Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 256



Điền Vĩ và Điền Nhuy đều run rẩy theo bản năng, không ngờ thái độ của Đường Ân lại tệ như vậy?

“Cậu Đường, xin cậu thứ lỗi, chúng tôi thật sự có chuyện nhờ cậu giúp đỡ, nếu không cũng sẽ không ra cái kế dở này” Vu Quỹ cũng hơi lạnh lẽo, vội.vàng hạ mình nói: “Chúng tôi cảm thấy rất có lỗi vì chuyện hôm qua, hơn nữa đã nói rõ tình-hình với bạn học Lâm Sở Sở rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu..”

Ánh mắt của Đường Ân vẫn lạnh lùng như cũ, quán ăn nhỏ kia như một nơi mềm mại hiếm có ở sâu trong lòng anh vậy, không phải vì Ngô Mẫn và Lâm Sở Sở, mà là vì Lâm Thành.

Lúc trước khi đi đến bước đường cùng, là Lâm Thành cưu mang anh, đến giờ Đường Ân anh vẫn không dám quên.

Có lẽ Vu Quý thật sự muốn xin lỗi, nhưng lại làm phiền đến Lâm Thành?

“Cậu Đường, thật sự rất xin lỗi..” Vu Quý thấy Đường Ân không nói gì, giọng nói lại cung kính hơn.

Đường Ân híp mắt.

Phịch…

Điền Nhuy trực tiếp quỳ xuống đất, hốc mắt ướt đẫm: “Cậu Đường, tôi thôi!”

. xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tôi lần này.

Lâm Sở Sở và Ngô Mãn đều giật mình, bọn họ hoàn toàn không biết vì sao những người này lại sợ Đường Ân như vậy. Cho dù bây giờ anh có tiền, nhưng cũng không đến mức làm đến nước này đúng không? Chắc chắn bọn họ không có cách nào ngờ Tập đoàn Doãn Thị ngông cuồng tự đại ở Thượng Hải đều phải thua trong tay Đường Ân, Tập đoàn Thượng Thanh có thể làm cái gì.

Đường Ân nhìn thoáng qua, nhưng cũng không nói gì, mà nhìn sang Vu Quý: “Chuyện của Tập đoàn Thượng Thanh các ông với Tập đoàn Doãn Thị, tôi không muốn nhúng tay vào! Nếu muốn phát triển ở thành phố Giang, †ôi cũng sẽ không ngăn cản! Chuyện làm ăn đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người, không cần phải như bây giờ!”

Vu Quý chấn động, cuối cùng trong lòng cũng thở vào nhẹ nhõm.

“Nhưng chuyện các người lợi dụng quán ăn nhà họ Lâm, lợi dụng tôi, tôi vẫn phải cảnh cáo các người một chút!”

Đường Ân nâng mắt lên nhìn Vu Quý: “Tự vả miệng? Nếu vả đến khi tôi hài lòng thì có thể cút đi..”

“Vâng! Vâng!” Vu Quý vội gật đầu, hơi xấu hổ nâng tay tát lên mặt mình.

Tiếng chát chát chát liên tục vang lên trong phòng tiếp khách.

Thấy cảnh này, Điền Vĩ cũng cắn răng nâng tay lên, nhưng trong mất lại mang theo chút oán hận.

Đi vào Đầu Tư Tài Chính thật sự đã lợi dụng người của quán ăn nhà họ Lâm, cũng lợi dụng Đường Ân. Điều này tối qua bọn họ đã suy nghĩ kỹ càng rồi, dù sao chỉ cần ba người đi vào trong công ty của Đường Ân, chắc chắn Thượng Hải bên kia sẽ truyền ra tin tức, đến lúc đó cũng.

có thể khiến Tập đoàn Doãn Thị khiếp sợ.

Chỉ tiếc sự lợi dụng này bị Đường Ân nhạy bén phát hiện, cũng không muốn khiến bọn họ dễ chịu.

Ngô Mẫn giật mình há to miệng, hoàn toàn không dám tưởng tượng mấy người khi nãy kêu gào với mình lại đang liên tục tự vả miệng mình, còn ra tay rất tàn nhãn nữa.

Đường Ân nhìn thoáng qua, xoay người đi ra ngoài phòng tiếp khách.

“Đường Ân… Hôm nào đến nhà làm khách nhé?” Ngô Mẫn thấy Đường Ân muốn đi thì vội vàng đứng lên, gượng cười hỏi.

“Có thời gian đi!” Anh trả lời một câu rồi không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng tiếp khách.

Mấy người Vu Quý dừng tay lại, mà Điền Nhuy cũng đứng lên, chỉ là lúc này hai má rất sưng, trong hốc mắt còn ướt đẫm, hoàn toàn không thể mất đi trong chốc lát.

