Ta Đau!

Chương 5



Edit & Beta: SwaniSwania (Chỉ đăng tại Watt...pad & Word...press)

Chương 5.

"Ưm ha......, a......" Tùng Khanh muốn chạy trốn, cậu thật sự chịu không nổi, bị thao liên tục và lâu như vậy, từng cơn sóng tình dục ập tới làm cậu dần hết sức.

Tính dục của Tạ Thầm Hoài lại vẫn vượng như cũ, hắn giống như lão hổ mới vừa khai trai, muốn ăn nuốt con mồi vào trong bụng.

Ánh mắt Tùng Khanh mê ly, sắc mặt đỏ bừng, từ sâu trong lòng cậu sinh ra một nỗi sợ hãi, nhưng rồi được cái ôm ấm áp của Tạ Thầm Hoài vây lấy, cậu liền súc vào trong lòng ngực hắn, thanh âm Tùng Khanh nhỏ bé yếu ớt, cậu bị đâm đến thất thần, hướng Tạ Thầm Hoài xin tha "Tướng công......, ta mệt, đau......"

Tùng Khanh kêu đau một tiếng, Tạ Thầm Hoài liền ôm cậu đâm rút tàn nhẫn hơn, hắn còn mở miệng an ủi Tùng Khanh "Không đau, Khanh Khanh nhiều nước, tướng công đâm vài cái liền không đau......"

Đây là lần đầu tiên Tùng Khanh phát hiện ra Tạ Thầm Hoài xấu xa như vậy, cậu căng thẳng đến cong ngón chân, há mồm muốn cắn lỗ tai Tạ Thầm Hoài, nhưng cậu luyến tiếc. Nên chỉ vươn cái lưỡi mềm ra liếm giống như mèo con, cậu bị Tạ Thầm Hoài giữ lấy đầu, hắn liếm miệng mút lưỡi cậu, nước miếng không kịp nuốt chảy đầy người.

Tạ Thầm Hoài thừa dịp hoa huy*t của Tùng Khanh phun nước, hắn đĩnh eo bụng, va chạm mạnh tại tâm huyệt, Tùng Khanh trợn trắng mắt, ngón tay cậu bóp lấy cánh tay Tạ Thầm Hoài như muốn trốn tránh loại cảm xúc đánh sâu vào tâm trí này, Tùng Khanh híp híp đôi mắt rồi đột nhiên trừng lớn, cậu cắn răng tiếp nhận dòng nước cọ rửa bên trong, vách thịt bị tinh dịch nóng bỏng xối đến không ngừng co rút, trong hoa huy*t hỗn hợp chất lỏng từ tinh dịch và âm tinh, trước mắt Tùng Khanh tối sầm, cậu ngất đi.

Tạ Thầm Hoài rời nhà không bao lâu, cha mẹ cũng cố giữ liên lạc với hắn, chỉ là không ngờ hắn đi nhiều năm như vậy, tới khi Tạ Thầm Hoài lui khỏi chiến trường thì đã qua rất nhiều năm rồi, chiến hữu chết trận hết, hắn giữ lại được nửa cái mạng, còn sống quay về.

Trong nhà cũng còn dư lại vài mẫu đất để hắn lao động, sáng sớm Tạ Thầm Hoài liền thức dậy, hôm nay hắn muốn vào núi, chờ mấy ngày nữa hắn sẽ mang Tùng Khanh đi mua nguyên liệu để may quần áo, nghe nói rằng mấy ngày nữa ở trấn trên có hội hoa đăng, hắn còn có thể mang Tùng Khanh đi xem, dù sao Tùng Khanh đã từng sống khổ như vậy, hắn không muốn cậu khổ sở như thế nữa.

Bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng, còn chút khí lạnh, Tạ Thầm Hoài duỗi tay kéo chăn bông đắp kín cả người Tùng Khanh, ai ngờ cậu nhóc trở mình, lộ ra phần lưng trắng nõn mượt mà, Tạ Thầm Hoài liếc mắt một cái, cặp mông tròn vểnh mềm mại của Tùng Khanh sưng đỏ một mảnh, giống như là bị đánh vậy. Tạ Thầm Hoài nhíu mày hoang mang, rõ ràng là đêm qua hắn đã thoa thuốc cho Tùng Khanh rồi mà sao vẫn sưng đỏ như vậy? Hắn theo bản năng mà duỗi tay đi sờ, ở ngay lúc tay hắn sắp chạm vào da cậu thì dừng lại, hắn nghĩ vẫn nên mua sắm một số đồ mới, hắn thì không có việc gì, nhưng làn da Tùng Khanh mềm mại mịn màng, cần phải bảo dưỡng cho tốt.

Chờ đến khi hắn bọc Tùng Khanh kín mít, Tạ Thầm Hoài mới tới gần hôn hôn lên trán cậu, rồi thấp giọng gọi Tùng Khanh "Khanh Khanh, tướng công vào núi, ngươi ngoan ngoãn ngốc ở nhà chờ ta."

Tùng Khanh như nghe được lời hắn, cậu vẫn nhắm mắt mà hừ hừ vài tiếng, cậu vươn cánh tay nhỏ nhắn như ngó sen ôm cổ Tạ Thầm Hoài rồi thấp giọng kêu tướng công, bởi vì Tùng Khanh còn chưa tỉnh, thanh âm mang theo chút giọng mũi, như là mèo con khẽ gọi, thanh âm nho nhỏ, lại có thể làm tâm người tan ra.

"Khanh Khanh thật ngoan."

Tạ Thầm Hoài đi rồi, Tùng Khanh híp mắt nhìn bóng dáng hắn, đôi mắt khép lại, ngủ tiếp.

Tùng Khanh bị tiếng đập cửa ở bên ngoài làm cho bừng tỉnh, cậu liền ngồi dậy muốn trốn đi, sợ mẹ tới nhéo cánh tay mình. Cậu sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại rằng mình đã không còn ở cái nhà kia, tiếng Nguyệt Bạch gầm rú truyền đến, Tùng Khanh vội vàng chạy ra sân, liền thấy Nguyệt Bạch hướng về phía cửa mà sủa, Tùng Khanh sờ sờ đầu Nguyệt Bạch bảo nó không sủa nữa, chờ một lát Nguyệt Bạch nghiêng đầu nức nở vài tiếng rồi ngoan ngoãn chạy đi mất.

Nhà của Tạ Thầm Hoài ở vị trí sau cùng trong thôn, nơi này không có mấy hộ, đa số mọi người đều ở trung tâm thôn, nhà Thím Dư cũng cách khá xa, Tùng Khanh mở cửa ra thì thấy một tên nam nhân đang xiêu xiêu vẹo vẹo đứng ở cửa, Tùng Khanh có ấn tượng với người này, ngày ấy khi tướng công mua cậu trở về, chính là gã này muốn sờ cậu, tất nhiên là vì vậy nên Tùng Khanh cảm thấy gã là người xấu.

Quan Khánh mới vừa uống rượu xong, trên người nồng nặc mùi rượu, hôm qua gã nhìn thấy khuê nữ* Cao gia giặt đồ ở bờ sông, gã nhịn không được mà đi tới đùa giỡn cô nương này, ai ngờ là có vài nam nhân đang làm việc ở gần đó thấy gã chọc ghẹo con gái nhà lành thì liền đè gã xuống đánh một trận, gã mặt mày xám xịt bỏ chạy. Tên này một khi không vui thì liền uống 'một chút' rượu, lá gan trướng to rồi thì tới tìm Tùng Khanh, gã vẫn cho rằng Tùng Khanh vốn là tiểu nương tử của gã, chỉ là bị Tạ Thầm Hoài cướp mất tay trên, gã biết hôm nay Tạ Thầm Hoài đi lên núi, ngay ban ngày ban mặt mà tuỳ tiện tìm tới.

*Khuê nữ: Con gái chưa chồng nhà quyền quý, cách gọi thời phong kiến.

