Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 196: Thiên Nhất Giáo



Lâu chủ đã đích thân làm việc thì Lý Thuần Quân tuyệt đối sẽ không phải đợi lâu. Kết quả là chỉ mới mấy mươi phút trôi qua, nàng đã tập hợp đầy đủ những sát thủ tinh nhuệ nhất trong cả Tử Lâu, trong đó bao gồm những quân bài mà nàng đắc ý nhất chỉ tính sau Lê Hải Thần.

"Ta không cần những kẻ giỏi giết người... Hừm, nói thẳng ra thì ta chỉ đang cần những sát thủ có khả năng trinh sát cùng phản trinh sát mạnh mẽ. Yêu cầu chỉ đơn giản vậy thôi" Lý Thuần Quân nhìn qua nhóm sát thủ áo đen đang đứng ngay ngắn, trầm tư một lúc rồi nói.

"Về khả năng trinh sát thì ta hiểu, nhưng còn phản trinh sát thì để làm gì? Cả ngươi cũng sợ bị bọn chúng truy sát sao?" Nữ lâu chủ cười hỏi.

"Dạng vậy, lo trước khỏi hoạ"

"Được, ta đã hiểu" Nữ lâu chủ gật đầu nói: "Ở đây có khoảng năm người phù hợp với yêu cầu của ngươi. Mặc dù kĩ năng chiến đấu của mấy người này không thông thạo như những người khác, nhưng bù lại bọn hắn lại rất nhanh nhạy ở nhiều mặt"

"Năm người sao? Cũng được, không đến nỗi đông đảo như ta đã nghĩ" Lý Thuần Quân nheo mắt lại: "Thế còn phí thuê người khoảng bao nhiêu? Hi vọng là tỷ tỷ sẽ không nhẫn tâm chặt chém một kẻ chưa bao giờ thuê sát thủ như ta"

Nữ lâu chủ cười khẽ, đồng thời giơ hai ngón tay lên như đang treo bảng giá: "Ta là lâu chủ đấy, chặt chém ngươi rồi thì mặt mũi đâu để ngồi lên chiếc ghế ấy nữa? Ngươi đa nghi vừa thôi chứ!"

Nhỡ đâu các ngươi đều là cá mè một lứa thì sao? Ai biết được chứ?

Lý Thuần Quân rất muốn nói vậy, nhưng bên cạnh đó hắn cũng biết câu nói này của mình sẽ đắc tội với rất nhiều người ở đây. Có thể khẳng định một khi đã nói ra rồi thì hắn sẽ chẳng còn toàn mạng để trở về được nữa.

"Tốt thôi, cầm lấy"

Không suy nghĩ gì nhiều, Lý Thuần Quân thẳng tay quẳng về phía nữ lâu chủ một chiếc nhẫn không gian đầy ắp linh thạch. Sau khi đã xác nhận xong xuôi, nữ lâu chủ lại nở một nụ cười trông đặc biệt tươi sáng: "Là khách sộp nha, hôm nay đúng là đẹp trời thật đấy"

Lý Thuần Quân: "..."

Vẻ ham tiền này của ngươi ngược lại là rất dễ đoán.

Tuyển chọn xong xuôi, nữ lâu chủ cũng cho phép những người còn lại giải tán. Lý Thuần Quân tỉ mỉ quan sát qua một lượt năm người đã được thuê, trong lòng cảm thấy có hơi chút cổ quái.

Nhóm năm người này có đến ba người là nữ tử, mà lại còn rất trẻ nữa chứ... Lý Thuần Quân thật có chút không hiểu những cô gái nhút nhát này bằng cách nào lại trở thành sát thủ được... Thật quái lạ. truyện đam mỹ

"Trông vậy thôi chứ đâu đó khoảng mười cái đầu đã rơi xuống dưới tay các nàng rồi đấy, ngươi không nên cảm thấy nghi ngờ" Nữ lâu chủ nhắc nhở: "Mặt khác, nếu như chịu bơm thêm tiền, các nàng có thể làm ấm giường cho ngươi nếu muốn"

Lý Thuần Quân dứt khoát từ chối: "Dẹp ngay, nữ sắc là thuốc độc"

Nữ lâu chủ cười ha ha đầy khó hiểu. Rồi ngay sau đó, nàng đột nhiên phát tán khí tức của Vô Tướng Mị Công một cách mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Đúng như những gì nam nhân áo đen đã miêu tả, trừ Lý Thuần Quân ra thì bất cứ ai có mặt ở đây đều say mê ngắm nhìn nữ lâu chủ đến mức quên cả việc hít thở.

