Ta Có Vương Miện Bá Chủ

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Trong bữa tiệc sinh nhật, bố tôi đã dẫn về một đứa con gái ngoài giá thú.

Lúc đầu tôi không quan tâm lắm.

Dù sao thì giới thượng lưu này rất loạn, việc có đứa con ngoài giá thú không khác gì cơm ăn mỗi bữa cả.

Miễn là không nhòm ngó tới tài sản của tôi thì cô ta muốn làm gì cũng được.

Cô gái nhỏ với vẻ ngoài mảnh mai xinh đẹp, giọng nói trong trẻo dễ thương, chỉ với một ánh nhìn rụt rè từ đôi mắt hạnh nhân(*) ấy đã đủ làm cho những tên đàn ông mà cô ta nhắm tới phải điêu đứng và điên đảo.

(*) Mắt hạnh (nhân): mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân.

Ngay từ khi gặp mặt, tôi đã biết rằng nếu cô ta có đầu óc tốt thì chắc chắn sẽ khiến bọn đàn ông phải ch.ết mê ch.ết mệt.

Nhưng cô ta lại có mắt nhìn người không tốt lắm, trong bữa tiệc sinh nhật đông người như vậy, chọn ai không chọn lại chọn trúng tên kh.ốn Sở Dật Phi.

Hắn ta chỉ được cái vẻ bề ngoài chứ bên trong chả ra gì, là một tên cặn bã chính hiệu.

Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ chọn Giang Trạm đang ngồi im lặng ở hướng đông bắc.

Không chỉ đẹp trai từ nhỏ mà gia thế cũng rất tốt…

Tôi đang vui vẻ ngắm trai đẹp thì bất ngờ có giọng nam vang lên bên tai:

“Chu đại tiểu thư, không biết tôi có thể may mắn được nhảy điệu mở màn cùng tiểu thư được không không?”

Người đến có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trên khuôn mặt hoàn hảo không tì vết lại có một vết sẹo trên lông mày trái khiến người ta không khỏi xót xa.

Tôi liếm liếm môi, chỉ cảm thấy vết sẹo đó thật cmn quyến rũ.

Nếu đổi vị trí vết sẹo ở nơi thích hợp hơn, chẳng hạn như trên ngực thì chắc chắn sẽ càng tuyệt hơn gấp n lần.

Tất nhiên là tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi.

Người đàn ông trước mắt rất nguy hiểm, xuất thân không đơn giản như Giang Trạm hay Sở Dật Phi.

Tóm lại, chuyện không thể dễ dàng giải quyết bằng tiền thì tôi sẽ không làm, quá rắc rối.

“Xin lỗi Lục tổng, thứ cho tôi không thể tiếp.”

Trong đám đông, nhìn thoáng qua hình như “người em gái tốt” của tôi sắp gây chuyện rồi.

Nhưng cái tên này như không có mắt, cứ đứng chắn trước mặt tôi.

“Xoảng—” - Tiếng sứ vỡ vụn rơi xuống đất.

“Két—” - Còn đây là tiếng trái tim tôi tan nát.

Chỉ còn một bước, còn một bước nữa thôi là tôi có thể cứu chiếc bình sứ cổ yêu thích nhất của mình rồi huhuhu!!

Mười triệu (*) đó, mười triệu cứ như vậy mà vỡ tan tành rồi.

(*) Mười triệu NDT = Ba mươi ba tỷ VNĐ.

Tất cả là tại tên chướng ngại vật ch.ết tiệt này.

“Lục tổng ~ anh có muốn nếm thử cảm giác sống không bằng ch.ế.t không?”

Tôi vừa nói vừa mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Hắn ta sững người một lúc nhưng khóe miệng dường như đã cong lên, mỉm cười tiến lại gần.

Tay tôi xuyên qua bộ vest và áo sơ mi rồi chạm vào eo hắn.

Đột nhiên đôi tay bị nắm lấy, hắn nắm chặt lấy tay tôi rồi khàn giọng nói:

“Thế này thì có nhanh quá không, có phải…”

“Á”

Ha, đồ ch.ó, nghĩ bậy gì vậy chứ? Ăn cít đi.

Thừa dịp hắn còn đang đau đớn, tôi tăng mạnh lực nhéo hắn.

Tôi túm lấy phần thịt mềm bên hông hắn, không nhiều lắm.

Nhưng mà việc nhéo người ấy nhé, càng ít thì càng đau.

“Đau không?”

Hắn ngốc nghếch gật đầu, làm mờ đi sự sắc bén giữa hai hàng lông mày.

“Đau là được.”

