Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 52: Phạm Vân Hải nôn ra máu



Người phụ nữ bị lời của Vương Kiến Ba tức đỏ mặt.

Bà cụ?

Bà đây mới 28 xuân xanh, tiên khí bay bay!

Cậu lại dám gọi tôi là bà cụ?

Người phụ nữ tròn xoe mắt lạnh lùng nói: “Cậu nói ai là cụ, cậu mới là bà cụ! Tố chất gì đây chứ hả! Thấy người lớn tuổi còn không nhường chỗ, miệng còn đầy phân…”

“Bà ơi phân của bà đều phun vào mặt cháu rồi, bà nói từ từ thôi, lỡ như tức chết thì xe cấp cứu không đến cứu bà kịp đâu!” Vương Kiến Ba khuyên.

Trong lòng lại nghĩ, tự mình gọi mình là người già mà lại không cho người khác gọi bà cụ, tiêu chuẩn kép quá đấy.

Người phụ suýt chút nữa bị lời của Vương Kiến Ba làm tức chết, tức giận chỉ vào Vương Kiến Ba nói: “Cậu… cậu…”

Đúng lúc này, một ông lão ngồi phía sau đứng lên, cười haha nói: “Thôi thôi, đừng làm khó người ta nữa, nếu bà muốn ngồi thì ngồi chỗ tôi đây này, tôi nhường cho bà.”

Người phụ nữ nghe xong lời này, sắc mặt mới tốn hơn một chút, trừng mắt nhìn Vương Kiến Ba: “Nhìn thấy chưa! Đây mới gọi là có tố chất!” Nói xong liền ngồi vào chỗ ông lão đã nhường.

Sau đó lại tiếp tục nói kháy Vương Kiến Ba: “Nếu không phải mấy kẻ ngoại lai đến giành chỗ của chúng tôi, chỗ nào trên xe cũng có thể ngồi! Cướp chỗ của chúng tôi, ngay cả nhường chỗ cũng không biết, người trẻ tuổi bây giờ! Ha ha!”

Nói xong liền quay sang hỏi ông lão bên cạnh: “Ông anh, cảm ơn ông, vẫn là ông có tố chất cao! Vừa nhìn là biết người bản địa rồi, nhìn tuổi tác của ông, chắc trẻ hơn tôi nhiều, tôi 56, ông bao nhiêu rồi?”

Ông lão cười hề hề nói: “Cũng không già lắm, mới 76, còn trẻ lắm.”

Người phụ nữ: “???”

“Phốc…” Những người trên xe vậy đều phá lên cười, bao gồm cả Hà Thời Minh cũng không nhịn được mà nhếch mép.

56, 76, cách nhau tròn 20 năm. Kết quả là 56 thành 96, 76 lại thành 26.

Hà Thời Minh cúi đầu nhìn người phụ nữ lại phát hiện bà ta đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không thể không nói, chỉ cần da mặt đủ dày thì trên thế giới này chẳng có gì uy hiếp được bạn cả.

Sau đó Hà Thời Minh nhìn Vương Kiến Ba, nháy mắt nói: “Đứng lên.”

Chỉ dựa vào tính cách thoải mái tươi trẻ này của ông cụ cũng đáng được người khác nhường chỗ rồi.

Vương Kiến Ba lập tức hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy nói với ông lão: “Ông ngồi đi ạ.”

“Thôi thôi.” Ông lão cười ha hả xua tay: “Người trẻ tuổi làm việc mệt, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, cái tuổi này của ông ngoài việc đánh Thái Cực quyền ra thì chả phải làm gì cả, các cháu ngồi đi.”

“Ông cứ ngồi đi ạ!” Hà Thời Minh nói, ấn ông lão ngồi xuống.

Ông lão xấu hổ: “Cái này… ngại lắm.”

Nhìn thấy phản ứng của ông lão, hảo cảm của những người trong xe với ông lập tức tăng thêm vài phần.

Không thể không nói, chênh lệch giữa người với người thật sự quá lớn.

“Ting.” Điện thoại của Hà Thời Minh đột nhiên vang lên tiếng báo tin nhắn.

Lấy điện thoại ra xem liền ngạc nhiên phát hiện, lại là tin tức từ hệ thống Tiêu đề. Nhưng vừa nhìn thấy tiêu đề tin tức, Hà Thời Minh liền cau mày.

“Chiều ngày 01 tháng 07, chiếc xe bus rơi xuống sông Lâm Thủy thành phố Lâm An cuối cùng cũng được vớt lên, nhấp vào để xem thông tin chi tiết…”

Sắc mặt Hà Thời Minh cứng lại, vội vàng mở tin tức ra xem.