Mặc cho Lý Thuần Quân đã cố sức lay động bao nhiêu, những người kia vẫn trước sau không có bất kì phản ứng gì, trông tựa như người mất hồn.

Thấy có vài người như muốn ngất xỉu vì thiếu dưỡng khí, Lý Thuần Quân lớn tiếng kêu lên: "Mong lâu chủ thủ hạ lưu tình"

"Quả nhiên ngươi không bị ảnh hưởng một chút nào luôn... Một chút cũng không có!" Nữ lâu chủ một mặt thất vọng nhìn Lý Thuần Quân, trong lòng bộn bề những nỗi nghi hoặc không cách nào lí giải.

Lý Thuần Quân: "..."

Hắn không biết đây là công lao của Mộ Khuynh Tiên hay công lao của Nữ Thần Chi Lệ nữa... Nhưng thôi kệ đi, việc đó chẳng quan trọng là mấy.

"Ui, các ngươi không sao chứ? Bị lâu chủ tỷ tỷ bất ngờ hớp hồn xong cảm giác như thế nào? Kích thích không?" Lý Thuần Quân mỉm cười nhìn qua năm người.

Năm người nhìn nhau một lát rồi điên cuồng lắc đầu. Thậm chí một thiếu nữ trong số đó còn ấp úng nói ra: "Ta không muốn gặp lâu chủ thêm một lần nào nữa, nếu không sợ là cả đời này ta sẽ không thể yêu nam nhân được nữa mất"

Câu này là nói thật lòng, vì vừa nãy nàng đã suýt chút nữa bị lâu chủ bẻ cong.

Lý Thuần Quân nghe xong câu đấy liền hết biết nói gì.

"Thôi được rồi, ta cũng chẳng còn lí do gì để ở lại đây nữa... Với tình trạng hiện tại của Lê Hải Thần, ta thật không nên tiếp tục lãng phí thời gian" Lý Thuần Quân duỗi lưng một cái, sau đó lại dùng bộ mặt nghiêm túc nhìn sang phía nữ lâu chủ: "Nhưng vẫn còn một vấn đề cuối cùng"

Nữ lâu chủ ngạc nhiên: "Hửm? Thiếu hiệp cứ hỏi, ta sẽ không lấy phí đâu"

"Trong trường hợp thế lực thần bí kia tìm đến đây thuê các ngươi giết chết Lê Hải Thần... Vậy thì các ngươi có nhận ủy thác đấy hay không? Những điều ta muốn biết chỉ đơn giản như vậy thôi"

Nữ lâu chủ nhìn Lý Thuần Quân, thở dài.

"Sát thủ chúng ta đúng là có thể vì tiền mà bán đi tất cả... Nhưng có một thứ duy nhất mà chúng ta sẽ không bao giờ bán đi, đó chính là đồng đội" Nữ lâu chủ đáp trả: "Mặc kệ là đồng đội hay đã từng là đồng đội, chúng ta đều sẽ không nhận những ủy thác có thể làm hại cho họ... Thật không biết câu trả lời này đã đủ để khiến thiếu hiệp cảm thấy hài lòng hay chưa?"

"Có lẽ"

Nhận được câu trả lời, Lý Thuần Quân cũng chẳng thèm nán lại nữa.

Ngắm nhìn Lý Thuần Quân bỏ đi với năm vị sát thủ trẻ tuổi, nữ lâu chủ khẽ bĩu môi, một mặt hờn dỗi lẩm bẩm: "Hỏi thừa, những kẻ nghèo hèn này làm sao có thể bán đi những người đã từng vào sinh ra tử với mình được cơ chứ? Điều đó thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến không thể nào chấp nhận được"

...