Quan Khánh nhìn bộ dáng Tùng Khanh, trong lòng động vài cái, gã cảm thấy Tùng Khanh vẫn đẹp hơn cô khuê nữ kia một chút, gã chà xát hai tay, gọi Tùng Khanh "Tiểu nương tử, ngươi lớn lên thật là đẹp mắt nha......"

Quan Khánh ngoài miệng thì nói vậy tay phải thì duỗi ra muốn kéo Tùng Khanh, cậu nhìn bộ dạng này của gã, có hơi buồn nôn, liền muốn đóng cửa lại thì bị Quan Khánh cầm lấy tay, gã còn vuốt ve vài cái, trong mắt Tùng Khanh tràn đầy sự chán ghét, muốn há miệng cắn tay gã, ai ngờ Quan Khánh hét lên một tiếng thật thảm, che lại phần đầu đang chảy máu, gã ngã ngồi trên mặt đất.

Tùng Khanh liền nhìn thấy một thiếu niên đứng ở trước mặt mình, trong mắt cậu ta tràn đầy sự phấn chấn và bồng bột, cậu đạp Quan Khánh vừa ngã trên mặt đất một cái, trên mặt tràn đầy trào phúng, kêu Quan Khánh mau cút đi, gã nhìn thấy Tạ Miên Du cầm cục đá dính máu trên tay, còn muốn phản bác thì bị Tạ Miên Du đoạt lời "Ngươi không đi cũng được, vậy để ta gọi Thầm Hoài ca ca trở về, xem hắn dạy dỗ ngươi như thế nào!"

Nghe được tên của Tạ Thầm Hoài tên, Quan Khánh đang say rượu cũng tỉnh một nửa, gã bò dậy xoay người bỏ chạy.

Tùng Khanh nhìn một màn này thì có chút ngây người, thiếu niên đứng ở trước mặt cậu, đánh giá cậu một lúc lâu, giọng điệu khinh thường, mở miệng hỏi "Ngươi chính là Tùng Khanh hả?"

*

Lời tác giả: Tạ Miên Du là nhóc ngạo kiều =^・ω・^=

*

Lúc Tạ Miên Du mới được sinh ra thì trong thôn xảy ra nạn ngập úng, nam nhân của nhiều hộ gia đình trong thôn phải ra ngoài mưu sinh, để lại thê tử ở nhà, khi đó Tạ Thầm Hoài đã rời nhà, cha của Tạ Miên Du liền mang theo mọi người ra ngoài, đến cuối cùng rất ít người trở về, cha của Tạ Miên Du phụ cũng chết trong lần đó, kể từ đây Thím Dư cùng Tạ Miên Du trở thành mục tiêu bị mọi người trong thôn chỉ trích.

Tạ Miên Du còn nhỏ đã bị mấy đứa nhỏ trong thôn xa lánh, khi đó nhà cửa của bọn họ thường xuyên bị người ta ném bùn, cũng bị nói xấu ở sau lưng.

Thím Dư còn bị mấy người goá vợ ở trong thôn tìm tới quấy rầy, tuổi Tạ Miên Du còn nhỏ nhưng đã biết hiểu chuyện, có lần cậu chơi đùa ở bờ sông, bị vài đứa nhỏ cùng tuổi đẩy xuống sông, cậu không khóc không kêu, tự mình leo lên bờ, nhưng Tạ Miên Du không dám về nhà, cậu sợ bị mẹ nhìn ra, cậu nhóc chạy lên núi tìm một hang núi rồi ngủ qua đêm, chờ sau khi quần áo khô thì mới dám về nhà.

Thím Dư nóng nảy tìm cả đêm, bà đến từng nhà để tìm Tạ Miên Du, có vài thôn dân thấy bà đáng thương nên cùng đi tìm với, số còn lại thì lạnh lùng trơ mắt nhìn rồi mắng bà vài câu, một đôi cô nhi quả phụ phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng cùng ác ý của người đời. Chờ đến sáng hôm sau Tạ Miên Du tập tễnh xuống núi, nghe mẹ mình vừa khóc lóc vừa răn dạy, khi đó Tạ Miên Du mới hiểu được, nếu cậu không trở nên mạnh mẽ thì sẽ bị người khác khi dễ và xa lánh.

