dài: "Mặt khác, ngươi cũng đừng bao giờ suy nghĩ về khởi nguồn của bộ kinh thư này, cứ tham ngộ cho kĩ là được rồi"

"Ngươi biết sao?"

"Không biết, chính vì cả ta cũng không biết nên ngươi mới không được phép biết" Nữ Thiên Đạo lắc đầu: "Chắc là ngươi cũng hiểu sự cường đại của nữ nhân kia rồi. Đừng bao giờ quên những gì nàng đã nhắc nhở ngươi"

"Ừm"

Hai bên trò chuyện thêm một chút, Nữ Thiên Đạo liền hoá bé tí, yên lặng trở về mi tâm của Lý Thuần Quân. Lúc này thì nàng đã không còn tâm trạng để đùa cợt hắn nữa, mà cho dù có muốn thì nàng cũng chẳng tìm ra được chủ đề để nói đùa.

Lý Thuần Quân vẫn không quên đồng đội của mình là một nữ nhân đùa bức.

"Nhưng nghĩ kĩ lại thì nàng ta cũng không nói sai... Xem ra ta vẫn nên dành thêm thời gian cho ba bộ kinh thư này, không thể cứ bỏ mặc chúng mãi được" Lý Thuần Quân lẩm bẩm.

Nghĩ liền làm, Lý Thuần Quân nhắm mắt lại, bắt đầu lĩnh ngộ nội dung của Sáng Thế Kinh.

Hắn nghĩ mình nên ưu tiên bộ này.

Yên tĩnh thêm một đoạn thời gian, Chiêu Dương công chúa đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Mắt thấy Lý Thuần Quân đang ngồi tu luyện, nàng cũng không định làm phiền hắn mà an tĩnh ngồi yên ở đó nhóm lửa.

Mỗi lần nhìn mặt Lý Thuần Quân là lòng nàng lại thêm một lần lo lắng. Nàng nhận thấy nếp nhăn trên mặt hắn đã càng lúc càng nhiều, nước da cũng không còn hồng hào như trước nữa. Điềm báo cho đại hạn của hắn đã bày ra rất rõ ràng, nàng không thể không thấy lo được.

Lần đó nàng đã bỏ chạy, nhẫn tâm bỏ hắn lại một mình... Nhưng lần này thì nàng sẽ không bỏ chạy nữa. Mặc kệ là tai hoạ gì sắp ập tới, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ hắn lại một mình thêm một lần nào nữa!

Cũng không lâu sau khi Chiêu Dương công chúa tỉnh dậy thì Lý Thuần Quân cũng đã tỉnh dậy theo. Hắn yên lặng nhìn nàng một chút rồi hỏi: "Có mơ thấy gì kì lạ không?"

Chiêu Dương công chúa lắc đầu.

"Thế thì tốt, ta đã tìm thấy lối ra rồi"

"Nhanh như vậy?" Chiêu Dương công chúa nhướng mày, trên mặt lộ ra kinh ngạc chi sắc.

"Ta là ai chứ? Đây chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt vãnh" Lý Thuần Quân cười khan một tiếng rồi đứng dậy phủi người.

Chiêu Dương công chúa mỉm cười, lập tức đứng dậy phủi người theo hắn.

Bằng vào trực giác của mình, không khó để nàng đoán ra là hắn đang nói dối. Đây là siêu năng lực của riêng nàng, không một ai trên đời này có thể bắt chước được!

Nhưng thôi, nếu hắn đã không muốn nói ra thì nàng cũng sẽ không hỏi. Nàng đủ tinh tế để hiểu được đạo lí 'mỗi người luôn có một bí mật nhỏ' mà.

Chiêu Dương công chúa là một người rất ôn nhu. Vì thế nên nàng sẽ không vạch trần hắn đâu!

Cứ như thế, Chiêu Dương công chúa liền vui vẻ theo chân Lý Thuần Quân tìm đến lối ra.

Như đã nói trước đó, nàng rất không thích bầu không khí lạnh lẽo của nơi này, muốn được rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Và lần này Lý Thuần Quân đã lại lần nữa thoả mãn nguyện vọng của nàng trong vô thức.

Quả nhiên, nàng với hắn rất chi là tâm đầu ý hợp nha...

Hì hì~

Nàng không có chọn sai người!

Nhờ tầm nhìn của thượng đế nên Lý Thuần Quân đã sớm xác định được có một lối ra đang nằm ở gần đây. Thật ra mê cảnh này cũng không chỉ có một lối ra duy nhất, chẳng qua là hắn đã chọn con đường gần với mình nhất mà thôi.

