Ta Đau!

Chương 2



Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Watt...pad & Word...press)

Chương 2.

Tạ Thầm Hoài lắc lắc đầu.

Tạ Thầm Hoài lấy khăn lau mặt cho cậu nhóc, những vết dơ bẩn trên gương mặt bị chùi đi, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn, người này bị nói là một cô nương cũng không quá, Tạ Thầm Hoài đột nhiên cảm thấy ngực mình nhói lên giống như bị thứ gì đâm một chút, nơi đó nóng bỏng đến cực điểm, ngón tay hắn cuộn lại, nhịn không được mà đưa tay chạm vào khuôn mặt của cậu.

"Ưm......" Đôi mắt cậu nhắm chặt, cậu nhóc cọ khuôn mặt ửng hồng của mình vào tay Tạ Thầm Hoài "ưm" một tiếng.

Tạ Thầm Hoài hoảng sợ vội vàng rút tay về, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu nhóc, hắn cố gắng bình tĩnh nhìn cậu.

Đợi đến khi cậu không động đậy nữa, hắn mới thở ra một hơi thật dài.

Tạ Thầm Hoài chịu đựng nhói đau dị thường ở nơi ngực, lau toàn thân cậu một lần, đến cuối cùng khi phải lau nơi riêng tư khó mở miệng kia, Tạ Thầm Hoài không biết nên xuống tay như thế nào.

Tạ Thầm Hoài ở trong lòng chuẩn bị thật tốt rồi mới quyết định xuống tay, cánh tay rắn chắc của hắn trượt xuống dưới, duỗi tay thâm nhập vào trong nước.

"Ưm......" Cậu nhóc tỉnh lại hơi híp mắt nhìn người nam nhân đang dựa sát vào mình, không biết như thế nào mà cậu duỗi tay ôm lấy cổ Tạ Thầm Hoài, giống như chú chó nhỏ cầu người âu yếm mình, cậu kề sát vào cọ cọ mái tóc của hắn.

Thình thịch một tiếng.

Tạ Thầm Hoài chật vật rơi xuống nước.

Tạ Thầm Hoài ở rất gần cậu, hắn phải lau phần dưới cho cậu nên hầu như là nửa thân hình của hắn đều thâm nhập vào trong nước, cậu đột nhiên ôm hắn, Tạ Thầm Hoài liền vô ý ngã mình vào thùng nước tắm.

Thùng gỗ không quá lớn, không chứa được hai người lớn, khi Tạ Thầm Hoài rơi vào trong nước thì đã đẩy cậu vào sát thành thùng, hắn vội vàng duỗi tay lót ở sau ót tránh để đầu cậu bị va đập vào thành thùng, một cánh tay khác ôm lấy vòng eo thon gầy của cậu.

Hai người lấy một loại tư thế quỷ dị ái muội kề sát ở trong nước.

Tạ Thầm Hoài bị cậu ôm lấy, chủ yếu là cậu không ngừng dùng phần thân dưới của mình cọ đầu gối hắn, Tạ Thầm Hoài duỗi tay ngăn lại động tác của cậu nhóc thì nghe tiếng nỉ non bên tai mà bất động "Nóng......, nóng quá đi......"

Lúc này Tạ Thầm Hoài mới biết được mặt cậu ửng hồng như vậy là bị người ta bỏ thuốc, có cái gì đó đỉnh ở eo bụng hắn, một cánh tay của Tạ Thầm Hoài đặt trên da thịt trơn trượt, một cánh tay khác không biết đặt vào đâu.

Bên tai là tiếng nỉ non khẩn cầu của cậu, đã giúp người thì giúp cho chót, Tạ Thầm Hoài cắn chặt răng vươn tay vuốt ve căn côn th*t nhỏ kia "Ta giúp ngươi bắn ra tới, ngươi đừng lộn xộn......"

Trên đầu Tạ Thầm Hoài nổi đầy gân xanh, bởi vì từng tham gia đi lính, đánh giặc, đào đất, cho nên trên tay hắn có một tầng kén mỏng.

Bàn tay to không ngừng vuốt lên vuốt xuống căn côn th*t trắng nõn, nơi này của cậu nhìn qua vô cùng tinh xảo, dường như cậu chưa bao giờ làm việc này, chỉ biết rên rỉ ra tiếng.

Dính nhớp, nóng bỏng, ái muội, giao hoà cùng những tiếng rên rỉ, trên tay Tạ Thầm Hoài dính đầy chất lỏng trắng đục sền sệt.

