Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 113: Kiếm lời nhỏ hơn 342 tỉ



“Được rồi!” Lưu Danh Thần cúi đầu, cẩn thận mà nói: “Cao ốc Long Đằng tổng cộng có chín mươi chín tầng, cao ba trăm lẻ năm mét, tầng một là cửa hàng, cửa hàng ngoài trời và phố mua sắm giải trí trong nhà cộng lại tiền thuê mỗi quý là ba mươi tư tỉ hai trăm triệu.

Tầng hai đến tầng năm là trung tâm mua sắm, tầng sáu là rạp chiếu phim tổng tiền thuê là sáu mươi tám tỉ năm trăm triệu.

Tầng bảy đến tầng năm mươi là khu làm việc cao cấp, mỗi công ty đều tập trung ở chỗ này, tiền thuê mỗi quý một trăm ba mươi bảy tỉ.

Tầng năm mươi đến tầng chín mươi tám là khách sạn sáu sao duy nhất của Lâm An, tiền thuê mỗi quý một trăm linh hai tỉ bảy trăm triệu. Cộng thêm các chi phí quản lý, chi phí hao tổn khác, thu nhập tổng cộng mỗi quý khoảng chừng ba trăm bảy mươi sáu tỉ bảy trăm triệu.”

Lúc Lưu Danh Thần nói rõ, Hà Thời Minh nhìn chằm chằm cốc cà phê, không nhúc nhích.

Nhưng lúc này trong lòng hắn đã nhấc lên sóng to gió lớn!

Ba trăm bảy mươi sáu tỉ bảy trăm triệu!

Hơn nữa chỉ là một quý!

Vốn dĩ anh tới đây chỉ nghĩ thu chút tiền thuê, giảm bớt chút eo hẹp tài chính của mình, dù sao gần đây tiêu xài quả thật hơi nhiều, về phần khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái, ít nhất còn phải qua một thời gian ngắn mới có lợi nhuận, bây giờ không tìm anh đi giao tiền lương cho nhân viên đã là tốt rồi!

Trước khi tới nơi này, anh cho là tiền thuê nhiều nhất mấy tỉ mà thôi.

Dù sao nơi này chỉ cho thuê mà thôi, có thể có bao nhiêu tiền chứ?

Kết quả cũng không nghĩ tới, tiền thuê cao ốc Long Đằng chỉ một quý đã đến ba trăm bảy mươi tỉ!

Không hổ là cao ốc thương mại đứng đầu Lâm An, căn cứ của các thành phần tri thức tinh anh của Lâm An!

Cho đến giờ phút này, Hà Thời Minh mới hiểu được cuộc sống của người có tiền, đây chính là cuộc sống của người có tiền, khô khan mà không thú vị!

Khó trách người người đều nói tài sản hơn ba trăm tỉ chỉ là khoản nhập môn của kẻ có tiền mà thôi, ba trăm trăm tỉ trở xuống, đều chỉ là người bình thường.

Trước kia Hà Thời Minh không tin lời này, cảm thấy những người nói những lời này là đang khoác loác!

Bây giờ anh tin rồi.

Lưu Danh Thần giới thiệu xong, nhìn Hà Thời Minh ngồi ở nơi đó nhìn chằm chằm cốc cà phê không nhúc nhích, lập tức cảm nhận được một cảm giác áp bách cực lớn, còn tưởng rằng Hà Thời Minh không hài lòng với những cái này.

Trong lòng ông ta, người thanh niên trước mắt này toàn thân đều tràn đầy cảm giác bí ẩn!

Không một tiếng động giành lấy cao ốc Long Đằng, thế này là có bao nhiêu tiền chứ?

Đối với người như thế này mà nói, ba trăm tỉ ngay cả nhập môn cũng không tính!

“Ông... ông chủ Hà, anh có gì không hài lòng sao? Nếu không tăng toàn bộ tiền thuê của họ lên gấp đôi?” Lưu Danh Thần cẩn thận hỏi.

Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Không cần, cứ theo như bây giờ mà làm, về phần chuyện Chu Á vừa rồi, ông cứ xem như không có chuyện gì xảy ra là được.”

Anh tăng tiền thuê của Chu Á, chỉ là trút giận thay cho Vương Kiến Ba mà thôi, chứ không phải thật sự muốn tăng.

Lưu Danh Thần nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, lập tức đáp lại: “Vâng.”

Ngay sau đó, âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Ông ta đã nhìn ra, ông chủ mới trước mắt này, mặc dù nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng bất luận là tâm cơ hay thủ đoạn, đều vô cùng tàn nhẫn, cũng bởi vì vợ Chu Á đắc tội anh ta, trực tiếp toàn bộ bất động sản Chu Á ra khỏi cửa, hơn nữa còn bảo Chu Á tự mình ngoan ngoãn lăn ra ngoài!

Thủ đoạn như thế, thật sự là không chút thua kém gì với những lão già bảy tám chục tuổi!

Ông chủ mới này, mình nhất định phải hầu hạ thật tốt, không thể bởi vì anh ta trẻ tuổi mà làm việc không chu đáo, nếu không không biết lúc nào mình cũng phải ngoan ngoan lăn ra ngoài!

“Ông chủ Hà, tiền thuê quý này là một trăm linh hai tỉ cần giữ lại để duy trì hoạt động thường ngày và chi trả cho nhân viên, còn lại hai trăm bảy tư tỉ thì trực tiếp gửi vào thẻ của anh, hay là để ở bên tài vụ trước?” Lưu Danh Thần cẩn thận hỏi.

