Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 126: Cho mày một cái vả miệng



Dù sao trước mắt mà nói, Hà Thời Minh là nhân vật nổi tiếng của trường học bọn họ, xử lý hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm, lại còn lái một chiếc Bugatii tám mươi triệu, ai dám không cho anh mấy phần mặt mũi?

Chỉ là,

“Cút đi!”

Hà Thời Minh trực tiếp hất bọn họ qua một bên, đi chỗ Vương Kiến Ba trong đám người.

Còn những người này, anh thật sự không có chuyện gì để nói.

Rượu gặp tri kỉ ngàn chén còn ít, lời không hợp ý không quá nửa câu.

Tuy nói con người trên đời, thêm mấy người bạn thêm vài con đường, nhưng mà không phải người nào cũng có thể làm bạn.

Có một số người, cậu ta ích kỷ, cậu ta bẩm sinh nịnh bợ, khắc vào trong xương cốt sâu sắc.

Bạn coi cậu ta là bạn, cậu ta chỉ cho rằng bạn dễ bắt nạt, sau đó chặt đứt con đường của bạn, khiến bạn không còn đường để đi, sau đó một cước đá bay bạn.

Và bọn người Vương Tử Dương chính là loại người này, Hà Thời Minh tận mắt nhìn thấy!

Con người sống một đời, chỉ cần có một anh em tốt thật lòng đối xử với mình, anh đã thỏa mãn rồi.

Hà Thời Minh đi đến bên cạnh Vương Kiến Ba, phát hiện trên mặt cậu ta có chút máu bầm, trong mắt mang theo lửa giận.

“Lão Vương, chuyện gì xảy ra?” Hà Thời Minh trầm giọng hỏi.

“Những người này không cho phép tôi tuyển dụng ở chỗ này, nói tôi căn bản chỉ là muốn gạt người mà thôi! Không chỉ xe mấy giấy tuyên truyền tuyển dụng của tôi, còn ra tay đánh tôi!” Vương Kiến Ba thở hổn hển nói.

Sắc mặt Hà Thời Minh lạnh lẽo, nhìn về phía Vương Tử Dương nói: “Là tôi bảo Vương Kiến Ba tới đây tuyển dụng, có vấn đề sao?”

“Đương nhiên là có vấn đề! Nơi này là trường học, bây giờ cũng không phải tuần tuyển dụng! Muốn dán ở chỗ này là dán sao?”

“Trò cười!”

Vương Kiến Ba lạnh lùng quát một tiếng: “Ông đây dán quảng cáo tuyển dụng trên bản sinh hoạt thì làm sao? Nơi này vốn chính là để dán các loại thông báo, hơn nữa tôi là sinh viên của trường, dán quảng cáo tuyển dụng trên bảng sinh hoạt trái với quy định nào của trường học không? Cho dù mẹ nó tôi trái với quy định, mẹ nó cậu dựa vào cái gì xé của tôi? Cậu tính là thứ gì chứ? Có phải rất tức giận không? Trong lòng tức giận cậu mẹ nó đi chết đi?”

Sắc mặt Vương Tử Dương tối đen, trầm giọng nói: “Vương Kiến Ba! Mày cảm thấy chính mình rất vẻ vang sao? Mẹ nó mày chỉ là một con chó trước mặt Hà Thời Minh mà thôi!”

“Đúng rồi! Không có Hà Thời Minh mày ngay cả cái rắm cũng không phải, còn dám kêu gào với tụi tao ở chỗ này sao?”

Sắc mặt Vương Kiến Ba tối sầm, nổi giận gào lên giận dữ nói: “Mẹ nó mày nói cái gì? Có tin ông đây đánh chết mấy người không?”

Vương Tử Dương tức giận nói: “Nói mày thì sao! Mày chỉ là một con... bên cạnh Hà Thời Minh.”

Còn chưa nói dứt lời.

Ba!

Một bàn tay của Hà Thời Minh đánh thẳng vào mặt Vương Tử Dương, làm anh rút lại câu nói tiếp theo.

Một bàn tay làm cho toàn bộ những người còn lại ở đây giật mình.

Bất luận thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, Hà Thời Minh bình thường tính tình ôn hòa, vậy mà một lời không hợp liền trực tiếp ra tay.

Hơn nữa còn là đánh Vương Tử Dương trước kia quan hệ tốt nhất với anh.

Đây chính là trực tiếp đánh mặt đấy!

Vương Tử Dương quay đầu lại, khắp khuôn mặt toàn là không dám tin trừng mắt nhìn Hà Thời Minh nói: “Mày... mày dám đánh tao?”

Anh ta cũng không nghĩ tới Hà Thời Minh sẽ ra tay với mình.

“Đúng! Đánh mày đấy!”

Sắc mặt Hà Thời Minh lạnh lẽo gật đầu nói: “Mấy người ra tay với Vương Kiến Ba trước, sau đó nhục nhã Vương Kiến Ba, Vương Kiến Ba là anh em tốt nhất của tao, tao tuyệt đối không cho bất cứ ai bắt nạt cậu ấy! Một cái tát này chính là dạy dỗ mày!”

“Mày...”

Vương Tử Dương sờ lên má phải đau đến mức mất đi cảm giác.

Sau đó, anh ta phẫn nộ hét lên: “Được lắm Hà Thời Minh! Tốt lắm! Có tiền! Lợi hại rồi! Đừng tưởng rằng mày có tiền thì có thể làm gì thì làm, một cái tát này tao nhất định sẽ khiến cho mày trả giá đắt!”