“Anh biết không, chỉ vì lúc nãy anh đứng cản đường mà mười triệu của tôi đã không cánh mà bay rồi đấy.”

“Tâm trạng lúc nãy của tôi cũng giống hệt như anh bây giờ.”

“Được rồi, chuyện hạng mục hẵng nói sau, tôi muốn đi kiểm tra bảo bối của tôi trước đã.”

Đậu má!

Mới chỉ nói chuyện với Lục Tấn một lúc mà con nhỏ ng.u ngốc kia lại dám trốn khóc sau lưng ông già rồi?

Làm bay mất mười triệu của tôi mà vẫn còn có mặt mũi để khóc hả?

Tôi từ tầng hai đi xuống, khi đến gần đám đông thì nghe thấy Hứa Tinh Trần cãi nhau với con nhỏ ngốc kia.

À, không đúng, là nhỏ đó đơn phương ngụy biện.

“Em…em xin lỗi. Em chỉ tò mò muốn lại gần xem thử thôi, ai ngờ anh lại không cầm chắc...”

Hứa Tinh Trần không nói gì, chỉ cắn chặt môi, đỏ mắt trừng cô ta.

Một cảm giác thật yomost (*) đang trào lên lan toả khắp người tôi.

(*) Hào hứng, phấn khích, cảm giác tò mò, thú vị, mơ hồ nhằm khơi dậy trí tưởng tượng bay bổng.

Tiếc thật, nếu được nhìn thấy luôn cảnh mỹ nhân khóc trên giường thì tốt biết mấy.

Đúng lúc trong đầu tràn ngập những thứ đen tối thì tôi nghe thấy ông già nói:

“Có gì mà xin lỗi, con chính là con gái của Chu Sinh này. Đừng nói là làm vỡ một cái bình hoa, dù có vỡ tám hay thậm chí mười cái cũng không có gì to tát.”

“Con gái ngoan đừng sợ, có bố ở đây làm chỗ dựa cho con, đừng sợ, đừng sợ.”

“Xin lỗi nhé, nếu thật sự làm vỡ tám hay mười cái thì ông cũng không có đủ tiền để đền cho tôi đâu bố à.”

Nghe thấy tiếng của tôi, Hứa Tinh Trần chạy tới, buồn bã cầm mảnh sứ trong tay mà lắc đầu với tôi.

Tôi biết ý nên sờ đầu anh, an ủi:

“Ngoan, em thấy hết rồi, là do con ngốc ngứa tay ngứa chân kia hết, không liên quan gì tới anh đâu.”

“Ng…Ngốc ư?”

Nhận ra tôi đang nói về cô ta, người em gái tốt bụng của tôi đỏ bừng mặt vì tức giận, cô ta cứng cổ giới thiệu mình.

“Vi Vi, tên tôi là Vu Vi Vi.”

“Ai lại quan tâm đồ ngốc tên gì?”

Mặc dù ông già không hài lòng với tôi nhưng ông ta cũng đâu thể làm gì được tôi.

Dù sao thì quyền sở hữu cổ phần dưới tay ông ta đã bị tôi mua lại rồi, hàng năm vẫn cần đến tiền tiêu vặt tôi đưa cho ông ta.

Dù đau lòng thay cô ta biết mấy thì cũng chỉ có thể vỗ lưng an ủi Vi Vi.

Nhìn từ xa, tôi cứ như người ngoài đang thờ ơ đứng giữa hai bố con tình thâm bọn họ vậy.

Vu Vi Vi cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, nở nụ cười khiêu khích với tôi.

Giống như đang nói, dù chị là tiểu thư nhà giàu thì có gì đặc biệt? Chả phải bố vẫn cưng tôi hơn sao?

Tôi mặc kệ những động tác nhỏ đó của cô ta mà mở album lướt tìm biểu đồ xu hướng giá cả trên thị trường những năm gần đây của bình gốm sứ.

Sau khi tìm được, tôi giơ ngón tay cái lên và chân thành khen ngợi cô ta:

“Cô tinh mắt thật đấy, chiếc bình sứ này bán đấu giá cũng được một ngàn vạn (*) đó.”

(*) Tầm 32.7 tỷ VND. =))

Vừa dứt lời, những người xung quanh há hốc mồm, xung quanh vang lên tiếng xì xào, bàn tán.

“Đậu, đúng là nhà giàu có khác, một phát mua cả căn nhà.”

“Thật không vậy? Chẳng phải chỉ là đồ sứ thôi à, đắt tiền như thế luôn á?”

