Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 165: Chìm thuyền



Sẫm tối, Lý Thuần Quân lại quay trở về với dáng vẻ mệt lả, bước đi loạng choạng, như thể sắp sửa đổ gục đến nơi rồi.

Việc khai khoáng vốn dĩ rất nặng nhọc, lại thêm cái thân già yếu của mình, hắn cảm thấy mệt cũng là phải thôi... Bất quá thật may là lãnh đạo nơi đó rất không tệ, tiếp thu mọi thứ rất nhanh, nên hắn nghĩ về sau hắn sẽ bớt việc đi không ít.

Những ngày đầu tiên này hắn sẽ rất vất vả, vì hắn phải cố gắng trồng xuống mầm mống căn bản trước, sau đó cả tộc Nhân Sa mới có thể tự học tập, tự nghiên cứu thông qua sách vở.

Dẫn dắt cả một chủng tộc đi đến ánh sáng sẽ tốn rất nhiều thời gian cùng công sức, mà Lý Thuần Quân thì không có dư thời gian như vậy. Thế nên, hắn đang có ý định sẽ để tri thức của mình lại, sau đó những 'học trò' xuất sắc nhất của hắn tự mình dạy dỗ cho chính chủng tộc của mình.

Tự lập, tự cường cũng là một trong những bước phát triển quan trọng mà.

"Ta về rồi đây..."

...

...

Nhiều ngày sau.

Tộc trưởng Nhân Sa đã cử người đi mời nhóm ba người đến Nghị Sự Đường để tiếp tục bàn bạc. Có vẻ như việc giáo dục của Lý Thuần Quân đã diễn ra rất thuận lợi, nên tộc trưởng Nhân Sa đã bắt đầu tính đến chuyện bàn giao phần thưởng.

Sau khi đến Nghị Sự Đường, tộc trưởng Nhân Sa đã đích thân ra đón cả nhóm với bộ mặt xám như tro. Đến khi tất cả mọi người đều đã ngồi ngay ngắn vào ghế, lão ta mới bắt đầu mở miệng than vãn: "Ngươi thật độc ác nha, tiểu hữu..."

Lý Thuần Quân: "..."

"Chỉ vì ngươi mà biết bao công việc quan trọng trong tộc ta đều bị đình trệ, mà quan trọng hơn là các vụ bạo lực, tranh cướp cứ diễn ra liên miên... Nói chung là chỉ vì ngươi, tinh thần đoàn kết làm một thể truyền thống của tộc ta đang bị sứt mẻ rất nghiêm trọng"

Lý Thuần Quân: "..."

"Đừng chuyển chủ đề, một tay giao hàng, một tay khác cũng giao hàng" Lý Thuần Quân thẳng thắn nói.

Lão tộc trưởng: "..."

Các tộc lão: "..."

Tiểu hữu, quá thẳng thắn sẽ đâm chìm chiếc thuyền hữu nghị mỏng manh đấy.

"Thời gian sống của ta vốn không còn nhiều, thế nên việc ta chấp nhận ở lại đây dạy học đã là một bụng tinh thần hữu nghị rồi" Lý Thuần Quân nhún vai: "Tất nhiên, các ngươi cũng có thể giết ta để khỏi phải trả tiền, muốn làm gì thì tùy"

Lão tộc trưởng: "..."

Xem ra người này rất có ác cảm với việc bị người ta tính kế?

Bất quá, nếu phải nói trong số họ là ai đã thật sự đâm chìm con thuyền hữu nghị thì có lẽ là lão đã đâm trước, vì lão có rất nhiều tính toán ngầm trong cuộc giao dịch tưởng chừng như sòng phẳng này.

Và càng chắc chắn một điều rằng nam nhân này đã nhận ra chuyện ấy nên mới tỏ ra thù địch đến như vậy. Nhất là khi ngồi nghe lão ta lên tiếng ỉ ôi than vãn...

Trước đó đã bị đối phương tính kế hố một phen, sau đó lại phải nghe đối phương than vãn... Chỉ cần không phải thánh sống, ai ai cũng phải phát bực lên vì độ mặt dày của lão cáo già này.