Tạ Miên Du thay đổi kể từ khi đó, cậu có thể đánh vài đứa nhóc cùng tuổi có thể hình như mình, cậu tự dùng cách thô bạo này để bảo vệ chính mình và mẹ.

Lần đầu tiên Tạ Miên Du thấy Tạ Thầm Hoài là khi cậu đang bị vài người ấn đánh, Tạ Miên Du cảm giác răng của mình như bị rụng sạch, nguyên nhân là vì khi ở học đường có vài tên cùng tuổi xé sách và còn mắng mẹ cậu, Tạ Miên Du ngoài mặt tỏ vẻ không để ý đến bọn họ, chờ đến khi tan học cậu lén đi theo một người trong đám đó, bịt kín đầu của tên kia rồi kéo đến chỗ vắng người đánh một trận, cuối cùng là qua ngày thứ hai bị đám người kia tìm tới.

Khi đó Tạ Miên Du cảm thấy mình sẽ bị đánh chết, nhưng lại được Tạ Thầm Hoài cứu, từ đó về sau Tạ Thầm Hoài liền trở thành tín ngưỡng của Tạ Miên Du, đôi mắt cậu lúc nào cũng đuổi theo bóng hình của Tạ Thầm Hoài, nhưng không biết người tên Tùng Khanh này từ nơi nào tới, dành mất Thầm Hoài ca ca của cậu.

Tạ Miên Du tức giận trừng mắt nhìn Tùng Khanh, Tùng Khanh không biết vì sao cậu thiếu niên trước mắt này lại nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa trong mắt cậu ta hiện rõ ý hận, Tùng Khanh chỉ ngoan ngoãn nói cảm ơn với Tạ Miên Du, còn muốn mời người ta vào nhà ngồi, cái hành động này ở trong mắt Tạ Miên Du chính là tràn đầy khiêu khích, cậu nhóc thấy Tùng Khanh đứng ở một bên mời mình vào nhưng không liếc mắt nhìn mình thì liền lập tức bước vào cổng. Vốn dĩ Nguyệt Bạch đang nằm rạp trên mặt đất, thấy Tạ Miên Du vào thì liền sải chân vây quanh Tạ Miên Du, ngửi ngửi quần áo Tạ Miên Du, Tạ Miên Du nhìn bộ dáng Nguyệt Bạch thân cận với mình thì duỗi tay ra sờ sờ Nguyệt Bạch, tự cho là mình đang khiêu khích lại Tùng Khanh, vô cùng đắc ý mà hừ hừ vài tiếng. Tùng Khanh cũng không để ý lắm, đối với cậu mà nói, cậu thấy Tạ Miên Du khả khả ái ái giống như Nguyệt Bạch, Tạ Miên Du nhìn lén biểu tình trên mặt Tùng Khanh nửa ngày, thấy người kia không có tức giận gì cả, chính cậu mới là người không nhịn được mà nổi giận trước "Người Thầm Hoài ca ca thích chính là ta, hắn không thích ngươi!" (Em này ngạo kiều và tín ngưỡng Tạ Thầm Hoài thôi, không phải người thứ ba).

Tùng Khanh nghe thấy tên của Tạ Thầm Hoài thì mới phản ứng, cậu không hiểu lời nói của Tạ Miên Du có ý gì, chỉ nghiêm túc đáp lời lại "Tướng công thích Khanh Khanh."

"Hắn không thích ngươi!"

"Thích."

"Không thích!"

"Thích."

"Ngươi......" Tạ Miên Du xoa đầu Nguyệt Bạch mấy cái thật mạnh, tức muốn hộc máu nói "Ngươi là đồ ngốc sao?"

"Không...... Không phải là đồ ngốc......" Tùng Khanh biết Tạ Miên Du tức giận, lông của Nguyệt Bạch đều bị xoa tới bay tứ tung, cậu đành phải ngây ngốc phản bác, thanh âm vừa nhỏ vừa kéo dài, cứ giống như cậu là một kẻ ngốc thật.