“Anh thì hiểu cái mẹ gì, trong mắt những người thích chơi đồ cổ thì đó chính là bảo vật đó, nếu có tăng gấp đôi cũng không phải không thể…”

Rõ ràng là Vu Vi Vi hoảng rồi.

Cô ta níu chặt ống tay áo của ông già, vẫn nhìn ông ấy bằng đôi mắt ngây thơ và ng.u ngốc đấy, vừa xin lỗi vừa nhìn ông ta.

Tôi kéo tay Hứa Tinh Trần, kêu anh cúi đầu xuống một chút để tôi dựa vào thoải mái hơn.

“Hứa Tinh Trần, anh đoán thử xem con ngốc đó đang nghĩ gì? Đồ cũng đâu phải của ông già, xin lỗi ông ta thì có ích gì chứ?”

Hứa Tinh Trần là người câm, anh ấy không thể trả lời, chỉ thở dài nhìn tôi.

Tôi hiểu ý của anh, anh sợ tôi ghen tị với ông già, ghen tị với tình thương của ông dành cho Vu Vi Vi.

Nhưng sao điều đó có thể xảy ra được?

Nhìn thấy Vu Vi Vi đánh thức tình thương của người cha già, ông ta khó chịu bày ra một bộ đồ cổ.

“Vi Vi vẫn còn là một đứa trẻ, con là chị nhường em gái một chút thì có sao? Đều là người một nhà, đừng làm quá mọi chuyện lên khiến người ngoài dòm ngó. Minh Châu, con đừng gây rắc rối nữa…”

Mặc dù tôi không thích dính vào rắc rối nhưng nhất định không thể để người khác xem thường, dạy đời.

Tôi bắt chước giọng điệu của ông già, dựa vào người Hứa Tinh Trần, nói những câu cũ rích mà người lớn thường nói.

Ông già cũng không làm tôi quá ngạc nhiên khi dùng cái giọng điệu gia trưởng ch.ết bầm đó để chỉ trích tôi, bắt cóc đạo đức bằng thứ tình thân chả ra gì.

Chỉ tiếc là ông đã sai một điều.

Điều kiện tiên quyết khi bắt cóc đạo đức là đối phương phải có đạo đức.

Mà tôi chính là sát thủ đạo đức.

Tôi nể mặt vỗ tay rồi đặt cái cốc gốm vào tay ông ta:

“Tục ngữ có câu này rất hay, nợ cha con trả, ngược lại cũng vậy. Nếu cha con hai người đã hòa thuận như vậy thì mười triệu này sẽ được trừ vào cổ tức (*) của bố ở công ty trong năm nay nhé.”

(*) Cổ tức: khoản lợi nhuận được trả cho mỗi cổ phần bằng tiền mặt hoặc bằng tài sản khác.

“Tiền bạc nha ~ trừ ở đằng này, trừ ở đằng kia, tiêu hết năm này, năm sau còn có.”

“Nếu không được con sẽ nhờ dì Hồng tìm việc cho bố, ở chỗ dì vẫn có người thích gặm trâu già (*) lắm đó, lương một ngày hai vạn tệ còn có bảo hiểm, không trả giá nha~”

(*)

Ông già đương nhiên hiểu tôi đang nói gì.

Ban đầu làm vẻ mặt hiền lành, sau khi tôi nói thì chửi ầm lên.

Vừa rồi còn cùng Với Vi Vi cha cha con con, bây giờ lại cho cô ta một cái tát điếng người.

“Ch.ết tiệt, mày không có việc gì hay sao mà phải chọc con bé?”

Chà, cái tát đó còn vang dội hơn cả lúc chiếc bình sứ của tôi bị vỡ luôn cơ.

Vu Vi Vi bị đánh đến đần người, vẻ mặt không thể tin nổi như sắp tràn ra.

Chậc chậc, cô ta choáng váng luôn rồi.

“Trời ạ…”

Mọi người thấy vậy càng xì xào bàn tán mãnh liệt hơn.

//Hít hà drama//

Trước đây họ cho rằng chuyện quyền lực của Chu gia nằm trong tay đại tiểu thư Chu Minh Châu chỉ là câu nói đùa.

Nhưng hiện tại có vẻ như điều đó là thật rồi.

Trong giây lát, tôi có thể cảm nhận được những ánh nhìn nóng bỏng đang hướng về phía tôi như thể tôi là con mồi béo bở trong bầy sói.

“Nhìn tôi làm gì? Hãy chơi bản nhạc tiếp theo để khiêu vũ đi! Tiệc sinh nhật có trai xinh gái đẹp vây quanh, hưởng thụ đi nào!”

Nói xong, tôi kéo Hứa Tinh Trần lên lầu hai.