“Chuyển vào tài khoản của tôi đi!”

“Vâng! Nếu như không có việc gì vậy thì tôi ra ngoài trước.”

“Đi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi ông.” Hà Thời Minh khoát tay nói.

Sau khi Lưu Danh Thần chào Hà Thời Minh, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Đi ra bên ngoài, Lưu Danh Thần thở ra một hơi thật dài.

Vừa rồi trước mặt Hà Thời Minh, hắn cảm thấy như bị đè ép đến mức hô hấp có chút không dễ dàng, nếu như tiếp tục ở lại trong đó thêm lát nữa, ông ta cảm thấy chính mình cũng sắp hít thở không được.

Vừa mới đi qua góc tường.

Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta, làm ông ta giật mình kêu lên.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Chu Á.

“Giám đốc Chu? Sao ông còn ở chỗ này?” Lưu Danh Thần cau mày nói.

Chu Á đưa tay bắt lấy cánh tay ông ta, vẻ mặt van xin nói: “Giám đốc Lưu, công ty Chu Á tôi ở cao ốc Long Đằng nhiều năm như thế, khách hàng và giao thiệp toàn bộ đều ở chỗ này, tôi thật sự không thể rời khỏi nơi này! Van xin anh nói với ông chủ Hà một chút, thư thả thêm cho tôi chút thời gian, thời gian ba ngày tôi căn bản không lấy ra được nhiều tiền như thế!”

Lưu Danh Thần hít sâu một hơi nói: “Ông cầu xin tôi cũng vô ích, vẫn nên nghĩ cách nhanh chóng kiếm tiền đi! Nếu không cho dù là công ty Chu Á của ông rời khỏi cao ốc Long Đằng, tiền thuê thiếu cũng phải giao ra! Đến lúc đó cũng đừng trách chúng tôi xin cưỡng chế thi hành!”

Nói xong, Lưu Danh Thần trực tiếp bước nhanh ra bên ngoài.

Hai chân Chu Á mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi dưới đất.

Cuối cùng, ông ta cắn răng, tức giận nói: “Gái điếm thúi, ông đây không để yên cho mày!”

Nói xong, lập tức vọt xuống phía dưới.

...

Phòng chủ tịch.

Sau khi Lưu Danh Thần rời đi, Hà Thời Minh đi vào phòng nghỉ, tìm được Vương Kiến Ba đang chăm chú xem tivi bên trong.

Nhìn thấy Hà Thời Minh tới, Vương Kiến Ba tắt tivi.

Sau đó, vẻ mặt nghi ngờ không thôi nhìn chằm chằm anh.

Hà Thời Minh bị Vương Kiến Ba nhìn chằm chằm một hồi không được tự nhiên, sờ lên mặt mình, kỳ lạ nói: “Sao lại nhìn tôi như thế? Trên mặt tôi mọc hoa sao?”

Vương Kiến Ba hít sâu một hơi, hỏi: “Tôi có thể hút thuốc ở đây không?”

Hà Thời Minh khua tay nói: “Tùy tiện, xem nơi này là nhà mình là được.”

Vương Kiến Ba được cho phép, lập tức đốt một điếu, khó chịu hít sâu một hơi.

Sau đó, chậm rãi phun ra...

Ngay sau đó, cậu ta vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm Hà Thời Minh nói: “Lão Hà, chuyện vừa rời, cám ơn cậu đã giúp tôi dạy dỗ Chu Á kia!”

Vừa rồi ở trong thang máy, chuyện Hà Thời Minh tăng tiền thuê của Chu Á, làm Chu Á rời khỏi cao ốc Long Đằng, Vương Kiến Ba hiểu rõ Hà Thời Minh làm như thế là vì mình.

Chuyện Chu Á là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cậu ta.

Bây giờ cậu ta ăn uống mập mạp như thế, có quan hệ trực tiếp với Chu Á, Hà Thời Minh làm cho Chu Á gần như quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, xem như giúp cậu ta hả cơn giận, hóa giải khúc mắc của cậu ta.

Hà Thời Minh cười ha ha nói: “Không có gì! Chẳng qua cậu quả thật cũng nên bớt mập đi chút.”

Nói xong, chỉ vào cái bụng còn lớn hơn trái dưa hấu của Vương Kiến Ba kia!

Vương Kiến Ba sờ lên cái bụng, ngay sau đó thở dài một hơi.

Đúng vậy, quả thực nên giảm một chút.

Vừa rồi ở dưới lầu, lúc bị Triệu Diễm Mẫn mắng tên mập chết tiệt, cậu ta đã âm thầm hạ quyết tâm muốn giảm cân,

Khúc mắc trong quá khứ, bây giờ là lúc mình cần sống vì tương lai.

Vương Kiến Ba phiền muộn hít điếu thuốc một hơi thật sâu, trả lời: “Lát nữa tôi phải làm một tấm thẻ tập gym thôi! Nhưng mà lão Hà, cao ốc thương mại Long Đằng này trở thành của cậu lúc nào vậy? Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu sản nghiệp tôi không biết vậy?”

Khách sạn năm sao trước đó thì thôi đi!

Kết quả bây giờ lại tới một cao ốc thương mại Long Đằng càng trâu bò hơn?

Hà Thời Minh xua tay nói: “Hết rồi!”

Thật sự không có.

Một giọt cũng không còn…