Không lâu sau, hàn khí xung quanh hai người đã vơi bớt dần, đồng nghĩa với việc hai người đã chọn đúng đường. Đến khi ra khỏi mê cảnh, dùng da thịt thưởng thức ánh mặt trời ấm áp, cả hai mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may là có hệ thống hỗ trợ, bằng không thì Lý Thuần Quân sớm muộn gì cũng chết cóng.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Chiêu Dương công chúa lại dùng thần thức do thám không gian xung quanh. Thấy tạm thời không có thứ gì tiếp cận mình, nàng đột nhiên lại cảm thấy có hơi thất vọng.

Nói thật, nàng vừa nãy đã có chút mong đợi sẽ có thứ gì đó nhào ra đón đường nàng... Vì nàng đã bắt đầu cảm thấy đói bụng rồi.

Lý Thuần Quân nhìn nàng, thấy nàng đang sờ sờ lên cái bụng nhỏ liền không khỏi dở khóc dở cười. Hắn thật có chút không hiểu nổi vì sao chiếc dạ dày nhỏ kia lại có thể tiêu hoá được lượng thức ăn khủng khiếp như vậy.

Mặc dù so ra hơi kém hơn Mộ Khuynh Tiên một chút... Nhưng đừng quên là nàng vẫn còn nhỏ.

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Thuần Quân, Chiêu Dương công chúa liền dùng bộ mặt đáng thương mà nhìn lại hắn. Nàng đang muốn lợi dụng dung mạo đáng yêu của mình để khiến hắn động lòng trắc ẩn.

Nhưng không, Lý Thuần Quân chỉ cốc đầu nàng một cái rồi nói: "Đợi ra xa mê cảnh thêm một đoạn nữa đi"

Hắn suy đoán trong khu rừng nguyên sinh này chắc chắn sẽ có yêu thú. Nhưng vì sự tồn tại của mê cảnh quỷ dị nên yêu thú hẳn là sẽ không xuất hiện ở khu vực lân cận mê cảnh.

Vì thế, tám chín phần khả năng là sau khi rời xa mê cảnh thêm một đoạn, bọn hắn sẽ bắt gặp sự tồn tại của yêu thú, thậm chí có thể bị tấn công bất ngờ.

Đến lúc đó cái bụng nhỏ của nàng liền không lo bị đói.

"Tu vi Khai Thiên Cảnh của nàng ta hẳn là đủ để tung hoành một góc trong khu rừng này đi?" Lý Thuần Quân xoa xoa cằm, cảm thấy không quá lo lắng lắm về chuyện mình có thể bị tấn công.

"Hệ thống, ngươi có thể cảm nhận sự tồn tại của Thái Sơ chí bảo như Triệu Tử Long hay không?" Lý Thuần Quân lại hỏi.

[Có thể. Ngay từ đầu ta đã cảm nhận được, chỉ là... Nó đang che giấu bản thân nên ta cũng không xác định được vị trí cụ thể của nó]

"Thật sự có?" Lý Thuần Quân mừng quýnh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng: "Nhưng tìm ra nó lại là một vấn đề"

Thấy Lý Thuần Quân lại lâm vào trầm tư, Chiêu Dương công chúa liền bĩu môi bất mãn. Nàng ra sức kéo hắn đi, mong muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh để có cái cho vào bụng.

Nàng muốn ăn, ăn để lớn, đủ lớn để có thể thành hôn với Lý Thuần Quân. Thế cho nên chuyện ăn uống đối với nàng mà nói cũng là một chuyện cực kì quan trọng, không thể ngó lơ!

Đúng vậy! Vì ngày đại hôn thật xinh đẹp và lộng lẫy, vì để bản thân không bị đau trong đêm động phòng, nàng nhất định phải ăn uống đúng giờ!

Lý Thuần Quân tất nhiên không biết trong đầu nàng đang có những suy nghĩ đen tối gì. Bất quá hắn lại biết là nàng đang rất muốn ăn nên cũng để mặc cho bản thân bị nàng lôi kéo đi.

Tốc độ của nàng lão nhanh, thành ra việc để nàng lôi kéo ngược lại là một biện pháp rút ngắn thời gian.

"Thật không nghĩ tới chuyện đầu tiên ta phải làm sau khi ra khỏi mê cảnh không phải là đi tầm bảo, mà là vào bếp nấu ăn cho tiểu tổ tông này" Lý Thuần Quân âm thầm kêu khổ.

Coi như là đã rời khỏi Thần Cung, hắn vẫn như cũ phải làm bảo mẫu cho cô nàng bướng bỉnh này. Thật đúng là bất hạnh!

Cơ mà... Hắn đã sớm đoán được chuyện này từ trước rồi nên cũng không cảm thấy đau lòng cho lắm... Thay vào đó chính là một loại ý niệm cam chịu.

"..."

Ủa khoan?