"Ô......, ô......" Tựa hồ như cậu mệt mỏi, ôm cổ Tạ Thầm Hoài không buông tay, cậu ngồi ở trên người hắn, nhìn giống như một con mèo nhỏ lấy đầu cọ cọ mặt hắn, chọc người yêu thích.

Hô hấp của Tạ Thầm Hoài cũng trở nên nặng nề hơn, hắn muốn đẩy cậu ra, ai ngờ là cậu lại càng cọ xát phần dưới của mình, từng chút từng chút, Tạ Thầm Hoài nổi giận "Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?"

Ánh mắt cậu mê ly sau đó buông lỏng đôi tay đang ôm cổ Tạ Thầm Hoài ra, cậu bắt lấy cái tay của hắn rồi kéo xuống phía dưới của mình, hắn lúc này liền sửng sốt.

Hắn sờ đến nữ huyệt mềm mại.

Lời tác giả: Áhihi, trước tiên để Khanh Khanh sướng một lần, cuối chương nhất định sẽ... (/ω\)

Tay Tạ Thầm Hoài rất lớn, đốt ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, mặt trên còn có che kín vài tầng kén, mới vừa chạm vào nữ huyệt mềm như con trai kia đã thấy nơi này dính ướt, không biết là nước chảy từ trong ra hay là nước trong thùng tắm.

Ngón tay Tạ Thầm Hoài nắn vuốt nơi đó, dùng hai ngón tay đẩy mở khe thịt, mềm mại dính nhớp, nữ huyệt bắt đầu khép kín lại, theo hô hấp của chủ nhân mà đóng lại mở ra, hắn cảm thấy mình như đang đào đất đụng tới một con ốc sên mềm mại, mà cũng rất nhát gan, vừa đụng tới cái gì liền co rụt lại.

Cậu nhóc không cho hắn thời gian để tự hỏi cùng do dự, cậu nắm ngón tay Tạ Thầm Hoài cắm vào bên trong nữ huyệt đang chảy nước của mình, muốn để cho ngón tay ma sát bớt ngứa ngáy, động tác của cậu liên tục không ngừng, ngón tay của Tạ Thầm Hoài cứ thọc vào rút ra ở nữ huyệt cậu.

Sắc mặt của cậu vẫn đỏ rực nhưng trong đó còn mang theo một chút hưng phấn, bởi vì bị người ta bỏ thuốc, sức của cậu lại không lớn, phía dưới đong đưa biên độ nhỏ, trên cơ bản là tay Tạ Thầm Hoài cắm ở nữ huyệt chứ không có hoạt động, chỉ có cậu nhóc điều khiển tay hắn.

"Ưm......, ô......, a......" Cậu không che giấu sung sướng của chính mình, mở miệng rên rỉ, tiếng rên ngọt nị thiếu chút nữa khiến Tạ Thầm Hoài cứng lên.

Sau khi động một lúc, cậu nhóc cũng mệt mỏi, cậu đơn giản là muốn ngồi lên ngón của Tạ Thầm Hoài luôn, còn may là Tạ Thầm Hoài nhìn ra ý đồ của cậu liền vội giữ lấy eo cậu, ngón tay ướt dầm dề bị rút ra, tiếng nước tí tách tí tách vang lên như tiếng mưa rơi.

Không có ngón tay, cơn ngứa lại nổi lên, cậu bắt đầu hừ hừ, mềm mại giống như một con mèo con, cậu nắm ngón tay hắn muốn kéo xuống chỗ nữ huyệt, muốn hắn tiếp tục cắm vào.

Tạ Thầm Hoài như hiểu rõ, cậu nhóc mệt mỏi rồi, không muốn động, muốn Tạ Thầm Hoài ra sức.

"Sao mà ngươi khó chiều như vậy chứ?"

Tùng Khanh mơ mơ màng màng nghe được tiếng người nói chuyện, ý thức cậu không tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy giọng của người này rất dễ nghe, cậu khó chiều lắm sao?

Không đúng, cậu không có...

"Không......, không có khó chiều......"

Cậu nhóc lẩm bẩm lầm bầm trả lời, Tạ Thầm Hoài cho rằng cậu tỉnh rồi, hắn chuyển mắt qua nhìn thử, đôi mắt cậu không mở, sợ là trả lời theo tiềm thức.

Tạ Thầm Hoài nghe cậu nghiêm túc cãi lại mình thì cảm thấy có hơi buồn cười cũng cảm thấy đáng yêu, hắn lắc đầu thỏa hiệp nói "Thôi, giúp ngươi thêm lần này nữa vậy."

