Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 158



“Không có ai chết, có điều chuyện có chút không ổn lắm!” “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đường Ân hít sâu một hơi, cảm thấy đầu đang phình to ra.

Đường Ân rất hiểu tính cách mẹ mình, cho dù có chết, có vô số người bị thương thì Đường Ân cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái chút nào.

“Phu nhân ném mười lựu đạn lên máy bay của Mạnh Thúy Bình, làm nổ máy bay tmấy tỷ của người ta, chặn người nhà họ Mạnh ở ngoài sân ba) là nếu nhà họ Mạnh còn có người gây phiền toái cho cậu, bà ấy sẽ giết chết tất cả mọi người nhà họ Mạnh, chỉ để lại cô chủ nhà họ Mạnh, để cô ta liên tục sinh con cho cậu Đường Ân tặc lưỡi, mẹ mình thật sự quá độc ác. Đường Ân tuyệt đối tin rằng mẹ mình có thể làm ra chuyện như vậy, bởi vì đây chính là phong cách hành động của bà ấy.

Tuy Mạnh Thúy Bình nổi tiếng mạnh mẽ trong giới này, nhưng mà thủ đoạn của mẹ già, tuyệt đối còn cao hơn Mạnh Thúy Bình một bậc.

Nhiều năm như vậy, nhà họ Mạnh và nhà họ Đường vẫn luôn so sánh với nhau, đều là mẹ mình ngăn cản lại, hơn nữa còn hung hăng chèn ép sự phát triển của nhà họ Mạnh.

Mạnh Thúy Bình chịu thiệt nhiều lần, nhưng vẫn không có một chút phần thắng nào, từ điều này có thể nhìn ra được, thủ đoạn của mẹ mình rất xấu xa.

“Biết rồi!” Đường Ân thấp giọng nói: “Người tôi bảo anh sắp xếp đã đến chưa?” “Đã lên đường rồi, hẳn là sẽ đến trong mấy ngày tới thôi!” “Được!” Đường Ân gật đầu, thuận tay cúp điện thoại.

Ánh trăng ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bao phủ phía dưới, khiến suy nghĩ Đường Ân không tập trung.

Chiêu này của mẹ mình tuyệt đối đã rung động được người nhà họ Mạnh, chỉ sợ là giết gà dọa khỉ để những người không yên phận kia nhìn xem! Đối với Đường Ân, đây quả thật là một cách hay, có điều không phù hợp với anh bây giờ.

Trong một ngày đêm này, tin tức đầu tiên liên quan đến siêu thị nhà họ Vương đã bùng nổ khắp thành phố Giang, dẫn đến một trận chấn động.

Chuyện xảy ra, còn phải quay ngược về mấy ngày trước đó. Một ông Chu nào đó là dân thành phố Giang mua một bộ đồ trang điểm cho vợ ở siêu thị nhà họ Vương, định tặng cho vợ mình làm quà sinh nhật. Chẳng qua khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là, sau khi vợ ông ta dùng xong bộ đồ trang điểm kia, trên mặt xuất hiện dị ứng và chấm đỏ, thậm chí trên mặt còn có hiện tượng lở loét.

Sau khi ông Chu liên lạc với siêu thị nhà họ Vương, nhận được khoản bồi thường nhất định, nhưng mà tối hôm nay, ông Chu cung cấp một đoạn video quay lén, lập tức đẩy siêu thị nhà họ Vương ra nơi đầu sóng ngọn gió.

Nội dung trong video, người phụ trách siêu thị nhà họ.

Vương tiến hành hăm dọa và đe dọa bằng lời nói với ông Chu, khiến ông Chu không thể không lựa chọn “hòa giải”.

Sau khi video bị công khai ra ngoài, nhanh chóng bị các tạp chí lớn của thành phố Giang đăng lại, bất kể là trên Internet hay trong thực tế đều dẫn đến tiếng vang cực lớn.

Đường Ân nhanh chóng xem tin tức này một lát, sau đó đặt điện thoại di động xuống.

Đây chính là thủ đoạn của Bùi Hạc, những thứ này còn chưa đáng để Đường Ân quan tâm kỹ càng. Nếu ngay cả một siêu thị nho nhỏ nhà họ Vương mà Bùi Hạc cũng không nắm được, vậy anh ta cũng không thể nào làm được đến vị trí này.

Tin rằng với thái động nhanh chóng quyết đoán của Bùi Hạc, siêu thị nhà họ Vương cùng lắm cũng chỉ kiên trì được mười mấy ngày, tất nhiên phải dẫn đến tình trạng hỗn loạn hơn nữa.

Loại trừ được siêu thị nhà họ Vương, trong thành phố Giang còn có mấy quán bar, cộng thêm mấy công ty nhỏ, đều bị một tay Bùi Hạc diệt trừ. Làm xong những chuyện này, thủ đoạn của Đường Úy ở thành phố Giang cũng chỉ còn lại Đồng Quân Hựu của Đầu Tư Tài Chính.

Đồng Quân Hựu…

Đường Ân lầm rầm một câu, lắc đầu, vào phòng tắm.

Sáng sớm hôm sau, những tin tức liên quan đến siêu thị nhà họ Vương gần như tràn ngập đất trời, chiếm cứ tất cả tiêu đề lớn của thành phố Giang.

Đường Ân vẫn không để ý đến, ăn sáng xong liền gọi điện thoại cho Ân Nhị.

