Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 170



Đường Ân sửng sốt một lát, không ngờ được mình vừa mới mở miệng, đã có người nhảy ra làm mình mất mặt rồi sao? Ánh mắt nhìn về phía xa, sắc mặt Đường Tân lập tức tối sầm xuống.

Đồng Quân Hựu!

Đồng Quân Hựu mở miệng, hơn nữa còn đầu tư công ty của Lô Tiên Lâm?

Giờ phút này, toàn bộ hội trường đều sôi trào.

Đường Ân là nhân vật đang lúc danh tiếng nổi bật, tuy miệng lưỡi lưu loát nói nhiều như vậy, lại không sánh bằng được một câu nói của Đồng Quân Hựu.

Đồng Quân Hựu đầu tư!

Trên mặt Lô Tiên Lâm hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, phải biết rằng ông ta đến đây để nhằm vào Đồng Quân Hựu, nếu Đồng Quân Hựu có thể đầu tư, với ông ta mà nói là chuyện tốt đẹp nhất.

Kim Địch không kiềm chế được, hưng phấn đến mức run rẩy: "Tổng giám đốc Đồng đầu tư rồi! Vừa nãy các ông còn nói, Đồng Quân Hựu đầu tư còn phải xem sắc mặt Đường Ân, bây giờ thì sao? Hoàn toàn không cần phải như vậy, Đường Ân này hoàn

toàn không có chút quan hệ gì với Đồng Quân Hựu cả! Đường Ân

trong mắt Đồng Quân Hựu, có khi còn chẳng bằng một con chó!"

Những người ngồi cùng bàn cũng có sắc mặt không tốt, bọn họ cảm thấy lời nói của Kim Địch khiến người ta không thể chấp nhận được. Vừa nãy còn có ý tốt giúp đỡ đi tìm hiểu tin tức, không cảm ơn còn chưa tính, bây giờ trái lại còn giễu cợt.

"Tổng giám đốc Đồng, ông thật sự là mắt sáng biết anh hùng!" Lô Tiên Lâm biết ơn nói: "Không giống những người khác, chỉ biết mình có tiền, nhưng hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là đầu tư! Loại người như thế này, chỉ biết cầm tiền ở đây sủa to như một con chó, hoàn toàn không hiểu được thế nào là một xí nghiệp thật sự!”

Đồng Quân Hựu đứng dậy, cười gượng không nói gì.

Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đồng Quân Hựu: "Đồng Quân Hựu, ông suy nghĩ thông suốt rồi? Lời nói vừa dứt, mọi người trong hội trường ồ lên một tiếng, trong nháy mắt sôi trào lên.

Rốt cuộc người này là ai vậy? Làm sao dám nói chuyện như vậy với Đồng Quân Hựu chứ?

"Tại sao anh ta lại gọi thắng tên họ của tổng giám đốc Đồng như vậy?"

"Người kia là ai? Kiêu ngạo như vậy sao?"

"Anh ta thật sự cho rằng mình trâu bò lắm sao? Anh ta dựa vào cái gì mà lại nói chuyện với tổng giám đốc Đồng như vậy chứ? Cùng lắm anh ta cũng chỉ là một con chó có nhiều tiền một chút thôi..." Kim Địch cười lạnh, khinh miệt nhìn về phía Đường Ân: "Chờ xem, lát nữa Đồng Quân Hựu sẽ đi tới, đến lúc đó xem anh ta chết như thế nào, cũng dám ăn nói như vậy với Đồng Quân Hựu!"

Đồng Quân Hựu chuyển động, bước từng bước một về phía Đường Ân.

Những người trong hội trường đều tò mò nhìn cảnh tượng này nhìn Đồng Quân Hựu rốt cuộc xử lý như thể nào, thậm chí muốn xem xem Đồng Quân Hựu rốt cuộc định làm gì Đường Ân.

"Đồng Quân Hựu, tôi cho ông một cơ hội, rút lại lời nói vừa nãy!" Gương mặt Đường Ân bình tĩnh.

Xôn xao...

Lần này tất cả hội trường đều sôi trào.

Vô số người giống như đang xem kịch vui, nhìn chằm chằm hai người Đường Ân và Đồng Quân Hựu.

Tại sao người này lại điên cuồng như vậy? Tại sao lại nói chuyện như vậy với Đồng Quân Hựu chứ?

Làm vậy rõ ràng là muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, không phải sao?

Trong thành phố Giang này, có mấy người có thể nói chuyện như vậy với Đồng Quân Huy chứ?

Lúc này, tất cả mọi người đều ôm suy nghĩ hóng hớt nhìn cham chằm vào hai người Đồng Quân Hựu và Đường Ân.

Đồng Quân Hựu bước từng bước đến bên cạnh Đường An, hơi khom người: "Cậu chủ, cậu còn trẻ, hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là đầu tư!"

Toàn bộ hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.

Đồng Quân Hựu vừa mới nói gì cơ?

Cậu chủ?

"Ông ta nói gì?" Kim Địch ngây ra một lúc, tròng mắt sắp rơi ra ngoài, vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn Đồng Quân Hựu.

"Cậu chủ?"

"Đồng Quân Hựu gọi người kia là cậu chủ sao?"

Trong hội trường rơi vào im lặng ngắn ngủi, ngay sau đó bùng nổ xôn xao, tất cả mọi người đều thấp giọng trò chuyện với nhau, là đang bàn tán chuyện gì đó.