Tạ Thầm Hoài vói ngón tay vào bên trong huyệt, hắn chạm đến một mảnh thịt trai non mềm trơn trượt, làm hắn có chút yêu thích không buông tay. Ngón tay tiếp tục thâm nhập vào bên trong, Tạ Thầm Hoài sờ đến một thứ gì đó nhỏ tròn, hắn vươn ngón tay nắn vuốt chỗ kia thì liền thấy một luồng nước đặc sệt chảy ra, dính dính, hắn giống như bị cậu nhóc lây bệnh, tâm trí cũng trở nên không tỉnh táo nữa.

Hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, nắm lấy hạt đậu tròn nhỏ kia xoa véo trên dưới, tần suất vô cùng nhanh, bên tai là tiếng rên rỉ cao vút của cậu, Tạ Thầm Hoài lại đưa ngón tay chen sâu vào bên trong lỗ nhỏ, nhục hoa non mềm bao vây lấy ngón tay hắn giống như cái miệng nhỏ liếm mút tay hắn không buông, rồi lại vì hành động đâm vô rút ra đầy thô bạo của hắn mà cái miệng nhỏ lộ ra lớp thịt mềm mại ở bên trong, cậu có chút sợ hãi, ngón tay kia muốn chui vào bên trong dày vò cậu.

"Không......, từ bỏ......"

Tạ Thầm Hoài không nói chuyện, hắn càng dùng sức vân vê đóa hoa kia, làm cho đóa hoa nở rộ ra nhan sắc xinh đẹp.

Hắn cảm giác được huyệt nhỏ căng chặt, huyệt đạo gắt gao hút lấy ngón tay hắn, dưới sự đâm rút dâm loạn mà nơi đó trở nên sưng đỏ thối nát lại còn đang bắt đầu co rút, giây tiếp theo liền phun ra một dòng nước trong suốt, nhìn giống như một dòng suối nhỏ róc rách chảy, chảy vào trong thùng tắm, làm nổi lên một tầng bọt nước.

Cơn hứng tình của cậu xem như được giải rồi, cả người cậu thê thảm giống như nụ hoa bị người chà đạp, nào nào, tâm chí đừng có nghĩ lung tung, hoàn hồn lại.

Tạ Thầm Hoài ôm cậu rời khỏi thùng nước đặt cậu lên trên giường, phần thân dưới của hắn sưng to, quần áo dính sát vào người càng tô rõ túp lều căng phồng kia, cậu nhóc thành thật nằm ở trên giường không động đậy, cuộn tròn thân mình kêu lạnh. . Ngôn Tình Nữ Phụ

Tạ Thầm Hoài lấy tấm chăn phủ lên người cậu, hắn duỗi tay sờ sờ góc chăn thì thấy vô cùng lạnh lẽo, Tạ Thầm Hoài thở dài, cởi quần áo rồi tiến vào trong chăn ôm lấy cậu, nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, cậu nhóc cảm nhận được hơi ấm liền chui vào trong lòng ngực hắn, dụi đầu liên tiếp vào, giống như Nguyệt Bạch khi còn nhỏ vậy.

Cậu nhào vào cái ôm ấm áp của Tạ Thầm Hoài, Tạ Thầm Hoài nhìn gương mặt đang ngủ vô cùng ngoan ngoãn kia, trắng nõn mềm mại, nhưng hơi gầy yếu, trong đầu hắn nghĩ vừa cuối đầu tới gần cậu hỏi "Ngươi tên là gì?"

Cậu nhóc tựa hồ như nghe được câu hỏi của hắn, lại tựa như không nghe, chỉ hừ hừ vài tiếng địa phương mà hắn nghe không hiểu rồi lại ngủ mất.

"Khanh......, Khanh......"

Giọng nói của cậu nhỏ, lại giống như tiếng nỉ non nên nghe có chút không rõ ràng, Tạ Thầm Hoài kề sát tới gần để nghe, hình như cậu nhóc kêu "Hôn", là kêu mình hôn cậu ta sao? (Do giọng ẻm nói nhỏ nên ảnh nghe nhầm thành chữ khác)

Hắn ôm chặt cậu không dám rời đi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng sưng to dưới thân cùng khô nóng, chờ thêm chốc lát, hắn sờ sờ cái trán của cậu thấy ấm áp thân hình nóng rực xác định là cậu đã ngủ say rồi, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Tạ Thầm Hoài ngồi trong viện, Nguyệt Bạch ngồi ở bên cạnh hắn, một người một chó tự hỏi chuyện nhân sinh.

Lời tác giả:

Tạ Thầm Hoài ngốc, cậu nhóc kia như thế nào sẽ kêu hắn hôn cậu chứ?