"Rồi rồi, ta giao hàng ngay" Lão tộc trưởng dở khóc dở cười ra hiệu cho người đi chuẩn bị phần thưởng, sau đó lại cười nói: "Tiểu hữu, ngươi cũng đừng quên để lại công thức chế tạo đồ ngọt cho chúng ta... Đó mới chính là điểm trọng yếu nhất của cuộc giao dịch"

Lý Thuần Quân: "..."

Thật không dám nghĩ nếu như hắn không kịp thời lấy đồ ngọt ra gây sức ép lên lão thì bản thân hắn sẽ bị lão già này cạo mất bao nhiêu thớt lông nữa...

Theo hắn, lão ta có khi còn ranh ma hơn cả Lam Hồ Điệp.

Thấy Lý Thuần Quân biểu lộ tựa như núi lửa đang đè nén, Thái Chiêu Dương thật không biết mình nên an ủi làm sao mới tốt. Nàng biết là tên này không thích bị người ta tính kế, nhưng lần này... Bọn hắn thật sự là không còn con đường nào khác.

Thôi, cứ coi như là kinh nghiệm sống cho cả hắn và nàng đi.

Thái Chiêu Dương thầm nghĩ vậy.

Một lúc sau, miếng gỗ của Thái Sơ Thiên Tử Thụ đã được Nhân Sa mang lên. Lý Thuần Quân cũng theo đó lấy ra một đống sách vở chất chồng, một tay giao hàng một tay giao sách.

Bây giờ đã lấy được thứ mình muốn, Lý Thuần Quân cũng chẳng việc gì phải ở lại đây nữa. Thế nên ngay trong ngày hôm đó, thật âm thầm và lặng lẽ, nhóm ba người đã thoát ra khỏi lớp sương mù, bắt đầu một hành trình mới mà không để lại lời từ biệt.

[Thái Sơ Linh Mộc: Một mảnh gỗ chết được lột xuống từ Thái Sơ Thiên Tử Thụ, mang theo đạo vận huyền bí và lực lượng đến từ thuở hoang sơ]

[Khi mang theo nó theo bên người, tốc độ tu luyện sẽ được gia tăng, tốc độ ngộ đạo cũng được gia tăng, thậm chí ngay cả tuổi thọ cũng được gia tăng ở một mức độ nhất định (Hiệu quả của vật phẩm chỉ xuất hiện đối với tu sĩ phàm thai)]

[Chú ý, chỉ riêng với kí chủ, Thái Sơ Linh Mộc sẽ giúp ngươi từ từ hồi phục lại một chút bản nguyên giới hạn, qua đó lấy lại được khoảng vài năm tuổi thọ. Ngoài ra, thông qua miếng linh mộc, nếu như may mắn, ngươi có thể tìm được vị trí bản thể của nó]

Nhìn thấy hệ thống xuất hiện cung cấp thông tin, Lý Thuần Quân liền khẽ gật đầu hài lòng: "Thứ này thật tuyệt, có bị hố một chút cũng đáng"

Bên cạnh đó, hắn cũng chẳng sợ bị hố.

Nói sao thì nói, nơi hắn cất giấu linh mộc cũng là trong không gian hệ thống, độ bảo mật là tuyệt đối. Thế nên hắn mới không sợ bị ma nữ kia tìm đến cửa cướp đồ.

Muốn chuyển dịch cừu hận lên người ta sao? Nằm mơ nhé! Không chỉ riêng ngươi, bản thân ta cũng có tính toán đàng hoàng!

Lẽ dĩ nhiên, trong lúc dạy học, hắn cũng có nghe phong phanh về sự tích của ma nữ điên cuồng đang quậy phá ngoài kia. Thế là chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, hắn chợt nhận ra là mình lại vừa bị lão tộc trưởng kia hố cho một phen xém chết.

Nhưng mà, hắn cũng không ngu, tất nhiên sẽ nhanh chóng tìm ra giải pháp.

Trong suốt thời gian vừa qua, hắn với lão tộc trưởng đó vẫn luôn ăn miếng trả miếng. Lão tộc trưởng thì tính kế hố hắn trong âm thầm, còn hắn thì lại cho cả tộc Nhân Sa sứt mẻ tình cảm trong lặng lẽ.