Người tên là Đường Ân này lại là cậu chủ của Đồng Quân Hựu sao?

Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?

Lúc này Kim Địch cũng đã tỉnh táo lại, sợ đến mức run rẩy. Lô Tiên Lâm trên sân khấu lại càng hoảng hốt đến mức không kiềm chế được. Nếu Đường Ân này thật sự là cậu chủ của Đồng Quân Hựu, vậy sẽ có bao nhiêu tiền chứ?

"Cậu chủ, tôi cảm thấy nghề đầu tư này thật sự không phù hợp với cậu."

"Ồ?" Đường Ân híp mắt lại, lửa giận trong lòng không ngừng trào dâng: "Nói như vậy, ông quyết tâm chống đối tôi, muốn đầu tư cho bên kia?"

"Cậu chủ... Vừa nãy tôi đã nói rồi, cậu vốn dĩ không hiểu gì về đầu tư, cho nên không cần nói nhiều nữa! Nhà họ Đường có được thành tựu của ngày hôm nay, là trí tuệ của người nhà họ Đường, không có nghĩa là trí tuệ của cậu chủ cậu, tôi nói đúng không?" Đồng Quân Hựu cười cười, sau đó đứng thẳng người dậy: "Tuy địa vị của cậu cao quý, nhưng cậu cũng không thể tham dự bừa bãi vào bất cứ lĩnh vực đầu tư quy mô nào đó, tôi cảm thấy bây giờ, điều quan trọng nhất của cậu là học tập cho giỏi... Hoặc là tìm mấy cô gái trải nghiệm một chút thứ tình yêu trong miệng cậu xem, không phải sao?"

Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, chậm rãi nắm chặt tay.

Trong hội trường, vô số ánh mắt nhìn sang, vẫn đang nhìn chằm chằm Đường Ân và Đồng Quân Hựu.

Mặc dù những người này cũng hơi chấn động vì thân phận của Đường Ân, nhưng lại càng chấn động vì giọng điệu của Đồng Quân Hựu hơn. Tuy trong miệng Đồng Quần Hựu gọi cậu chủ, nhưng mà trong mắt Đồng Quân Hựu này hoàn toàn không thèm để ý đến Đường Ân.

Vô số ánh mắt thương hại nhìn về phía Đường Ân, dường như cũng đang giễu cợt.

Người này thật sự có thân phận cậu chủ sao?

Đường Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Quân Hựu: "Đồng Quân Hựu, tôi hỏi ông một câu cuối cùng, ông đã nghĩ kỹ chưa, thật sự tiến hành đầu tư vào hạng mục này sao?"

"Đúng vậy! Tôi quả thật muốn đầu tư hạng mục này!" Đồng Quân Hựu đứng thắng người dậy, khôi phục vẻ thản nhiên ung dung thường ngày, trong mắt còn mang theo vẻ khinh thường: "Tôi tôn trọng cậu, đó là vì nhà họ Đường sau lưng cậu, mà không liên quan gì đến cậu, cho nên cậu cũng không có tư cách đứng đây chất vấn tôi! Mặc dù Đồng Quân Hựu tôi là người của nhà họ Đường các cậu, nhưng tôi khâm phục và kính trọng người khác trong nhà họ Đường hơn, mà không phải là kẻ suốt ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương như cậu..."

"Đông Quân Hựu, ông quên mất mình đã vươn lên như thế nào rồi à!" Bùi Nhược vỗ bàn một cái, đứng dậy lạnh lùng nhìn chằm chắm Đồng Quân Hựu.

Đồng Quân Hựu đột nhiên nở nụ cười: "Bùi Nhược, cô thật sự cho rằng một văn phòng luật nho nhỏ của cô mà có thể chống đối với Đồng Quân Hựu tôi? Cô thật sự cho rằng cô đứng sau lưng Miêu Bách, là có tư cách tham dự vào chuyện của nhà họ Đường sao? Cô đề cao bản thân mình quá rồi đấy, cũng quá đề cao Đường An rồi, Cô chưa từng nhìn thấy những người còn lại trong nhà họ Đường, cũng không biết xoáy nước trong này lớn đến mức nào..."

Đôi mắt Đường Ân oán hận nhìn chằm chằm Đồng Quân Hu.

Đồng Quân Hựu cười lạnh, trên mặt có vẻ cân nhắc: "Cậu chủ, cậu cần gì phải nhìn tôi như vậy? Tôi cũng bất đắc dĩ mới đứng về phía Đường Ủy thôi. Nếu cậu cảm thấy tôi không tôn kính cậu, cậu cũng có thể tìm quản gia chính, nhưng trước đó tôi xin nói cho cậu biết, cho dù tìm được quản gia chính của nhà họ Đường, thì có thể làm được gì đây? Nếu chuyện đã đến mức độ này, tôi dứt khoát làm rõ cho cậu biết! Tôi không sợ cậu làm gì cả, dù sao bây giờ bắt đầu chọn đội, đợi sau này Đường Ủy thật sự chiếm được quyền lớn của nhà họ Đường, tôi lại càng không sợ cậu... Cậu nói xem, có phải như vậy không?"

"Hôm nay ông quyết tâm muốn đầu tư hạng mục này rồi, đúng không?" Đường Ân nghiến răng chất vấn.

"Không chỉ tổng giám đốc Đồng, tôi cũng muốn đầu tư hạng trục này!"

Xa xa lại có người mở miệng, trong giọng nói mang theo ý giễu cợt nhàn nhạt.