Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 259: Tình trạng sức khoẻ của Thấm Hàn Lâm



“Làm sao thế?” Bà Thẩm cảm thấy mình hơi khó thở, khó khăn hỏi một câu, bà ấy biết gia đình mình có sứ mệnh quang vinh gì, cũng biết đẳng sau sứ mệnh quang vinh này ẩn giấu bao nhiêu cảnh khốc liệt.

“Hàn Lâm xảy ra chuyện rồi!” Lý Khánh ở ngoài cửa nhỏ giọng nói một câu.

Bà Thẩm cảm thấy cả người mình đều đang run rẩy, run run bước xuống giường, giọng nói bối rối: “Lý Khánh, Hàn Lâm… Hàn Lâm làm sao thế?”

“Bà chủ, trong chốc lát tôi không nói rõ ràng được, Thủ trưởng bảo bà đi qua bây giờ!” Giọng nói của Lý Khánh hơi nặng nề.

“Được! Được!” Bà Thẩm vừa nói vừa vội vàng khoác thêm quần áo, run rẩy mở cửa.

Bà Thẩm biết chắc chản chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không Lý Khánh sẽ không tự mình đến đây, lại còn đến đây vào lúc này.

Bà Thẩm đẩy cửa, thất tha thất thiểu đi ra ngoài.

Lý Khánh vội vàng đỡ lấy cổ tay bà Thẩm, đỡ bà ấy lên xe.

Xe quẹo khỏi nhà dân, lên cầu vượt, chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Vừa mới đến bệnh viện, bà Thẩm mang theo trái tim lo lắng được Lý Khánh đỡ đi lên thang máy, đến trước cửa phòng phẫu thuật.

Bên ngoài phòng phẫu thuật đứng đầy cảnh vệ binh lính, sau khi nhìn thấy Lý Khánh và bà Thẩm đi đến thì đều nhường đường.

“Hàn Lâm làm sao thế?” Hai mắt bà Thẩm đỏ lên, cảm thấy môi cũng trở nên khô khốc.

“Mẹ!” Thẩm Như Mẫn lập tức nhào đến, gào khóc nói: “Hàn Lâm, Hàn Lâm thực hiện nhiệm vụ, lúc trở về đã không còn hình người nữa rồi!”

“Cái gì?” Sắc mặt bà Thẩm tái nhợt, trước mắt biến thành màu đen.

“Mẹ… mẹ!” Thẩm Như Hinh vội vàng xông đến đẩy Thẩm Như Mẫn ra: “Chị làm gì thế? Mẹ chúng ta có thể chịu được kích thích lớn như vậy hả? Chị có muốn để mẹ sống nữa không?”

“Thẩm Như Hinh, em nói gì đấy?” Thẩm Như Mẫn quát to: “Chị chỉ muốn để mẹ biết tình hình của Hàn Lâm thôi, chẳng lẽ đây là sai sao?”

Thẩm Như Hinh mặc đồ rằn ri, trên mặt vẽ thuốc màu, ánh mắt hơi tức giận.

“Đúng vậy, mẹ chúng ta đến đây không phải để gặp mặt Hàn Lâm lần cuối sao?” Lương Thành ở bên cạnh giải thích.

“Gặp mặt lần cuối?” Thân thể của bà Thẩm hoàn toàn xui lơ.

“Câm miệng!” Thẩm Từ Vũ đứng một bên chợt quát to.

“Mẹ, mẹ phải kiên trì, anh con không sao đâu!” Hai mắt Thẩm Như Hinh đỏ lên.

Lâm Thành và Thẩm Như Mẫn run lên, không nói gì nữa, dứt khoát tránh xa bà Thẩm, sắc mặt khó coi di chuyển sang một bên.

“Thẩm Từ Vũ, con trai tôi thật sự sắp chết rôi sao?” Bà Thẩm nước mắt lưng tròng.

Sắc mặt Thẩm Từ Vũ cứng đờ, nặng nề nói: “Vì nước quên mình cũng không có gì không tốt cả!”

“Vì nước quên mình? Tại sao người vì nước quên mình không phải ông? Tại sao không phải người khác? Mà lại là con trai tôi?” Bà Thẩm không chịu nổi đả kích như vậy, run giọng chất vấn.

“Nói bậy gì đó? Con trai bà là quân nhân, chỉ cần là quân nhân thì phải chuẩn bị quên mình vì nước. Bà cũng là người nhà quân nhân mấy chục năm, ngay cả chút kiến thức bình thường đó cũng không có sao?” Thẩm Từ Vũ hơi tức giận, quát to.

“Kiến thức bình thường? Đương nhiên tôi biết, tôi biết vì nước quên mình, nhưng ông có từng nghĩ tôi cũng là một người mẹ không?” Giọng nói bà Thẩm run rẩy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thẩm Từ Vũ.

Hốc mắt ông ấy đỏ lên, trong lòng bát đầu cảm thấy khó chịu.

