Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 86: Phượng hoàng đầu cành



Lương Lệ Hào vừa dứt lời, mọi người lập tức giải tán, chỉ để lại hai cô gái, một người có dáng người hơi béo.

Một người khác có dáng người tiêu chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp.

Nếu Hà Thời Minh ở chỗ này, chắc chắn liếc mắt một cái sẽ nhận ra, cô gái này đúng là bạn gái cũ Triệu Phi Nhi của anh.

Dạo gần đây, có thể nói là cuộc sống của Triệu Phi Nhi đã thay đổi rất nhanh.

Lúc còn ở bên cạnh Hà Thời Minh, Hà Thời Minh làm liền một lúc bốn năm công việc kiếm tiền lo cho cô ta.

Chẳng qua, đối với cô ta mà nói, như thế còn chưa đủ, còn cách quá xa so với cuộc sống mà cô ta muốn hướng tới. Cho nên sau khi đồng ý Phạm Vân Hải đang theo đuổi mình, cô ta lập tức được hưởng thụ cảm giác lâng lâng như trên mây khi được mọi người cúi đầu cung phụng.

Kết quả, cảm giác này mới diễn ra được một ngày, Hà Thời Minh đột nhiên lát Bugatti xuất hiện trước cổng trường học, lập tức trở thành nhân vật chạm vào là bỏng tay của đại học Lâm An, thành đối tượng để các cô gái phải quỳ lạy dưới chân.

Đối với cô ta mà nói, cảm giác này như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Cô ta bất chấp cảm giác của Phạm Vân Hải, chạy thẳng đến thư viện để tìm Hà Thời Minh muốn quay lại.

Cô ta cho rằng, Hà Thời Minh sẽ giống như ngày trước, không để bụng đến việc cô ta trái tính trái nết, luôn tha thứ cho cô ta.

Chỉ là, cô ta không ngờ rằng, hiện giờ, Hà Thời Minh không còn luôn tha thứ cho cô ta vô điều kiện giống như trước kia nữa.

Không chỉ như thế, bởi vì chuyện của Phạm Vân Hải và tập đoàn Tần Thương, cô ta cũng chịu liên lụy, bị trường học khai trừ ngay lập tức!

Sắp tốt nghiệp luôn rồi!

Chỉ còn một tháng nữa thôi là cô ta chính thức tốt nghiệp.

Cô ta không cam lòng, cô ta cũng phẫn nộ!

Bởi vì cô ta vốn nên được ngồi trong Bugatti của Hà Thời Minh, hưởng thụ sự hâm mộ của mọi người, thỏa mãn lòng tham hư vinh của bản thân.

Kết quả, bây giờ chẳng có gì cả.

Hà Thời Minh không cần cô ta, đến cả Phạm Vân Hải cũng mắng cô ta là đê tiện, đẩy ngã cô ta xuống đất.

Cô ta trở thành trò cười của đại học Lâm An, thành đối tượng để mọi người cười nhạo, thậm chí còn bị đại học Lâm An đuổi thẳng!

Bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành tim đàn chị Cao để nhờ người ta tiến cử, vào làm việc ở Motor City Tường Vân, chọn công việc làm nhân viên bán hàng ở đây.

Bởi vì tính ra, công việc tiêu thụ này, là vị trí yêu cầu thấp nhất về bằng cấp cùng với các phương diện khác.

Những công việc tốt hơn khác, đều sẽ xem lý lịch của cô ta, sẽ phát hiện ra cô ta từng bị trường đuổi học, sau đó cô ta sẽ bị đuổi việc.

Cho nên khi rời khỏi trường học, cô ta nhờ đàn chị Cao có quan hệ không tệ với mình giới thiệu cho, sau đó đi làm ở Motor City Tường Vân.

Cao Phán Phán đã tốt nghiệp được hai năm, từ khi tốt nghiệp xong đã bắt đầu làm việc ở Motor City Tường Vân, không ngừng mời Triệu Phỉ Nhi tới đấy, chẳng qua Triệu Phỉ Nhi vẫn luôn không thích công việc tiêu thụ sản phẩm này.

Lương Lệ Hào nói với Triệu Phi Nhi: “Triệu Phi Nhi, sau này cô hãy đi theo Cao Phán Phán đi, cô ấy có khá nhiều kinh nghiệm công tác, để cô ấy hướng dẫn cho cô.”

“Cảm ơn giám đốc Ngô! Làm phiền chị Cao!” Triệu Phi Nhi lập tức nói.

Cô gái béo lập tức xua tay nói: “Không phiền không phiền, đều là đồng nghiệp.”

Lương Lệ Hào gật đầu nói: “Rồi, Cao Phán Phán, lát nữa có khách tới, cô đến tiếp đón người ta đi, cũng chỉ cho Triệu Phi Nhi biết một chút về quá trình bán xe.”

“Vâng!” Cao Phán Phán lập tức gật đầu nói.

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Lương Lệ Hào vang lên, là Lương Giai Tuyết gọi tới.

“Ây, anh trai, bọn em sắp tới rồi! Anh ra đón bọn em đi.”

Lương Lệ Hào trợn trắng mắt nói: “Em không tự vào được à?”

“Anh ra đón bọn em đi! Khách hàng của em biết anh bán xe, nên cố tình tới tìm anh đấy, anh còn không muốn ra đón, thì em gái anh phải giấu mặt vào đâu?”