“Hai vị, cùng nhau trở về không?” Tâm trạng Vu Quý không tệ, cười khẽ dò hỏi, giống như không chút để tâm chuyện khi nãy vậy.

“Không được, không được!” Ngô Mẫn vội xua tay, bà ta sợ những người này bị Đường Ân trừng trị sau đó lại tìm bà ta trút giận, cho nên vội vàng từ chối.

“Cũng được, vậy chúng tôi đi trước đây!” Vu Quý cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa.

Điền Vĩ nghiến răng đi theo sau, dáng vẻ âm u: “Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được! Một Đầu Tư Tài Chính mà thôi, đợi đánh đổ Tập đoàn Doãn Thị rồi, sớm muộn gì cũng phải đòi lại món nợ hôm nay!”

Vu Quý dừng lạ gắng hành động!”

“Có chí hướng là tốt, nhưng phải cố “Chắc chắn anh cháu sẽ làm được!” Điền Nhuy nói.

Vu Quý thở dài đi ra ngoài cửa, cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Sở Sở trong phòng tiếp khách khiến mình tỉnh táo lại, dân Ngô Mẫn đi ra thang máy.

“Đúng là không biết lễ phép, cũng không đi ra tiễn chúng †a nữa..” Ngô Mẫn lầm bầm một câu.

Lâm Sở Sở vẫn cúi đầu, cảm thấy tâm trạng hơi áp lực.

Cô ta biết Đường Ân hoàn toàn không nợ mình cái gì, có thể làm như vậy đã là quan tâm giúp đỡ hết lòng. Với thái độ của mình lúc trước, nếu Đường Ân muốn trả thù, chỉ sợ bây giờ cỏ trên mộ cô ta đã cao cả mét rồi!

Đường Ân đứng trước cửa sổ phòng làm việc, thấy đám người đều lần lượt rời đi mới thở dài không nhìn nữa.

Mấy người này đều không phải dạng tốt lành gì.

Anh có nghe nói chút chút về những gì Tập đoàn Thượng Thanh gặp phải ở Thượng Hải, còn cả nhà Lâm Sở Sở, ngoài Lâm Thành còn khiến Đường Ân nhớ nhung, hai mẹ con này đều khiến anh thấy ghét.

“Cậu chủ, khi nãy ngài Miêu đã rời đi rồi!” Không biết Bùi Hạc đi tới sau lưng anh từ lúc nào.

Đường Ân gật nhẹ đầu: “ở đây giao cho anh, tôi còn có.

việc nên về trước đây!”

“Được!” Bùi Hạc gật đầu.

Đường Ân chần chừ một lát, dò hỏi: “Còn chưa tới nửa năm nữa là đến tiệc tối gia tộc của nhà họ Đường rồi, đến lúc đó anh chuẩn bị một chút!”

Bùi Hạc căng thẳng, vội vàng gật đầu đồng ý.

Đường Ân xoay người đi hai bước rồi đột nhiên hỏi: “Đinh Huyên ở Thượng Hải sao rồi?”

“Gần đây gặp chút phiền phức, có lẽ vẫn xử lý được!” Bùi Hạc nói.

Đường Ân gật đầu, sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Đi thẳng về biệt thự gần đại học Thành phố Giang, anh ngạc nhiên nhìn thấy bà Thẩm lại có thể đến đây.

Bà Thẩm đang ngồi trong phòng khách, đưa tay mình ra cho ông cụ Hồ Tùng bắt mạch giúp.

Đường Ân đến gần, nhìn thấy bà Thẩm nở nụ cười: “Đường Ân à, khi nào có thời gian lại đến nhà dì làm khách đi, đến lúc đó dì lại nấu cho cháu một bữa đồ ăn ngon! Lần này không cho ai về cả, chỉ có một mình dì chiêu đãi cháu thôi!”

“Được, cháu có thời gian thì chắc chắn sẽ đi!” Đường Ân cũng không biết nên bày tỏ ý cảm kích của mình thế nào.

“Chuyện lần trước đều tại mấy đứa con bất hiếu kia, dì cũng có lỗi với cháu!” Bà Thẩm thổn thức: “Năm đó chú Thẩm của cháu bận rộn, lơ là việc dạy dỗ mấy đứa nhỏ này, cháu đừng để trong lòng…”

“Sao có thể chứ ạ?” Đường Ân cười cười: “Thật ra lần trước rất vui, hơn nữa dì nấu ăn rất ngon!”

“Thật sao?” Bà Thẩm rất vui vẻ.

Đường Ân gật đầu, vừa định nịnh hót mấy câu thì thấy ông cụ Hồ Tùng cau mày, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Trái tim anh đập thịch một tiếng, nhìn Hồ Tùng đang nám lấy cổ tay bà Thẩm, cảm thấy hơi không ổn.