Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 130: Tâng bốc thương nghiệp lẫn nhau



“Vậy sao?”

Lông mày Hà Thời Minh nhíu nhẹ nói: “Nhìn dáng vẻ đầy tự tin này của em, anh thật sự muốn thưởng thức tác phẩm lớn của em đấy.”

Quách lão cái gì, anh không biết.

Nhưng mà mỹ nhân có lòng mời, sao có thể vô tình từ chối chứ?

“Vậy nói rồi đấy, chúng ta ngoéo tay!”

Điền Phức Vi nói.

“Được!”

Hà Thời Minh đáp một câu, sau đó hai người trực tiếp ngoắc tay một cái.

Ngay sau đó, hai người nhìn nhau, sau đó đều cười ha ha ngây ngô.

Sắc trời bắt đầu tối.

Hà Thời Minh chuẩn bị lái xưa đưa Điền Phức Vi về nhà.

Kết quả, vừa mở xe ra, âm nhạc trên xe liền vang lên.

“Tài xế già ông xem một chút tiểu muội thật trắng a~ quản ông có trắng hay không a~ đại ca mặc kệ trắng a...”

Hà Thời Minh: “?”

Thằng khốn Vương Kiến Ba cả ngày nghe cái gì vậy!

Anh lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng cười gượng một tiếng nói với Điền Phức Vi: “Đây là Vương Kiến Ba nghe, ca khúc đều là cậu ta chọn, không liên quan tới anh!”

Đối diện với nguy cơ, Hà Thời Minh không chút do dự mà bán Vương Kiến Ba đi.

Đưa Điền Phức Vi về đến nhà, sau khi tạm biệt, Hà Thời Minh trực tiếp lại xe tới Nhất Phẩm Các.

Trên đường.

Gọi điện thoại cho Vương Kiến Ba.

Kết quả gọi kiểu gì Vương Kiến Ba đều không nghe, gọi liên tục mười cuộc, đều bị Vương Kiến Ba vô tình cúp máy.

Gửi tin nhắn cho cậu ta, kết quả cũng không trả lời.

Việc này khiến cho Hà Thời Minh tổn thương một trận.

Vương Kiến Ba sao vậy?

Sao lại không để ý tới mình rồi?

Chẳng lẽ là mình làm không đúng chỗ nào?

Ngay tại lúc anh muốn hỏi xem Vương Kiến Ba là chuyện gì xảy ra.

Vương Kiến Ba đột nhiên gửi tới một câu.

Chỉ có năm chữ.

Năm chữ đơn giản.

“Cút đi! Làm người đi!”

Hà Thời Minh: “...”

Anh đây vốn chính là người được không!

Người tốt có biết không?

Hà Thời Minh gửi sang một bức ảnh, hỏi: “Lão Vương, xem hình tôi vừa mới chụp chung với Điền Phức Vi này có đẹp hay không?”

Kết quả, sau khi gửi đi, đằng sau tin nhắn xuất hiện một cái dấu chấm than màu đỏ...

Hà Thời Minh: “...”

Mập mạp chết bầm, còn dám block anh!

Lần sau gặp mặt, đánh chết cậu!

Về đến nhà.

Hà Thời Minh nằm trên ghế sofa, đang chuẩn bị lướt douyin.

Kết quả đột nhiên hiện lên một câu hỏi của B hồ.

‘Có một người bạn gái xinh đẹp là trải nghiệm thế nào?’

Hà Thời Minh suy nghĩ một chút, trả lời một câu ở phía dưới: “Có phải bạn gái không còn chưa xác định, nhưng mà anh em tốt nhất vừa rồi block tôi, bảo tôi làm người đi!”

Kết quả vừa gửi, điện thoại liền vang lên một đống thông báo trả lời.

Mở ra xem.

“Ha ha, cậu nhất định không làm người!”

“Tôi có thể tưởng tượng được phiền não làm anh em của cậu!”

“Đại gia, cậu còn thiếu bạn gái không? Tôi muốn làm bạn gái cậu! Muốn nằm trong hồ bơi ba trăm mét vuông nhà cậu!”

“Chú ý cậu đã mấy ngày rồi đại gia! Câu trả lời của cậu luôn tươi đẹp thoát tục như thế, xin hỏi đại gia, tấn vàng kia của cậu vẫn còn chứ?”

“Ha ha, lầu trên xuất sắc!”

“...”

Hà Thời Minh sửng sốt một hồi, nhìn về thông tin cá nhân một chút, kết quả phát hiện mình vậy mà có hơn mười nghìn fan hâm mộ trên B hồ!

Mấy fan hâm mộ này, toàn bộ đều là fan hâm mộ có thêm từ những câu trả lời kia của anh.

Lúc trước, thời điểm anh vừa tham gia B hồ, vì làm ra câu trả lời chất lượng cao, vì có thể có được fan hâm mộ, có thể đi tìm tài liệu rồi tìm tài liệu lịch sử, kết quả mỗi một câu trả lời cuối cùng đều đá chìm đáy biển, căn bản cũng không có ai để ý tới anh.

Hoặc là nói, đối với những câu trả lời chính quy kia của anh, căn bản cũng không có ai để ý.

Ngược lại gần đây thuận miệng trả lời thể hiện bản thân phù phiếm, lập tức tăng fan hâm mộ, nhiều hơn gấp mấy nghìn lần fan hâm mộ vốn có của anh!

Không thể không nói, B hô thay đổi, trở thành B hồ thật thụ!