“Rồi rồi rồi, giờ anh ra ngoài đây!” Lương Lệ Hào bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nói xong, anh ta nói với Cao Phán Phán: “Các cô đứng đây đợi đi.”

Ngay sau đó anh ta bước vội ra ngoài.

Sau khi Lương Lệ Hào rời đi, Triệu Phi Nhi mỉm cười nói với Cao Phán Phán: “Đàn chị, sau này có gì em phải dựa vào chị rồi!”

Cao Phán Phán cười hì hì tươi tắn: “Xem em nói chuyện kìa! Chúng ta đều là chị em với nhau mà! Hơn nữa sau này chị còn phải dựa vào em đấy! Em không thấy ánh mắt ban nãy của quản lý à? Không khác gì sói rình mồi, hận không thể nuốt luôn em!”

Triệu Phi Nhi cười khan một tiếng nói: “Đàn chị cứ đùa.”

Cao Phán Phán lắc đầu nói: “Nói đùa gì chứ! Chị đây lăn lộn trong xã hội cũng một thời gian dài rồi, mắt nhìn người không thua kém gì người khác! Cô gái xinh đẹp như em, không biết có bao nhiêu đàn ông nhìn thấy mà nhịn được! Nhìn cặp mông vểnh này đi, chậc chậc, chị đây thèm đến mức chảy nước miếng rồi!”

Vừa nói, cô ta vừa vỗ mông Triệu Phi Nhi.

Triệu Phi Nhi “A” một tiếng, lùi về sau hai bước nói: “Đàn chị đừng nghịch.”

Cao Phán Phán cười hì hì nói: “Chị đây cũng không đùa với cô nữa! Lăn lộn trong xã hội, quan hệ quan trọng hơn năng lực nhiều! Em nói xem vì sao ban nãy quản lý Lương lại giao đơn hàng sắp tới cho chị? Không phải là nể mặt em sao? Chỉ cần tạo quan hệ tốt với quản lý, được quản lý giúp đỡ, sau đó cứ như thế mà bước tiếp! Rồi mạnh hơn gấp trăm lần tên bạn trai cũ vô dụng kia của em!”

“Đàn chị đừng nói lung tung! Đây liên quan gì đến em chứ, là năng lực của đàn chị được quản lý tán thưởng, nên quản lý mới giúp đỡ chị.” Triệu Phi Nhi trả lời.

Cao Phán Phán nhướn lông mày, nói: “Sao? Không ưng quản lý Lương à? Cũng phải, với nhan sắc của em, muốn câu được một người giàu có cũng không phải nói đùa! Cửa hàng oto của chúng ta ở thành phố này, muốn đi BMWs hay gì cũng đều có cả, bình thường sẽ có các nhân vật lớn có tiền, chị làm ở đây hai năm, thế nhưng cũng chứng kiến nhiều cô gái đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng được rồi! Sắp tới em cứ dựa bừa vào ai cũng được!”

Triệu Phi Nhi nghe nói như thế, trong lòng cũng rung động.

Cô ta đi làm ở chỗ này, cũng là vì trong lòng có suy tính như thế.

Cô ta không cam lòng, cô ta muốn ở lại Lâm An, không muốn về lại nhà cũ ở nông thôn, gả cho một anh nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Chẳng qua, tuy là nghĩ như thế, nhưng Triệu Phi Nhi vẫn khiêm tốn: “Em làm gì có bản lĩnh đấy chứ, sau này còn phải nhờ chị Cao giúp đỡ…”

Đang nói thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói:

“Cao Phán Phán, qua đây!”

Cao Phán Phán ngh thấy giọng nói đó, lập tức cười hì hì với Triệu Phi Nhi: “Thấy không, khách tới rồi!”

Nói xong, cô ta lập tức dẫn Triệu Phi Nhi ra cửa.

Cùng lúc đó, Cao Phán Phán cũng thấy ba người từ bên ngoài đi vào.

Người đi đầu chính là Lương Lệ Hào với vẻ mặt khó nén khỏi khiếp sợ.

Đi theo phia sau anh ta là một nam một nữ.

Nam thì Cao Phán Phán không biết, chỉ là cô gái mặc bộ đồ công sở đi bên cạnh anh, cô ta lại rất quen thuộc.

Em gái của Lương Lệ Hào, Lương Giai Tuyết!

Lúc này, Lương Lệ Hào cười ha hả giới thiệu cho Cao Phán Phán: “Cao Phán Phán, vị này chính là khách hàng vừa nãy tôi nhắc đến, khách quý của chúng ta, anh Hà Thời Minh!”

Cao Phán Phán lập tức cung kính nói: “Chào buổi sáng anh Hà, anh…”

Cô ta còn chưa dứt lời đã kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt của Hà Thời Minh hóa ra đang nhìn thẳng về phía Triệu Phi Nhi, gương mặt ngơ ngác.

“Ừ? Có chuyện gì thế?”

Cao Phán Phán sửng sốt một chút.

Bản thân mình lại không được để mắt đến?

Cô ta thừa nhận Triệu Phi Nhi đẹp hơn mình, nhưng sức hấp dẫn của người đẹp lại lớn như thế sao?

Khiến khách hàng phải lập tức trợn tròn mắt luôn?

Cô ta mang vẻ mặt khốn đốn nhìn về phia Triệu Phi Nhi.

Kết quả phát hiện Triệu Phi Nhi đang trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Hà Thời Minh, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ và khó hiểu.