Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 80: Chuẩn bị mua phòng



Kết quả, Hà Thời Minh vừa mới bước vào, ở phòng bảo vệ bên cạnh, cô gái eo nhỏ chân dài vốn đang nhìn cậu con trai đăng ký đã ngồi không yên.

Bọn họ bên này phải nghiêm túc đăng ký, còn người khác thì được vào ngay?

“Anh ta không đăng ký mà sao được vào luôn? Vừa nãy chúng tôi đi vào phải đăng ký nửa ngày, đi ra cũng phải ở đây đăng ký nửa ngày!” Cô gái eo nhỏ chân dài nói.

Bảo vệ liếc nhìn cô ta không đáp lại.

Cậu con trai bên cạnh nghe cô gái nói xong, duỗi thẳng lưng nhìn vào trong.

Ngay sau đó cậu ta trợn tròn mắt, ngạc nhiên thốt lên một câu: “Đệt mẹ!”

Cậu ta khác với thiếu nữ eo nhỏ chân dài, dù thế nào đi nữa cũng là con nhà giàu, hiểu được nhiều thứ hơn cô gái.

Hôm nay là sinh nhật hai mươi tư tuổi của Trịnh Khải Toàn cậu ta, theo giao hẹn với bố thì chờ đến khi cậu ta hai mươi tư tuổi, bố sẽ mua cho cậu ta một tòa biệt thự của Nhất Phẩm Các.

Cho nên hôm nay cậu ta dẫn bạn gái Trương Tiểu Thúy đến xem phòng.

Chiếc xe kia dù đã khuất bóng, nhưng liếc mắt một cái cũng biết đó là xe gì.

Mấy cái khác không nói, thử hỏi được mấy chiếc xe có hai ống thải khí đặt ở trên mui xe?

Càng khỏi nói đến tạo hình màu xanh trắng, duy nhất chỉ có thể là một chiếc xe.

Bugatti Chiron!

Lúc này, mắt thấy Trương Tiểu Thúy vẫn muốn tra hỏi, Trịnh Khải Toàn vội giữ cô ta lại, nói: “Thôi nào Trương Tiểu Thúy, đừng hỏi! Nếu em lái một chiếc Bugatti Chiron đến thì cũng được vào luôn đấy!”

Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Trương Tiểu Thúy.

Đùa thôi!

Lái Bugatti là người mà nhà bọn họ có thể trêu chọc sao?

“Bugatti Chiron thì oách lắm à?”

Trương Tiểu Thúy thở hổn hển nói: “Chúng mình còn lái Ferrari đấy! Em…”

Chưa kịp nói xong, Trịnh Khải Toàn đã vội bịt miệng cô ta lại, cuống quýt nói: “Bà cô của tôi ơi, em nhỏ giọng giùm cái. Em chưa từng nghe thấy cái tên Bugatti à? Bugatti của người ta không những oách, mà là rất oách! Một con Bugatti Chiron có thể mua được ba mươi con Ferrari nhỏ của anh đấy! Hết thảy biệt thự quý giá trong tiểu khu này cũng không bằng không con xe đó của anh ta!”

Một khi để đối phương nghe được lời của Trương Tiểu Thúy, rồi tìm cậu ta gây phiền phức thì cậu ta khóc không ra nước mắt.

“Hả?”

Trương Tiểu Thúy không khỏi trợn tròn mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Một chiếc Ferrari GT trị giá ba triệu đã là vô cùng oách trong mắt cô ta, cô ta chưa từng gặp một con xe nào đắt hơn nữa ở Lâm An!

Kết quả chiếc xe vừa nãy chạy ngang qua bằng giá của ba mươi chiếc Ferrari GT?

Trời đất, chẳng lẽ xe này được làm từ vàng hay sao?

“Đi nhanh, đi nhanh.”

Trịnh Khải Toàn kéo Trương Tiểu Thúy rời đi. Cậu ta sợ nán lại thêm lúc nữa, không biết cô gái này sẽ phun ra những từ đáng sợ nào.

Trương Tiểu Thúy trừng mắt với xe của Hà Thời Minh, hùng hổ nói: “Đám có tiền chết tiệt!”

Trịnh Khải Toàn âm thầm lau mồ hôi lạnh, nói: “Em bớt bớt cái miệng đi, đám người này chúng ta không thể chọc vào được! Quả nhiên Nhất Phẩm Các toàn ẩn giấu nhân vật đáng gờm, không ngờ chủ xe Bugatti cũng ở đây.”



Hà Thời Minh chậm rãi lái xe đi dạo quanh Nhất Phẩm Các.

Không thể phủ nhận, nơi này quá khác biệt so với những tiểu khu khác.

Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên hắn đến tiểu khu với những biệt thự xa hoa này.

Không giống với những biệt thự mang phong cách Châu Âu của các tiểu khu khác, biệt thự bên trong Nhất Phẩm Các đều mang kiến trúc giả cổ phong.

Trong thời đại chuộng phong cách Châu Âu, thậm chí ở nông thôn cũng thấy quy mô lớn những tầng lầu phong cách Châu Âu thì những biệt thự giả cổ phong ở Nhất Phẩm Các lại rất đặc biệt.