Tùng Khanh có chút thương tâm, cậu thật muốn đuổi Tạ Miên Du đi, Tạ Miên Du thấy bộ dạng Tùng Khanh cụp mi rủ mắt, trong lòng biết chính mình nói chuyện có hơi nặng lời, cậu gãi gãi đầu, trộm liếc mắt nhìn Tùng Khanh vài lần rồi hỏi "Ngươi tức giận rồi à?"

"......"

Tùng Khanh không nói chuyện, Tạ Miên Du cảm thấy chắc là Tùng Khanh tức giận rồi, cậu ngượng ngùng, lại không mở miệng được, chỉ là khoé mắt liếc thấy cánh tay Tùng Khanh có hơi hồng, nháy mắt nóng nảy, liền lôi kéo Tùng Khanh về nhà mình để thoa thuốc, Tùng Khanh không muốn đi, Tạ Miên Du tức đến dậm chân, đành phải lôi kéo Tùng Khanh vào nhà lại, lục tung đồ để tìm thuốc, cuối cùng cũng tìm được một hộp thuốc, Tùng Khanh nhìn thấy cái hộp thuốc kia thì cả mặt liền đỏ ửng, đó là cái thứ mà tối qua tướng công bôi vào chỗ kia.

"Tìm được rồi, có thể tiêu sưng, tới đây, duỗi tay!" Tạ Miên Du không chú ý tới động tác nhỏ của Tùng Khanh, Tạ Miên Du kéo cổ tay của Tung Khanh qua rồi thoa thuốc, ngoài miệng còn lải nhải với Tùng Khanh "Ta nói với ngươi, sau này nhưng khi Thầm Hoài ca ca không có ở nhà thì ngươi không nên mở cửa cho người lạ, còn cái gã vừa nãy, nếu gã ta còn dám tới thì ngươi liền nói cho ta biết!"

"Vậy...... vẫn mở cửa cho ngươi cửa sao?" Tùng Khanh ngập ngừng hỏi lại.

Tạ Miên Du đang thoa thuốc cho Tùng Khanh thì dừng tay một chút, đôi mắt cậu trừng lớn lên rồi quát với Tùng Khanh "Ta là người lạ hả?"

Tùng Khanh bị dọa đến co rụt cổ, lắc đầu, vội vàng tỏ vẻ Tạ Miên Du không phải, Tạ Miên Du bình tĩnh lại, cậu mới phát hiện ra không đúng chỗ nào, không phải cậu và Tùng Khanh là tình địch sao? Vì sao cậu phải thoa thuốc cho Tùng Khanh chứ?

Tạ Miên Du ( vẻ mặt ngạo kiều): Chúng ta là tình địch.

Tùng Khanh ( vẻ mặt ngây thơ mờ mịt gật đầu): Ừm ừm.

Tạ Thầm Hoài ( bụm mặt):......

Tạ Thầm Hoài vào núi, ở đây buổi tối vô cùng âm lãnh. Còn Tùng Khanh thì ở nhà tự mình bọc chăn rút vào trong góc, cậu sợ tối và sợ lạnh, Tùng Khanh trằn trọc đến nữa đêm nhưng vẫn ngủ không được, đành phải lén lút đi tới tủ đồ tìm quần áo của Tạ Thầm Hoài ôm vào ngực, lúc này cậu mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay Tạ Miên Du đều tới tìm cậu, thoa thuốc cho cậu, còn sẽ phồng má nhíu mày trừng mắt nhìn cậu, nếu Nguyệt Bạch mà thân cận với Tùng Khanh một chút, Tạ Miên Du liền kêu kêu quát quát Nguyệt Bạch, kêu Nguyệt Bạch cách xa Tùng Khanh một chút, nhưng chờ khi Nguyệt Bạch đi tới bên người Tạ Miên Du, Tạ Miên Du lại mềm lòng kêu Tùng Khanh tới xoa đầu chó với mình, Nguyệt Bạch cứ như vậy mà chuyển qua chuyển lại giữa hai chủ nhân nhỏ, thế nên gầy đi vài cân.