...

Rời khỏi Tử Lâu, nhóm người đã lập tức lên đường đi tìm Lê Hải Thần. Nhờ việc đã quá quen với nghề sát thủ nên nhóm năm người có thể di chuyển một cách vô cùng nhanh nhẹn cùng kín đáo, hoàn toàn không làm chậm trễ lộ trình do Lý Thuần Quân đặt ra.

Mất một thời gian để liên lạc với mạng lưới tình báo của Tử Lâu, Lý Thuần Quân vẫn không có thu hoạch gì đáng kể. Đó chính là lúc hắn nhận ra nếu như muốn tìm Lê Hải Thần, hắn chỉ có thể làm theo cách của riêng mình.

Trong lúc còn đang suy tư phải làm gì tiếp theo thì một nữ sát thủ trong nhóm đã quay trở về sau khi đi vào một toà thành nằm tại khu vực gần đây. Nàng tháo khăn trùm đầu xuống, có chút rụt rè nói ra: "Tiền... Tiền bối, ta... Ta nhìn thấy... Biển truy nã... Trong thành"

Lý Thuần Quân mỉm cười: "Nói bình thường thôi, ta không đáng sợ đến vậy đâu... Vả lại, ngươi nhìn thấy lệnh truy nã Lê Hải Thần trong thành rồi sao?"

Là một nam nhân tinh tế, hắn sẽ cố gắng bù lấp khoảng trống trong câu nói đầy rụt rè của vị nữ sát thủ này.

"Đúng... Đúng vậy" Nữ sát thủ hít sâu một hơi, như thể đang cố làm bản thân bình tĩnh lại: "Gần đây có... Một toà thành... Và ta nhìn thấy Hải Thần... Bị truy nã"

Lý Thuần Quân nhíu mày.

Tạm bỏ qua chứng nói lắp của vị nữ sát thủ này thì những gì nàng vừa cung cấp cho hắn thật sự rất quan trọng.

"Ngươi còn nhớ mặt mũi của hắn ta trông như thế nào không? Nghe có chút kì lạ, nhưng sự thật là đến giờ ta vẫn chưa biết mặt của cái tên Lê Hải Thần kia" Lý Thuần Quân gượng cười nói.

"Nhớ..."

Nói xong, nữ sát thủ liền ra sức xô đẩy nam sát thủ đang đứng bên cạnh mình, tỏ ý muốn hắn ta làm điều gì đó.

Nam sát thủ thở dài: "Được rồi, để ta làm cho. Khách nhân, ngươi có mang theo giấy bút hay không? Ta có thể phác hoạ khuôn mặt của hắn cho ngươi"

"Được"

Chuẩn bị xong, nam sát thủ liền loay hoay ngồi vẽ, trong khi Lý Thuần Quân thì lại đang suy tư đến một vài vấn đề khác.

Một lúc sau, bức hoạ đã được vẽ xong. Lý Thuần Quân nhìn qua một chút rồi chậc chậc lưỡi: "Tay nghề không tồi đâu, ta có thể thấy rõ sự đẹp trai... Cũng như khí chất khác thường của hắn ta chỉ thông qua bức phác hoạ này"

Nữ sát thủ nói lắp có chút đỏ mặt gật đầu đồng ý: "Đúng là... Rất đẹp trai"

Nam sát thủ kia thì không vấn đề gì, hắn chẳng qua chỉ có chút vui vẻ khi vừa được Lý Thuần Quân khen một cách thật lòng mà thôi. Vì suy cho cùng thì... Vẽ vời cũng là thú vui duy nhất của hắn lúc rảnh rỗi.

"Mặt đã biết rồi, tiếp theo thì..." Lý Thuần Quân thở dài, ánh mắt vô thức đảo về phía khu rừng nằm cách đây một đoạn không xa: "Vẫn phải thu thập thêm một chút manh mối đáng giá chứ nhỉ?"

"Có kẻ địch?!" Năm người lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

"Không hẳn, kẻ này không có địch ý, ta cũng chỉ tình cờ phát giác ra hắn thôi" Lý Thuần Quân cười nói: "Vị đạo hữu đằng kia, không cần lén lén lút lút, có thể đến đây nói chuyện một chút được không?"