Một cái tát kia của Hà Thời Minh, không nương tay chút nào, trực tiếp đánh sưng nửa khuôn mặt anh ta...

Những người khác ở đây nhìn thấy cảnh này cũng ầm ĩ chỉ trích.

“Dám ra tay đánh người, thật sự quá đáng!”

“Đúng rồi! Hơn nữa còn đánh ác như thế, lại còn đánh mặt!”

“...”

Cùng lúc đó.

Cách đám người không xa.

Phạm Vân Hải phía sau góc tường nhìn thấy cảnh này, cười ha ha, lẩn ra sau góc tường, lấy điện thoại ra, gọi thẳng đến một dãy số.

“Alo, chủ nghiệm Đinh phải không? Hà Thời Minh đánh nhau rồi!”

Vừa rồi đám người Vương Tử Dương ra tay với Vương Kiến Ba cũng không phải bởi vì đám người Vương Tử Dương rảnh rỗi đến mức đau trứng, mà là kế hoạch của bọn Phạm Vân Hải.

Phạm Vân Hải từ khi vì Hà Thời Minh ghi lỗi nặng, sau đó từ bỏ chức vụ hội trưởng hội học sinh, một mực ghi hận trong lòng, muốn tìm cơ hội trả thù lại.

Còn đám người Vương Tử Dương cũng bởi vì Hà Thời Minh đột nhiên thay đổi mà bất bình trong lòng.

Về phần Đinh Quảng Khôn, thì là bởi vì lần trước ông ta chuẩn bị đuổi học Hà Thời Minh, kết quả bởi vì đoàn pháp luật tập đoạn Tần Thương, đụng phải tường, một mực ghi nhớ trong lòng.

Cho nên lần này, sau khi Phạm Vân Hải nhìn thấy hai ngày này Vương Kiến Ba phát quảng cáo tuyển dụng ở trường học, làm ra một cái kế sách như thế với đám người Vương Tử Dương, sau đó ăn khớp với Đinh Quảng Khôn, mới có chuyện như bây giờ.

Trước bảng sinh hoạt.

Một đám người đang nghị luận ầm ĩ.

Đinh Quảng Khôn và Thôi Chí Nguyên một đám lãnh đạo trường học đột nhiên chạy tới nơi này, bao gồm cả giáo viên hướng dẫn của Hà Thời Minh Chu Thăng cũng tới.

Chuyện bình thường, căn bản cũng không cần huy động nhân lực ồ ạt đến mức như thế.

Nhưng mà bởi vì đối phó Hà Thời Minh. Đinh Quảng Khôn cố ý gọi viện trưởng Thôi Chí Nguyên tới.

“Chuyện gì xảy ra! Nhiều người như thế vây quanh ở đây làm gì?” Đinh Quảng Khôn lạnh giọng quát một tiếng.

Người ở nơi này nghe thấy lời của Đinh Quảng Khôn lập từng nhường ra một đường.

Vương Tử Dương nhìn thấy Đinh Quảng Khôn, lập tức khóc lớn hu hu: “Chủ nhiệm Đinh, viện trưởng Thôi, em bị người ta đánh, mọi người nhất định phải làm chủ cho em.”

Thôi Chí Nguyên: “...”

Ông ta nhìn thoáng qua Vương Tử Dương mặt sưng vù, nghi vấn hỏi: “Ai đánh?”

“Chính là cậu ta! Hà Thời Minh!”

Vương Tử Dưng chỉ một ngón tay vào Hà Thời Minh cách đó không xa nói: “Không biết bọn họ làm một cái công ty nhỏ gì đấy, chạy đến trường học tuyển dụng, sau đó chúng em không cho bọn họ tùy tiện dán quảng cáo, sau đó cậu ta trực tiếp đánh em một bàn tay thành dạng này! Viện trưởng Thôi, thầy nhất định phải làm chủ cho chúng em!”

Nói xong, nước mắt chảy xuống ào ào, nhìn vô cùng tủi thân, khiến người ta rơi lệ.

Đây chính là nguyên nhân anh ta có thể làm anh em với Hà Thời Minh ba năm.

Bởi vì anh ta biết dễn, cũng biết nên diễn cái gì vào lúc nào, khiến người ta có thể hoàn toàn tin tưởng mình.

Người biết diễn, ở bất cứ tình huống nào, đều có thể thu hoạch được ấn tượng tốt của người bằng tốc độ nhanh nhất, đạt được mục đích của mình.

Thôi Chí Nguyên nhìn thấy Hà Thời Minh, trực tiếp nhíu mày.

Hà Thời Minh?

Lại là cậu ta?

Lần trước phiền phức của đoàn pháp luật tập đoàn Tần Thương đến bây giờ ông ta nhớ lại còn có chút ưu sầu đây.

Bây giờ sao lại gây chuyện rồi?

Lúc này, đám người Trần Chí Quân và Hứa Khai minh cũng thêm mắm thêm muối bên cạnh.

“Viện trưởng Thôi, thầy không biết Hà Thời Minh bây giờ đâu, có tiền không biết mình là ai nữa!”

“Đúng rồi! Chưa từng thấy người bành trướng như thế!”

“...”

Bốn năm người mồm năm miệng mười nói.

Phạm Vân Hải ở sau góc tường cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, lập tức bắt đầu cười ha hả.

“Họ Hà, tao xem lần này mày đáp trả thế nào!” Phạm Vân Hải bắt đầu cười ha hả.