Trừ chuyện này ra, Tạ Miên Du còn sẽ dẫn Tùng Khanh đến nhà mình, bởi vì trước khi Tạ Thầm Hoài đi lên núi có đến nhà Tạ Miên Du nhờ hai mẹ con họ, muốn nhờ bọn họ hỗ trợ chăm sóc Tùng Khanh một chút, tốt nhất là có thể ăn với Tùng Khanh một bữa cơm, trò chuyện với cậu, tất nhiên là Tạ Miên Du đồng ý nhận lấy nhiệm vụ này, Tạ Miên Du không muốn làm Thầm Hoài ca ca thất vọng, nhưng đến khi làm xong rồi mới thấy Tạ Thầm Hoài quan tâm Tùng Khanh như thế, trong lòng Tạ Miên Du ghen ghét muốn chết, nhưng khi Tạ Miên Du nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tùng Khanh, trong lòng cũng nghĩ Tùng Khanh đáng thương như vậy, chính mình đại phát từ bi mà giúp vậy, chờ sau khi Thầm Hoài ca ca trở về thì bọn họ lại cạnh tranh công bằng, Tạ Miên Dụ cậu đây sẽ không làm ra mấy loại chuyện trái lương tâm.

Trải qua mấy ngày ở chung, Tạ Miên Du đột nhiên phát hiện Tùng Khanh còn ngốc hơn mình một chút, cậu cũng ngại đoạt Thầm Hoài ca ca với Tùng Khanh, nếu cậu đoạt Thầm Hoài ca ca đi rồi, Tùng Khanh ngốc như vậy, không thể kiếm ăn thì phải làm sao bây giờ?

Ví như hiện tại, Tạ Miên Du dẫn Tùng Khanh đi đến gần suối để bắt mấy con cá, nhưng mà Tùng Khanh ngốc muốn chết, đã bắt không được cá mà còn làm cho cả người dính toàn nước, thật sự là Tạ Miên Du không nhìn nổi nữa, cậu đứng trong nước, lộ ra cánh tay tinh tráng vẫy về phía Tùng Khanh la lên "Ngươi có bắt được không vậy? Đi lên bờ đợi đi!"

Tùng Khanh đứng cách Tạ Miên Du không xa, Tạ Miên Du nói chuyện cậu cũng đều nghe thấy rõ ràng, nhưng vừa rồi Tạ Miên Du to tiếng với cậu, vốn dĩ Tùng Khanh đang nín thở ngưng thần cố gắng bắt lấy con cá này nhưng vì Tạ Miên Du to tiếng, Tùng Khanh run tay để sổng mất con cá.

Tùng Khanh cực kỳ uể oải, mỗi ngày cậu đều qua nhà thím Dư cọ ăn cọ uống, đến chút việc nhỏ này cũng làm không tốt, nếu tướng công trở về ghét bỏ cậu thì phải làm sao bây giờ? Càng nghĩ Tùng Khanh càng thấy uể oải, mắt thấy cậu sắp khóc, Tạ Miên Du có hơi ngượng ngùng, Tạ Miên Du nhấc chân vượt qua dòng nước chảy đi về phía Tùng Khanh hai bước, duỗi tay vào giỏ tre của mình lấy ra một con cá, ổn định vững chắc mà vứt vào giỏ tre của Tùng Khanh, tiếp theo đó Tạ Miên Du còn làm bộ rất kinh ngạc la lên Tùng Khanh "Ui chà! Ngươi còn rất lợi hại nha, ít nhất cũng bắt được một con cá này" Tạ Miên Du lại làm bộ làm tịch mà ghé sát đầu vào giỏ tre của Tùng Khanh nhìn nhìn, bình luận "Còn rất lớn......"

P/s: Bé Tạ Miên Du nhìn ngạo kiều dị chứ cũng dễ thưn lắm, sau này còn có hint với một anh khác. Sau này ẻm còn đầu tiêu cho Tùng Khanh làm mấy chuyện hài lắm:v