Dứt lời, một nam nhân thân mặc thanh y bước ra, điệu bộ nho nhã, thần thái tường hoà ôm quyền cười nói: "Đạo hữu có thể phát giác ra ta, chứng tỏ thực lực của đạo hữu cũng không phải hạng tầm thường"

"Không cần đánh lạc hướng, mau trả lời câu hỏi của ta" Lý Thuần Quân vẫn duy trì nụ cười: "Đạo hữu theo dõi chúng ta với ý đồ gì? Vì theo như những gì ta nhớ, chúng ta căn bản chưa từng gặp qua đạo hữu"

"Xem ra là bị nhìn thấu rồi nhỉ"

Thở dài, thanh y nam nhân lúc này không còn giữ sự tường hoà trên mặt nữa, mà thay vào đó là một loại địch ý rất rõ ràng: "Nói mau, các ngươi có quan hệ gì với tên tiểu tử họ Lê đó?"

Lý Thuần Quân xoa cằm: "Hừm... Đồng đội cũ? Đồng minh? Người bảo hộ? Ngươi nghĩ thế nào liền cho là thế ấy đi"

Trong lúc khích tướng, Lý Thuần Quân cũng âm thầm truyền âm nhắc nhở nhóm sát thủ: "Tên này có thể ẩn giấu địch ý để tránh khỏi khả năng phản trinh sát, điều này chứng tỏ hắn ta cũng là một tay giết chóc lão luyện, đừng mất cảnh giác"

"Hừ, nhảm nhí" Thanh y nam nhân cười lạnh: "Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng đòi bảo vệ tiểu tử đó sao? Cuồng vọng quá sẽ rất dễ chết đấy, đạo hữu"

Đối diện, Lý Thuần Quân cũng cười, thật chậm rãi nói ra lai lịch của đối phương: "Để ta xem nào, ngươi là một trong các Thanh Y chấp sự của Thiên Nhất Giáo, năm xưa từng tham gia săn bắt Thiên Hạc vô độ khiến cho Yêu tộc nổi giận, một lượt càn quét hết mấy trăm phân đà, kéo theo hàng chục quốc gia lân cận cũng bị đồ sát theo... Nói cách khác, cả Thiên Nhất Giáo các ngươi đều là tội đồ của Nhân tộc"

"Tội đồ? Nực cười, những công trình mà giáo phái chúng ta đã vất vả nghiên cứu là vì ai cơ chứ?" Thanh Y chấp sự hừ lạnh: "Để có được thành công thì sự hi sinh là điều không thể tránh khỏi. Cho nên, những tín đồ cùng những người dân đó đều không hề chết oan! Họ có lí do để chết, và họ cũng có vinh quang để chết!"

Nói thì nói vậy nhưng thật ra Thanh Y chấp sự đang rất dè chừng đối thủ của mình, bởi vì... Tên lạ mặt này giống như nhận biết hắn, thậm chí là đang có ý định săn đuổi hắn!

Lý Thuần Quân lắc đầu cười lạnh, đến lúc này mới lộ ra lửa giận của mình: "Ta không rảnh để nghe mớ thuyết pháp vặn vẹo của các ngươi. Tóm lại là, trừ phi ta chết, còn không thì ngươi căn bản không có cửa rời khỏi đây được đâu"

"Thật trùng hợp, ta cũng đang rất muốn giết ngươi đây" Thanh Y chấp sự cười gằn: "Ta ngược lại muốn xem thử trên người các ngươi đang mang bao nhiêu thông tin về tiểu tử kia, thật đáng để mong đợi đấy"

"Ồ? Thế thì chúc ngươi may mắn"

Vì cả hai đều có khả năng khai thác thông tin thông qua phương thức đặc biệt nên họ cũng chẳng cần phải lắm lời làm gì. Thanh Y chấp sự có lí do để giết Lý Thuần Quân, và cả Lý Thuần Quân cũng vậy. Một là giết, hai là bị giết. Chỉ thế thôi.