Bà Thẩm nhắm mắt lại, đặt mông ngồi lên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật.

“Mẹ, mẹ bớt giận, nếu đã đến bệnh viện rồi thì chắc chắn không sao đâu..” Thẩm Như Hinh cũng không nhịn được lau nước mắt.

Bà Thẩm mím môi, hai mắt hơi trống rỗng.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy mở, hai bác sĩ đeo khẩu trang đi ra từ bên trong.

“Bác sĩ, sao rồi?” Thẩm Như Hinh vội tiến lên dò hỏi: “Tình trạng của anh trai tôi thế nào?”

“Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gáng hết sức rồi!” Bác sĩ Vương Đức Hữu thở dài, cúi đầu áy náy nói: “Đến quá muộn, lại thêm virus bên trong người bệnh là thứ chúng tôi chưa từng gặp, sử dụng loại thuốc gì cũng không có tác dụng…

Thân thể Thẩm Như Hinh run rẩy: “Sao có thể…”

“Hàn Lâm..” Bà Thẩm nhỏ giọng lẩm bẩm, lau khoé mắt mình.

“Tranh thủ thời gian đi vào, có lẽ còn có thể gặp mặt lần cuối..” Vương Đức Hữu hơi áy náy lùi sang một bên, vẻ mặt hiu quạnh.

Thẩm Từ Vũ ở bên cạnh hít sâu, sải bước đi vào trong phòng phẫu thuật.

Thẩm Như Hinh cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, chóp mũi không nhịn được chua xót, nhưng cô ta vẫn không quên đỡ bà Thẩm ở bên cạnh đi vào trong phòng phẫu thuật.

Trong phòng phẫu thuật, Thẩm Hàn Lâm đã được chuyển đến trên giường bệnh, người trước mặt ý thức yếu ớt mơ hồ.

Thẩm Như Hinh nhìn thoáng qua, mũi chua xót, không đành lòng nhìn thêm nữa.

Thẩm Từ Vũ đứng trước mặt con trai mình, vẻ mặt giãy dụa. Vị tướng quân chinh chiến nhiều năm cũng không có cách nào nhìn con trai nhắm mắt lại trước mặt mình.

“Chỉ sợ Hàn Lâm… thật sự không được rồi!” Lương Thành thở dài, trong mắt mang theo chút đau thương: “Bây giờ chỉ sợ có thần y cũng chưa chắc giữ được mạng cho cậu ta…”

“Thần y..” Bà Thẩm lặp lại hai chữ này, thân thể đột nhiên chấn động: “Như Hinh, mau… mau gọi điện thoại cho Đường Ân, kêu Đường Ân đến đây!”

“Bà kêu Đường Ân tới đây làm gì?” Tâm trạng Thẩm Từ Vũ không được tốt, hơi tức giận: “Đây là chuyện của nhà họ Thẩm chúng ta, bà kéo Đường Ân vào làm gì?”

Bà Thẩm không quan tâm đến ông ta, mà chỉ nắm chặt cổ tay Thẩm Như Hinh: “Mau, cứ nói mẹ cầu xin thằng bé, kêu thằng bé mau đến đây, kêu thằng bé cứu con trai mẹ..”

Thẩm Như Hinh chấn động: “Cái này…”

“Không cần thiết!” Thẩm Từ Vũ nghiến răng.

“Thẩm Từ Vũ, ông không cần con trai, nhưng tôi cần, hôm nay ai dám ngăn cản thì tôi sẽ liều mạng với người đó!” Bà Thẩm như phát điên, đôi mắt đỏ thẫm nhìn Thẩm Từ Vũ.

Thẩm Từ Vũ hít sâu một hơi: “Bà..”

“Ba, để mẹ con gọi điện thoại đi, đến đây thì có thể làm gì?” Thẩm Như Mẫn nói một câu, sau đó chợt nhớ đến thân phận của Đường Ân, vội vàng nói: “Có lẽ Đường Ân đến đây cũng có thể giúp đỡ!”

Thẩm Từ Vũ tức giận vung tay.

Thẩm Như Hinh vội vàng gọi điện thoại cho Đường Ân theo dặn dò của bà Thẩm, lại nói đơn giản tình hình bên này một chút.

Vương Đức Hữu đứng bên cạnh nhìn, thở dài khe khẽ: “Tình trạng thế này chỉ có thể cầu xin thần tiên thôi! Tôi không biết Đường Ân kia có bản lĩnh đến mức nào, nhưng tôi cảm thấy vẫn đừng giày vò nữa, có thể nhìn thêm một lần thì nhìn thêm một lần đi!”

“Câm miệng!” Bà Thẩm rống giận tựa như người phụ nữ đanh đá.

Vương Đức Hữu hơi sửng sốt, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng biết thân phận của bà Thẩm nên chỉ lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, chắp hai tay ra sau lưng.

Ở thành phố Giang, bệnh ông ta không chữa được, người khác có thể chữa à?

Nói đùa gì vậy?