Thật khó để nói rõ là ai đã chiến thắng trong cuộc chiến lần này.

"Có miếng gỗ này trong tay, thời gian sống của ta đã được kéo dài thêm vài năm rồi, có thể thoáng thong thả một chút" Lý Thuần Quân nhẹ nhõm thở phào.

Còn tưởng là sắp chết đến nơi, nhưng cũng may là thứ này đến kịp lúc, giúp hắn kéo dài thêm một chút hơi tàn.

"Thật sao?" Thái Chiêu Dương nhãn thần sáng lên, lộ vẻ kích động hỏi: "Lý Thuần Quân, vậy là ngươi có thể đợi đến được lần tiếp theo rồi đúng không?"

"Không chắc, nhưng hẳn là có thể" Lý Thuần Quân nói.

Nghe vậy, Thái Chiêu Dương cũng nhẹ nhõm thở phào.

Nếu hắn đã có thể kéo dài thời gian, vậy thì đồng nghĩa với việc nàng cũng có thêm cơ hội để chữa trị cho hắn.

Kết quả này thật tốt.

"Lão gia, trong người ngươi đang có ám thương hay sao?" Lúc này Phan Y Y mới buộc miệng hỏi.

"Nói ra thì phức tạp, nhưng cũng có thể hiểu đơn giản là như vậy" Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu: "Cơ mà, nếu phải so với ám thương thông thường thì rõ ràng là thương thế của ta còn đáng sợ hơn nhiều"

Phan Y Y một mặt lo lắng, nhưng nàng biết rõ là mình có lo lắng cũng vô dụng. Nàng quá yếu ớt, cái gì cũng không có trong tay, thế nên càng không có chuyện nàng sẽ giúp được gì đó cho chủ nhân.

Lý Thuần Quân thì không quá bận tâm đến vẻ mặt của nàng. Đối với hắn mà nói, miếng vỏ cây này đã là đủ cho một chuyến đi rồi, chỉ là... Hắn vẫn cần nhiều hơn thế nữa để có thể duy trì sinh mạng này.

"Còn nữa, đừng quên việc che giấu sự tồn tại đấy. Có trời mới biết được khi nào chúng ta sẽ gặp phải cái thứ kia" Lý Thuần Quân lại lên tiếng nhắc nhở: "Tuy là chúng ta đã an toàn một thời gian rồi, nhưng cũng không thể cứ chủ quan không cảnh giác như vậy được... Nhất là ngươi đấy, Chiêu Dương"

"Không sao đâu, coi như nó có xuất hiện thật, ta vẫn tin là mình có thể giải quyết được nó" Thái Chiêu Dương cười nói.

Nói đúng hơn là tỷ tỷ nàng - Thái Thần Nguyệt sẽ đứng ra giải quyết.

"Đừng quá tự tin, chúng ta vẫn chưa nắm rõ thực lực của nó đến đâu đâu" Lý Thuần Quân dùng sức cốc đầu nàng một cái.

"Đau! Ta nói này, đó không phải chỗ cho ngươi đánh đâu!"

Phía sau lưng hai người, Phan Y Y đang tròn xoe mắt mà nhìn cảnh tượng này.

Nàng đã có một mối nghi ngờ từ rất lâu nay rồi, nhưng mãi đến giờ nàng vẫn chưa có cơ hội nói ra... Hoặc đúng hơn là nàng căn bản không có gan để hỏi.

Nàng cho rằng hai người này không phải cha con như chính họ đã nói với nàng... Và có vẻ như họ cũng không muốn tiết lộ thân phận thật cho nàng.

Tất nhiên, nàng cũng biết lí do khiến hai người họ làm vậy, cho nên nàng mới không tiện đi hỏi.

Chỉ cần có thể ngày đêm phục vụ cho hai người họ... Đối với nàng thì chỉ như vậy là đủ rồi. Còn về những chuyện đó, nàng có không biết cũng chẳng sao cả.

Vì suy cho cùng thì... Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi.

Không hơn, không kém.