Ở đây với ở nhà thì có khác quái gì nhau đâu nhỉ?

Lý Thuần Quân bất ngờ nhận ra một chuyện còn đáng sợ hơn.

...

...

Tối hôm đó.

Trong cơn đói bụng cào xé, Chiêu Dương công chúa đã liều mạng chạy đi săn giết cả bầy lợn rừng không rõ tên gọi. Bất quá sau một hồi thẩm định, Lý Thuần Quân biết được loài này không có độc nên cũng thuận tay thu hết vào không gian trữ vật, để đó ăn dần.

Với sức ăn như máy cày kia, đống này sẽ hao đi nhanh thôi.

Tối hôm nay Lý Thuần Quân đã đem một con lợn rừng ra quay. Mùi hương mỹ thực toả ra làm Chiêu Dương công chúa thèm đến nhỏ cả nước bọt, hai mắt toả sáng, như thể muốn xơi tái thứ này ngay lập tức.

Đây rõ ràng là tham ăn đơn thuần, không hẳn chỉ vì muốn lớn lên đâu.

Thôi, vẫn là mặc kệ đi, đáng yêu là được.

"Phải rồi, mùi hương này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thu hút rất nhiều yêu thú tìm đến kiếm chuyện hay sao?" Chiêu Dương công chúa đột nhiên nói.

"Yên tâm đi, ta đã sớm bày trận ngăn cách rồi, không cần lo lắng" Lý Thuần Quân lắc đầu: "Trừ phi yêu thú đến quá gần, gần đến mức có thể nhìn thấy ánh sáng từ bếp lửa, bằng không thì sẽ không có chuyện chúng tìm thấy chúng ta đâu"

"Ồ, ngươi quả nhiên vẫn chu đáo như ngày nào nhỉ?" Chiêu Dương công chúa cười hì hì: "Thế, món này đã chín hay chưa?"

"Còn thêm một chút" Lý Thuần Quân vừa nêm thêm chút gia vị vừa nói sang chuyện khác: "Còn một chuyện mà ta quên hỏi ngươi. Đại tỷ và tam tỷ ngươi đều gả đi rồi sao? Gả cho ai?"

Lý Thuần Quân mơ hồ cảm thấy chuyện này rất thú vị. Đây là dự cảm đến từ trực giác của hắn.

"Đại tỷ sẽ gả cho Đại Hoàng Tử của nhân tộc, còn tam tỷ thì... Tạm thời vẫn chưa chọn ra được người mà nàng cảm thấy ưng ý. Nhưng hai bên đã định là nàng sẽ gả cho một trong các Hoàng Tử rồi" Chiêu Dương công chúa nói.

"Lăng Diệu Thiên? Tên đó thật không tồi, tuy đôi khi có hơi ái kỷ một chút nhưng tâm địa lại không xấu, nhất định sẽ là một phu quân tốt" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu tán thành.

Sau đó, Lý Thuần Quân lại nhếch miệng lên: "Thế, ngươi nghĩ sao về Thất Hoàng Tử Lăng Tuyệt?"

"Không trượng nghĩa, không thích" Chiêu Dương công chúa 'hứ' một tiếng, tỏ vẻ hờn dỗi nói nhỏ: "Biết rõ người ta thích ai rồi mà còn cố hỏi... Hừ!"

"Không không không, ta chỉ đang hỏi suy nghĩ của ngươi về hắn ta thôi. Ta đang định mai mối cho tam tỷ của ngươi một chút" Lý Thuần Quân cười hắc hắc, nghe rất không bình thường.

"Há, là vậy nha" Chiêu Dương công chúa lập tức thay đổi tâm trạng, nghiêm túc đánh giá Lăng Tuyệt: "Như đã nói trước đó, ta cảm thấy hắn ta có chút không trượng nghĩa... Nói đơn giản là sau khi gây chuyện xong, hắn sẽ không chút do dự ném nồi lên lưng bằng hữu"

"Chính xác"

"Mặt khác, cái khí chất phiêu phiêu kia của hắn làm ta cứ cảm thấy hắn trông giống như một tra nam. Ta khá chắc là hắn đã từng vào thanh lâu khoái lạc không ít lần... Ân, trực giác của ta mách bảo ta như vậy"

Lý Thuần Quân: "..."

Có thể nha?

"Tóm lại là ta không muốn tam tỷ gả cho hắn. Luôn cảm giác hắn ta không phải loại nam nhân tốt lành gì" Chiêu Dương công chúa nói thẳng.

Lý Thuần Quân biết Lăng Tuyệt không xấu xa như những gì Chiêu Dương công chúa đang nghĩ, nhưng mà... Không hiểu vì sao hắn lại không phản bác được?

"..."

Thôi, ăn cơm đã.