“Cậu chủ, cô Kỷ đã quay về đây vẫn không ra khỏi cửa…

“Ừ, bảo vệ cô ấy cẩn thận!” Đường Ân thở dài, ném điện thoại xuống rồi ôm mặt.

Reng reng reng…

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Bùi Nhược gọi đến.

Đường Ân nhận điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của Bùi Nhược: “Người của Đấu Giá Gia Phúc không đến, nhưng cho người đưa tiền đến xin lỗi, có nên xuất hiện lần nữa không! Phải xử lý Viên Chi Am thế nào đây?” Đường Ân nhíu mày, vẫn đang cân nhắc.

“Có muốn đưa ra nước ngoài không?” “Đợi tôi, tôi sẽ đến ngay!” Đường Ân gật đầu, trong lòng lóe lên một suy nghĩ.

Cúp điện thoại, đi vào nhà để xe, lái về phía ngoại ô thành phố Giang.

Trong một căn nhà hoang ở vùng ngoại ô, Đường Ân nhìn thấy Viên Chi Am.

Sắc mặt Viên Chi Am tái nhợt như sắp chết, sau khi nhìn thấy Đường Ân, nước mát lập tức chảy xuống ào ào.

Hai ngày nay bị Đường Ân giam giữ ở đây, thật ra cũng không tra tấn Viên Chi Am quá nhiều, chẳng qua cô gái này ngày thường kiêu căng ngạo mạn, lần đầu tiên bị người ta đối xử theo cách này, suýt nữa đã phát điên.

Chỗ này tối tăm không có ánh mặt trời, ngày nào cũng chỉ cung cấp chút xíu thức ăn bảo đảm cô ta không chết đói.

Trong nháy mắt khi cửa mở ra, Đường Ân có chút chán ghét bịt mũi lại, tránh mùi tanh hôi trong phòng truyền đến.

Mấy ngày nay, Viên Chi Am và Dương Cầm đều ăn ngủ trong căn phòng này, cho nên khó tránh khỏi có những mùi khó mà chịu đựng nổi.

Viên Chi Am ngẩng đầu lên, cố chịu toàn thân run rẩy: “Đường Ân, thả tôi ra đi, tôi cầu xin anh, tôi không dám nữa… Tôi cầu xin anh…” “Đường Ân, thả cả tôi nữa, tôi dập đầu với cậu…” Trong góc u ám, Dương Cầm thấp giọng khóc, toàn thân run rẩy.

Đường Ân từ trên cao nhìn xuống hai người kia, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

“Đường Ân, tôi cầu xin anh, thả tôi đi đi, anh bảo tôi làm cái gì cũng được, tôi xin thề sau này sẽ không bao giờ tổn thương đến người bên cạnh anh nữa, anh chính là chủ nhân của tôi, Kỷ Du Du là nữ chủ nhân của tôi, tôi cũng không dám oán trách gì cô ấy… Viên Chi Am sợ thật rồi, cô ta sợ mình thật sự chết ở đây, cho nên chỉ ôm bắp đùi Đường Ân, khóc lóc nức nở.

Đường Ân ngồi xổm xuống, đẩy đầu Viên Chi Am ra, dựa vào ánh đèn mờ ảo, nhìn chằm chằm gương mặt cô ta: “Làm cái gì cũng được?” “Đúng, làm cái gì cũng được, anh bảo tôi làm cái gì cũng được!” Viên Chỉ Am hốt hoảng nói Đường Ân nhếch khóe miệng: “Được, tiếp theo cô nghe.

cho cẩn thận, tôi chỉ nói một lần thôi…” Viên Chỉ Am vội vàng gật đầu, nhưng mà càng nghe trong lòng càng sợ hãi, càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, nhưng cô ta hoàn toàn không thể nào phản bác lại được, chỉ có thể nghe giọng nói như ma quỷ của Đường Ân, không kiềm chế được rơi lệ.

“Có thể làm được không?” Đường Ân nhếch miệng lên, lạnh lùng dò hỏi.

“Có thể! Tôi có thể!” Viên Chi Am liên tục gật đầu.

“Được, vậy đưa hai người rời khỏi đây… Đường Ân xoay người đi ra khỏi phòng, dặn dò thuộc hạ.

Cách đó không xa, Dương Cầm nhìn trừng trừng Đường Ân rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ quỷ quái.

Chạng vạng hôm đó, hai người phụ nữ quần áo rách rưới xuất hiện trong thành phố Giang, nhưng mà khi vừa xuất hiện, đã bị một chiếc xe hàng lớn đụng vào, một người phụ nữ bị đâm chết ngay lập tức, một người khác cũng bị thương nhẹ.

Lúc đó tài xế của xe hàng lớn cũng sợ hãi, chỉ quỳ xuống đất khóc nức nở.

Đường Ân nhìn Dương Cầm chết thảm trong tấm ảnh, sắc mặt lạnh lùng như người chết, lấy điện thoại của Dương Cầm ra, đọc đoạn trò chuyện của Đường Úy trên đó, trong con ngươi Đường Ân lóe ra ánh lửa âm u.

Nếu không phải nhìn thấy điện thoại của Dương Cầm, Đường Ân cũng không thể tin được Dương Cầm lại có liên lạc với Đường Úy.

Bây giờ xem ra, bên cạnh mình thật sự không đếm được hết tai mắt của đám anh chị họ kia.

Chạng vạng hôm đó, Hồ Tùng cũng quay về, hơn nữa còn mang đến một tin tốt bất ngờ.