Tạ Thầm Hoài hiện tại còn chưa biết tên của Khanh Khanh đâu ⊙ω⊙

Tùng Khanh là bị đói tỉnh, cậu không có mở to mắt mà lần đường theo bản năng, đi theo mùi hương đến phòng bếp nhỏ.

Tùng Khanh không có mang giày, quần áo trên người cũng không hợp thân, có hơi lớn, lại lỏng lẻo, cậu đi chân trần dậm lên trên mặt đất lấm tấm cát đá, Nguyệt Bạch thở hổn hà hổn hển chạy đến bên chân Tùng Khanh vươn đầu lưỡi liếm cẳng chân trắng nõn của cậu, Tùng Khanh hoảng sợ, cậu vội lùi về phía sau mấy bước, cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Ai ngờ rằng do bước lùi lại mà cậu tự vướng chân ngã ở cửa phòng bếp, Tùng Khanh ngã ngửa ra sau, cậu đau đớn mà rên rỉ ra tiếng, Tạ Thầm Hoài đang nhen lửa trong phòng bếp thì nghe một tiếng hô đau của cậu, dù là nho nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe thấy.

Quần áo của Tùng Khanh dính tro bụi trên mặt đất, khiến cho toàn thân cậu dơ hề hề, nhìn rất giống một con mèo nhỏ ham chơi dính bụi bẩn.

Tạ Thầm Hoài thả đồ xuống, đi qua nâng Tùng Khanh dậy, Tùng Khanh hoảng sợ, cậu không quen biết Tạ Thầm Hoài, cũng sợ Tạ Thầm Hoài.

Tạ Thầm Hoài nhìn bộ dáng Tùng Khanh, dư quang khoé mắt nhìn tới đôi chân trơn bóng trắng nõn của cậu, đành phải vội vội vàng vàng lấy giày cho cậu mang vào, Tạ Thầm Hoài giải thích đại khái một chút tình hình cho Tùng Khanh, chỉ nhận được ánh mắt mê mang của Tùng Khanh.

Tùng Khanh nhìn người nam nhân trước mắt này, trong đầu vừa suy nghĩ vừa há mồm gọi một tiếng "Cha!"

"Hả?" Tạ Thầm Hoài thật sự ngốc luôn, có ai vừa tỉnh lại gặp người khác liền gọi Cha chứ? Chẳng lẽ người kia thật sự là cha của cậu? Cậu bị cha mình bán?

"Ta không phải......, ai......, thôi, ăn cơm trước đã." Tạ Thầm Hoài muốn phản bác lại nhưng nhìn phản ứng của Tùng Khanh mà âm thầm nhận ra điều gì đó, đành phải bỏ chuyện này qua một bên.

Vừa nghe đến ăn cơm, Tùng Khanh mới cảm thấy đói bụng, cậu che lại cái bụng của mình, nhìn Tạ Thầm Hoài đi đến chiếc bàn gỗ ở trong viện dọn đồ, bàn không lớn nhưng có thể ngồi được vài người.

Lúc này Tùng Khanh mới liếc mắt nhìn quanh một cái, cậu đứng ở trong sân, đối diện phía Nam là bức tường có vài nhành hoa Tử Đằng leo xanh um một mảng, nhưng mà Tùng Khanh không biết đây là cây gì, dưới mái hiên gần đó là một hành lang nhỏ cao nửa người, ở trên treo ớt cay, còn có mấy cây trúc dựng thành xào đồ dựa gần hành lang, trên đó phơi đủ thứ đồ vật có màu sắc rực rỡ. Phía Bắc sân trồng vài cây đào thân to ưa nắng, cành lá tốt tươi, xanh mơn mởn một góc, xanh biếc ướt át, dạt dào không khí Xuân về.

Tùng Khanh đi theo sát Tạ Thầm Hoài vào phòng bếp, cậu đứng tại chỗ nhìn thân hình cao to tấm lưng rộng lớn của Tạ Thầm Hoài, hắn bưng mâm cơm muốn xoay người đi ra ngoài, vừa xoay lại thì bị Tùng Khanh dọa cho hết hồn "Ngươi đứng ở đây làm gì? Ăn cơm."

Tùng Khanh không nói chuyện, duỗi tay qua bưng cái mâm trong tay Tạ Thầm Hoài, quay người đi ra.

Tạ Thầm Hoài đuổi theo ở phía sau, chờ khi hắn ngồi xuống, thấy Tùng Khanh đứng ở một bên mà cảm thấy khó hiểu, hắn nghi hoặc mà nói "Đừng đứng, lại đây ăn cơm!"