Hà Thời Minh cũng không để ý tới bọn họ, tắt B hồ đi, bắt đầu lướt douyin.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau.

Hà Thời Minh trực tiếp lái BMW X7 đi tới đại học Lâm An.

Rất nhanh Hà Thời Minh liền tới đại học Lâm An.

Gọi điện thoại cho Điền Phức Vi, sau đó tìm được Điền Phức Vi mong mỏi trông mong bên ngoài sân thể dục.

Nhìn thấy Hà Thời Minh đi tới, Điền Phức Vi nhanh chóng nghênh đón, cười nói: “Hà Thời Minh tốc độ tới này của anh cũng nhanh thật đấy?”

“Đúng thế, cũng không xem thử là ai mời anh!” Hà Thời Minh cười ha ha nói.

Điền Phức Vi trợn mắt nhìn Hà Thời Minh một cái nói: “Không nghĩ tới anh cũng học được miệng lưỡi trơn tru!”

“Cái gì gọi là miệng lưỡi trơn tru, đây là lời phát ra từ đáy lòng anh!” Hà Thời Minh lập tức giải thích, anh thật sự không phải miệng lưỡi trơn tru.

Xem như có lòng này, cũng không có gan này đâu.

Cho dù có gan, anh cũng không có cái miệng kia!

Không còn cách nào, trời sinh một cái miệng đần.

Điền Phức Vi phụt cười một tiếng: “Được rồi được rồi, em cũng không trách anh! Đến đây, cho anh thưởng thức một chút thư pháp của em! Tăng tăng tăng tằng!”

Nói xong, lấy ra một bức giấy từ sau lưng ra, cẩn thận mở ra.

Hà Thời Minh cúi đầu nhìn xem.

Phía trên là một bài thơ ca.

‘Việt nhân ca’

Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu.

Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề, bất tí cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.

Viết bằng chữ khải tiêu chuẩn, chữ viết vô cùng xinh đẹp, khó trách Điền Phức Vi dám khoe khoang thư pháp của mình kinh trời đất khiếp quỷ thần.

“Bài thơ này thế nào? Biết bài thơ này không?” Điền Phức Vi chớp hai mắt to hỏi.

Đây là bài thơ ca cô thích nhất.

Nhất là sau khi quen biết Hà Thời Minh, yên lặng chú ý tới anh ở phía sau, càng cảm nhận khắc sâu hơn về bài thơ ca này.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.

(Núi có cây nhưng cây không có nhánh, thích chàng nhưng chàng chẳng hay)

Ba năm.

Nhưng Hà Thời Minh cả một một bộ dạng cười lớn ha ha, chưa từng cảm nhận được.

Hà Thời Minh nghe thấy câu hỏi của Điền Phức Vi, hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức tràn đầy tự tin mà nói: “Vậy thì em kiểm tra đúng người rồi! Không phải tâng bốc với em, anh đây là người thông hiểu lịch sử, không gì anh không biết! Bài ‘Việt nhân ca’ này ra đời từ thời Tiên Tần kỳ, là bài thơ dịch đầu tiên trong lịch sử nước ta. Bài thơ này gần kề sự buồn bã triền miên của tác phẩm ‘Sở Từ’, cấp độ nghệ thuật rất cao, nó và một bài thơ ca dân gian khác của nước Sở cùng trở thành đầu nguồn nghệ thuật ‘Sở Từ’! Thế nào? Nói không sao chứ?”

Điền Phức Vi: “...”

Cô ấy hít sâu một hơi nói: “Không sai, không nói thơ này nữa, chữ này viết thế nào? Đây chính là em dành thời gian hai tiếng đêm qua để viết ra.”

Hà Thời Minh liếc nhìn, gật đầu nói: “Không tệ, nhưng mà còn thiếu chút lửa, nếu có thêm chút lực, nâng bút nhẹ nhàng hơn chút sẽ tốt hơn nhiều.”

Mặc dù anh chưa từng luyện thư pháp, nhưng lại có tinh thông thư pháp cấp độ bậc thầy mà hệ thống tặng!

Ở lĩnh vực thư pháp này, anh xưng thứ nhất, trên cơ bản không ai dám xưng thứ hai!

“Thật hay giả vậy?”

Điền Phức Vi nghe thấy Hà Thời Minh, nghi ngờ không thôi nói: “ Nhưng mà thầy thư pháp của em Quách Minh nói chữ của em đã rất tốt, đã sắp vượt qua ông ấy rồi!”

Vẻ mặt Hà Thời Minh khẽ động, giờ khắc này, trong đầu của anh đột nhiên nhứo tới điều thứ ba mươi lâm bí tịch yêu đường Vương Kiến Ba truyền lại cho mình.

Bất luận vào bất cứ lúc nào, cũng không thể nói con gái không đúng!”

“Vừa rồi anh nói mò thôi!”

Hà Thời Minh lập tức sửa lời nói: “Thư pháp này của em quả nhiên là kinh trời đất khiếp quỷ thần, lợi hại không thể lợi hại hơn nữa, quả nhiên là Vương Hi Chi trên đời, Đổng Kỳ Xương sống lại!”

“Phụt!”

Điền Phức Vi trực tiếp bị dáng vẻ tâng bốc của Hà Thời Minh chọc vui vẻ, không nhịn được cười khẽ một tiếng nói: “Được rồi, đừng chém gió nữa! Anh không xấu hổ chứ em cảm thấy lúng túng rồi! Bên trong hiện trường cuộc thi đã có rất nhiều người, chúng ta cũng đi vào đi.”