Nhưng trên đường lên tầng hai lại có thêm hai chướng ngại vật nữa.

“Sở Dật Phi? Giang Trạm? Hai người chặn ở đây làm gì?”

Tôi tiến lên một bước đứng chắn trước mặt Hứa Tinh Trần.

Nhưng hành động này dường như càng chọc giận hai người trước mắt hơn.

Hai người đứng ra hai bên, Sở Dật Phi nắm chặt tay trái của tôi và mắng to: “Đồ vô liêm sỉ!!”

Giang Trạm kéo tay phải, đau đớn nói: “Đồ có mới nới cũ!”

Lục Tấn đang châm điếu thuốc đứng ở đầu cầu thang, liếc nhìn tôi rồi ậm ừ: “Đại tiểu thư, cô đúng là — biết hưởng thụ đấy~”

Tôi quay đầu lại thấy hốc mắt Hứa Tinh Trần đỏ ửng.

Hay lắm, chơi lố rồi.

2.

Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì thì Sở Dật Phi và Giang Trạm đã bắt đầu cãi nhau.

Giang Trạm gần đây nhờ vào bộ phim《Cố Mộng》mà trở thành nam diễn viên xuất sắc nhất, bây giờ đang rất được yêu thích, nổi lên như diều gặp gió.

Người đời thường nói hào quang sẽ khiến con người ta trở nên kiêu ngạo.

Anh ta đứng ở đó còn giống người trong giới thượng lưu hơn cả cái tên Sở Dật Phi kia.

Sở Dật Phi vốn đã không ưa gì anh, nay lại thấy Giang Trạm kéo tay tôi giống hắn thì càng tức giận hơn mà mắng:

“Chỉ là tên diễn viên dựa vào ngoại hình mà cũng xứng cùng ông đây tranh sao?”

“Đừng nghĩ rằng giành được một cái giải ảnh đế là ghê gớm lắm, Tinh Duyệt có thể nâng anh lên cao thì ông đây càng có thể giẫm anh xuống đất!”

Sở gia rất hùng mạnh, là một trong những gia tộc giàu có nhất trong giới thượng lưu.

Sở Dật Phi là thằng con trai duy nhất trong thế hệ thứ ba của Sở gia, hắn đã lên tiếng thì chả ai có thể ngăn cản.

Sau khi hắn nói xong, tôi cảm thấy cánh tay phải của mình nhẹ đi.

Đến khi tôi nhìn lại, đập vào mắt là vẻ mặt hơi chán nản của Giang Trạm.

Phải nói rằng, dù bị sỉ nhục như vậy nhưng Giang Trạm lại không hề tỏ ra thiếu tôn trọng chút nào.

Nhìn Sở Dật Phi ở một bên, hắn hếch cằm nhìn tôi, sự kiêu ngạo hiện rõ mồn một trên mặt hắn khiến tôi rất đau đầu.

Nếu như không phải đã nghe được những gì hắn vừa nói thì tôi còn tưởng hắn vừa đánh thắng trận đấy.

Tôi nới lỏng tay Sở Dật Phi ra và nhìn chằm chằm hắn.

“Được đó Sở thiếu gia, bây giờ anh còn biết cách lấy gia thế uy hi.ếp người khác rồi cơ đấy.”

Sờ Dật Phi sờ sờ mũi, giống như không hiểu những gì tôi nói mà nghênh ngang ưỡn ngực về phía trước.

“Đúng vậy.”

“Cút cmm đi — anh thậm chí còn không nhìn xem, mang danh nổi về nhan sắc nhưng Tinh Duyệt các người luôn cần tới sự can thiệp của dao kéo, suốt ngày rêu rao năng lực nghiệp vụ chuyên nghiệp lắm mà cứ đều đặn hai đến ba ngày lại có đơn kiện gửi đến, thế này mà đòi bồi dưỡng ra nam diễn viên xuất sắc nhất luôn cơ?”

“Nếu tôi là anh, tôi sẽ thắp hương vái trời khấn Phật cầu cho sự nghiệp của Giang Trạm thành công, ủng hộ anh ấy, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa…”

Giang Trạm vốn đang cúi đầu, nhưng khi nghe được tôi nói thì lỗ tai đỏ bừng lên.

Nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi không khách khí mà trực tiếp vòng tay qua cổ anh, kéo anh đến trước mặt rồi nhẹ giọng thì thầm.

Trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, hai người chúng tôi lúc này trong mắt người ngoài như đôi trai tài gái sắc, như một cặp đôi hoàn mỹ không thể diễn tả được bằng lời.