Mái hiên nghiêng nghiêng, tay vịn chạm trổ hoa văn, ngói xanh gạch xám, lại thêm cả cầu nhỏ nước chảy!

Phong cách này…

Yêu mất rồi.

Không bao lâu sau, Hà Thời Minh đi đến căn biệt thự mà mình vừa ý.

Căn biệt thự mà hắn chọn là căn cao cấp nhất, mọi ảnh chụp hầu như toàn được nhìn qua mạng. Hôm nay hắn đến để xem có sự khác biệt giữa ảnh chụp trên mạng hay không.

Có người nói đây là căn đắt nhất trong Nhất Phẩm Các.

Quả nhiên có khác biệt rất lớn.

Còn đẹp đẽ hơn cả trên ảnh!

Thật tuyệt!

Dù biệt thự ở đây giá gần hai mươi triệu nhưng Hà Thời Minh cảm thấy rất đáng giá.

Còn có xót tiền hay không thì…

Bây giờ trong tay hắn có tới ba mươi lăm triệu đấy.

Vẫn đủ.

Chỉ nhìn bên ngoài Hà Thời Minh đã xác định được chính là đây!

Đây chính là ngôi nhà sau này của hắn!

Thật tuyệt!

Còn phong cách trang trí bên trong thì không cần nhìn, chốt!

Sau đó Hà Thời Minh rời đi, hướng về tòa giao dịch.

Không giống những tiểu khu khác với phần lớn tòa giao dịch đều nằm bên ngoài tiểu khu, tòa giao dịch của Nhất Phẩm Các lại nằm bên trong tiểu khu.

Hà Thời Minh dừng xe ở bên ngoài, bước vào trong.

Nào ngờ vừa đi vào, chưa kịp định thần tình hình bên trong đã nghe thấy một giọng nói tò mò đột nhiên vang lên.

“Ồ? Tiểu Hà?”

Hà Thời Minh quay đầu nhìn về hướng giọng nói, sau đó lông mày chợt nhíu lại.

Ngô Thường Lâm?

Đợt năm ba đại học anh có đi làm thêm ở một trung tâm thương mại, người này là tổ trưởng của trung tâm.

Đây là công việc đầu tiên của anh.

Lúc đó vì Hà Thời Minh làm bán thời gian nên Ngô Thường Lâm thường xếp cho anh rất nhiều công việc, để anh nếm trải không ít cực khổ.

Kết quả không ngờ rằng lại gặp nhau ở đây.

Nhưng những chuyện này đã qua, Hà Thời Minh từ lâu đã không còn oán hận Ngô Thường Lâm, trái lại cảm thấy ông ta giúp anh dần dần hiểu được thế giới này.

“Tổ trưởng Ngô! Lâu rồi mới gặp!” Hà Thời Minh mỉm cười chào hỏi.

Ngô Thường Lâm cười ha hả: “Tổ trưởng gì chứ, bây giờ tôi đã không còn là tổ trưởng nữa rồi.”

“À? Bị cách chức?” Hà Thời Minh ngạc nhiên hỏi.

Ngô Thường Lâm: “…”

Ông ta lườm nguýt: “Cách chức cái gì chứ, miệng không còn lời nào hay hơn à? Ông đây lên chức cậu có hiểu không. Bây giờ anh Ngô của cậu đã là chủ quản, hôm nay đi cùng cậu cả của trung tâm thương mại đến xem phòng!”

Đang nói, một cặp nam thanh nữ tú vừa hay đi tới.

Nam cắt đầu cua, nữ eo nhỏ chân dài, da trắng mặt xinh.

Hai người này không phải ai khác, chính là hai người Trịnh Khải Toàn và Trương Tiểu Thúy.

Có điều lúc Trương Tiểu Thúy nhìn thấy Hà Thời Minh, lông mày dần nhăn lại.

Gã này… Sao có cảm giác quen quen?

Trịnh Khải toàn nhìn về phía Ngô Thường Lâm, hỏi: “Lão Ngô, làm gì vậy?”

Ngô Thường Lâm lập tức cười lả giả, đáp lại: “Chào cậu Trịnh, đây từng là nhân viên làm bán thời gian của trung tâm chúng ta, từng làm ở trung tâm được rất lâu, tôi thấy cậu ta nên chào hỏi.”

Dứt lời lại quay về phía Hà Thời Minh, nói: “Tiểu Hà, đây là cậu cả Trịnh Khải Toàn của trung tâm thương mại chúng ta, còn không mau chào hỏi cậu Trịnh.”

Hà Thời Minh khẽ cười một tiếng: “Cậu Trịnh, chào cậu. Cậu cũng đến mua phòng sao?”

Trịnh Khải Toàn nghe Hà Thời Minh nói, nhất thời nhíu lôn mày: “Có ý gì? Chẳng lẽ anh cũng đến mua phòng?”

Ngô Thường Lâm trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Tiểu Hà, cậu nói “cũng” là có ý gì?”

“Ừm.”

Hà Thời Minh khẽ cười gật đầu nói: “Quả thật có vừa ý một căn phòng, muốn mua về.”