“Tính đến hết ngày 01 tháng 07, chiếc xe bus số 07 rơi xuống sông Lâm Thủy thành phố Lâm An đã được vớt lên! Trên xe tổng cộng 29 hành khách, trước mắt 9 người được đưa đi cấp cứu, trong đó hai người vẫn đang nguy kịch! 20 người còn lại toàn bộ đều chết đuối, trong đó có vua bất động sản số một của Lâm An. Theo video giám sát, lúc 13h15 ngày 30 tháng 06, chiếc xe bus số 7 đang chạy đến cầu sông Lâm Thủy, bất ngờ mất lái rẽ sang trái, băng qua làn đường ngược chiều, tông gãy lan can cầu và rơi xuống sông Lâm Thủy! Một hành khách được cứu nhớ lại: “Tài xế vốn đang bình thường, đột nhiên toàn thân cứng đờ bất tỉnh, chân còn đạp ga khiến xe mất kiểm soát và tăng tốc, sau khi đâm vào lan can cầu xong cửa kính xe vỡ nát hết, anh ta liều mạng bơi ra khỏi ô kính vỡ, sau đó được người dân bên bờ cứu.” Vụ việc này ban đầu được nhận định là tài xế đột ngột phát bệnh hôn mê, nguyên nhân thực sự chỉ có thể đợi cảnh sát công bố nội dung của hộp đen.”

Nhìn thấy tin tức này, sắc mặt Hà Thời Minh trở nên vô cùng nặng nề.

20 người chết đuối?

Chuyện này cũng quá dọa người rồi.

Lúc này, âm thanh cảnh báo của xe bus vang lên.

“Trạm phía trước, cầu sông Lâm Thủy, hành khách chuẩn bị xuống xe vui lòng chuẩn bị xuống xe. Hành khách đang trên xe bus số 7, xuất phát từ Nam Hoa Nhuận Vạn Gia, đi qua trạm Liễu Nam, trạm Đại Khánh, trạm đại học Lâm An, trạm cầu sông Lâm Thủy…”

Hà Thời Minh: “???”

Phía sau nói gì anh không nghe rõ nữa, bởi vì anh đã bị dọa sợ rồi.

Vãi cứt!

Xe bus số 7?

Cầu sông Lâm Thủy?

Chiều 30 tháng 06?

Hôm nay?

Không trùng hợp thế chứ!

Hà Thời Minh lập tức nhìn thời gian, 13h12p, trên tin tức nói là 13h15p. Sắc mặt Hà Thời Minh thay đổi lập tức nhìn bên trong xe bus, cộng cả tài xế là 29 người, không hơn không thiếu!

Vãi chó!

Nói như vậy là ông vua bất động sản số một Lâm An cũng đang ở trong chiếc xe này?

“Ai là Lý Quốc An!” Hà Thời Minh hét lớn.

“Ồ? Cháu tìm ông làm gì? Mà này, sao cháu biết tên ông?” Lúc này ông lão 76 tuổi nhường ghế lúc trước đột nhiên nghi ngờ hỏi.

Hà Thời Minh: “Fuck!” Bây giờ anh chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran.

Lý Quốc An: “...” Tự dưng hét to gọi mình, chỉ vì một từ “Fuck”?

“Tài xế mau dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Tôi muốn xuống xe!” Hà Thời Minh kích động hét lên.

Bây giờ chỉ còn hai phút trước khi tai nạn xảy ra!

Hơn nữa như lúc đó cứu Tần Lệ Nhã, sự việc đột nhiên xảy ra trước, sự việc trên tin tức rất có khả năng vì anh xuất hiện nên xảy ra trước. Cũng chính là nói, chiếc xe anh đang đi có thể rơi xuống sông bất cứ lúc nào!

“Yên lặng!”  Người phụ nữ 55 tuổi lườm Hà Thời Minh lạnh giọng nói: “Không biết không thể dừng xe trên cầu sông Lâm Thủy sao? Một kẻ bụi đời ngoại tỉnh như cậu, ý thức an toàn cơ bản nhất cũng không có à? Muốn hại chết tất cả mọi người à?”

Hà Thời Minh không kịp giải thích cho họ, cách ổn thỏa nhất bây giờ chính là tài xế lập tức  dừng xe!

“Bác tài, tôi muốn xuống xe, tôi có việc gấp! Anh mau dừng xe! Nếu không là tôi nhảy ra khỏi xe đấy!” Hà Thời Minh vội vàng hét lớn với tài xế.

Nhưng lúc này, tài xế lại đột nhiên đưa tay xoa trán, đồng thời cơ thể anh ta không kiềm chế được lắc lư trái phải.

Cùng lúc đó, xe bus đột ngột mất lái, rẽ sang làn đường ngược lại, đồng thời tông vào rào chắn cầu.

“Chết tiệt! Chuyện gì đây?”

“Xảy ra chuyện gì thế? Tài xế sao rồi?”

“Trời ơi! Tài xế bị bệnh rồi! Ông trời ơi!”

“Không ổn! Xe đang lao xuống sông!”

“Thôi toi rồi! Toi rồi!”

“Cứu mạng!”

“A… tôi không muốn chết!”

Phút chốc xe bus tràn ngập tuyệt vọng, tất cả mọi người đều loạn xị ngậu hết cả lên, người phụ nữ kia càng bị dọa sợ ôm đầu điên cuồng hét lên.