Tùng Khanh không nhúc nhích, cậu nhút nhát sợ sệt mở miệng "Ta......, ta không thể ăn cơm."

Trước đây mỗi khi cả nhà Tùng Khanh ăn cơm, cha mẹ đều kêu cậu đứng canh ở một bên, chờ cha mẹ em trai em gái ăn xong rồi thì cậu mới được ăn.

Tạ Thầm Hoài không hỏi vì sao, nhưng cũng đoán ra được một chút, khi cậu mới tỉnh lại thì hắn liền quan sát cậu hành động và nói chuyện, cái gì cũng đều bình thường, chỉ là phản ứng có hơi chậm, sợ là vì vậy mà cậu bị cha ruột ghét bỏ nên mới bị bán đi.

"Không có việc gì, ta ăn cơm không chú ý mấy thứ này, mau tới đây."

Tạ Thầm Hoài cầm lấy chén sứ cùng đôi đũa đưa cho cậu, Tùng Khanh duỗi tay ra nhận, nhưng vẫn không dám ngồi xuống bàn, cậu ngồi xổm thân xuống, Nguyệt Bạch cũng chạy đến bên cạnh cậu, nó ủi ủi cái mũi mình về phía Tùng Khanh, muốn tranh miếng ăn với cậu.

Tùng Khanh gắp mấy cục thịt trong chén ném cho Nguyệt Bạch, nó lập tức ngậm lấy thịt tung ta tung tăng chạy đi mất.

Trước kia cha mẹ không cho phép Tùng Khanh ngồi vào bàn ăn cơm. (Tội bé)

Tạ Thầm Hoài nhìn động tác của Tùng Khanh thuần thục cùng với thần sắc nhút nhát, trong lòng rùng mình, hắn vốn không phải là kiểu người dễ mềm lòng gì, trên chiến trường còn có thể mặt không đổi sắc giết người, nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy đắng chát ở trong lòng.

Tạ Thầm Hoài không còn cách nào khác, cũng rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xổm ở bên cạnh cậu.

Tùng Khanh vội buông chén xuống muốn Tạ Thầm Hoài ngồi vào bàn ăn, Tạ Thầm Hoài cũng bất động, hắn bưng chén liếc mắt nhìn Tùng Khanh một cái, không nói chuyện, ý muốn ăn cơm.

"Khách không ngồi vào bàn ăn, ta là chủ, càng không nên như vậy."

Tùng Khanh nghe Tạ Thầm Hoài nói lập tức cảm thấy mình như thế này là không nên, trong lòng áy náy, cậu đành phải thỏa hiệp.

"Được rồi."

Lời tác giả:

Hôm nay về nhà sớm, thật vui vẻ làm sao, viết thêm một chương ^O^/

P/s: Mấy chương đầu đọc mà thấy tội thụ lắm luôn á QAQ cũng may là chỉ có xíu thôi, thụ gặp công được công thương lắm luôn. À lảm nhảm một tí về cái tên truyện, tên Hán Việt là "Ngã đông", t bê từ bên koanchay về người dịch dịch là "Ta đau" t cũng để i vậy. Mà t có hơi đắn đo ko biết là "Ta đau" hay "Đau ta" (hay còn hiểu là "Thương ta", tiếng lòng của bé thụ??). Vì không rành tiếng Trung nên t để i như người dịch đặt:v bạn nào biết bình luận cho t nhé.

Spoil một tí chương sau, bé thụ cưng lắm luôn:

Tùng Khanh đi đường rất chậm, cậu đi đi dừng dừng cố gắng phân biệt bóng dáng của Tạ Thầm Hoài, mấy nam nhân ngồi ven đường ăn cơm không biết cậu là ai, quay lại nhìn cậu, trong miệng còn trêu đùa rằng tiểu nương tử nhà ai đây, Tùng Khanh cũng không để ý, cậu đi một hồi lâu, đôi chân nhỏ mang giày không hợp nên bị ma sát đến nổi mụn nước, giày cỏ thô đâm vào chân làm cậu đau.

Phía trước rộn ràng nhốn nháo, có nam có nữ, Tùng Khanh nhìn đám người rậm rạp, thật sự là tìm không thấy Tạ Thầm Hoài, cậu nhớ tới lời Thím Dư vừa dạy mình, Tùng Khanh há mồm kêu một tiếng "Tướng công!"

Thanh âm vừa phát ra, vô số người quay đầu lại nhìn cậu, đương nhiên là Tùng Khanh không để ý mà vẫn tiếp tục kêu "Tướng công! Tướng công......"

Ẻm đi ra ruộng tìm tướng công nhà ẻm để đưa cơm đó:))))))