Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 266



Kỷ Du Du nghe thấy mấy câu này, cảm xúc có phần sụp đổ, sau khi đến nơi này thật sự đã cần cù chăm chỉ, cho.

dù chỉ là một chút sai lầm, cũng chưa từng dám tái phạm, không nghĩ đến kết quả lại thành ra như vậy?

“Tôi bảo cô cút cơ mà, cô còn đứng đây nghĩ cái gì?” Chủ nhiệm Trương nhìn thấy Kỷ Du Du đứng ngẩn ra ngay tại chỗ, tức giận đến mức bước lên, vươn tay đẩy Kỷ Du Du một cái đến mức cô lảo đảo.

Kỷ Du Du:chân đứng không vững; suýt.hữa ngã nhào.

xuống đất. “Thứ đồ rác rưởi như cô, còn đứng đây lãng phí tài nguyên, không mau cút nhanh đi?” Chủ nhiệm Trương giận dữ, chỉ ra cửa thang máy: “Cút!”

Kỷ Du Du cố nén nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người ấn thang máy.

Chủ nhiệm Trương cười lạnh, nhìn Kỷ Du Du vào thang máy, lườm một cái trắng mắt. Đừng nói là loại sinh viên còn chưa tốt nghiệp như Kỷ Du Du, cho dù là người kỳ cựu có kinh nghiệm ở chỗ làm việc, cũng đừng nghĩ đến chiếm được chút lợi ích nào trước mặt mình.

Muốn chống đối mình sao? Vậy cút ra khỏi đây đi!

Chủ nhiệm Trương vừa nghĩ vừa quay về phòng làm việc của mình.

“Chủ nhiệm Trương, tổng giám đốc Thôi tổ chức họp, gọi tất cả mọi người tập hợp trong phòng họp!” Đổng Phi Phi đứng ngoài cửa gọi một câu.

“Được, tôi đến ngay!” Trong lòng Trương Hồng Tụ vui mừng khôn xiết, chị ta cảm thấy chuyện này tức là Dương Tĩnh Điềm đã chia phe cho Thôi Hữu Bằng xong rồi, bây giờ sắp tổ chức họp để thảo luận! Miễn là chuyện này thành công, vậy thì chẳng có quan hệ gì với Kỷ Du Du, cô thích cút đến đâu thì cút ngay đến chỗ đấy đi.

Trương Hồng Tụ vui mừng chạy đến phòng họp, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Thôi Hữu Bằng lạnh lùng như băng, trong lòng lập tức giật thót.

Gương mặt này không giống như đang vui vẻ!

Đoàn người Đổng Phi Phi chạy đến, mỗi bộ môn trong công ty đều có gần bảy mươi người, tất cả đều ngồi trong phòng họp, im lặng như tờ.

Thôi Hữu Bằng nhìn lướt qua, lạnh lùng đưa một bản báo cáo ra: “Bản báo cáo này, là huấn luyện của nhân viên mới mấy ngày trước mà tôi rất hài lòng! Trong này có một đề nghị rất hay, liên quan đến việc kết nối với bọn trẻ… Chủ nhiệm Trương, bản báo cáo này là của ai?”

“Hả? À… Là của Dương Tĩnh Điềm!” Chủ nhiệm Trương chột dạ nói.

“Ồ? Nói lại lần nữa… Là do ai viết?” Thôi Hữu Bằng sắc mặt lạnh lùng.

Chủ nhiệm Trương giật mình, hốt hoảng nói: “Là Dương Tĩnh Điềm, là Dương Tĩnh Điềm đưa cho tôi, tôi chỉ phụ trách giao vào tay ông thôi!”

“Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, bản báo cáo này là do ai viết?” Thôi Hữu Bằng kiềm chế cơn giận.

Chủ nhiệm Trương ngẩn ra, trên mặt nở nụ cười gượng: “Là… Là Dương Tĩnh Điềm!”

“Mẹ kiếp, cô còn nói dối à?” Thôi Hữu Bằng nâng tay lên, nắm chặt báo cáo trong tay, ném thẳng vào mặt chủ nhiệm Trương.

Bộp một tiếng, báo cáo đập lên mặt chủ nhiệm Trương, dọa cho Trương Hồng Tụ sợ đến mức liên tục lùi lại.

“Bản báo cáo này là của ai?” Thôi Hữu Bằng nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Tụ.

“Là…” Trương Hồng Tụ thân thể run rẩy, biết rõ sợ rằng chuyện này bị lộ rồi, nhất thời cũng hơi ấm ức: “Tổng giám đốc Thôi, lúc đó tôi quên mất là của ai rồi, tôi chỉ nhớ rõ kiểu chữ này, hình như là của Dương Tĩnh Điềm…”

“Mẹ nó, cô còn nói dối à?” Thôi Hữu Bằng nổi giận lôi đình, hai ba bước đi đến trước mặt Trương Hồng Tụ, nắm chặt cổ áo của Trương Hồng Tụ: “Mẹ nó, cô nói cho.

tôi nghe, rốt cuộc là do ai viết?”

“Tôi… Trương Hồng Tụ sắc mặt trắng bệch, chị ta biết rõ tính cách Thôi Hữu Bằng nóng nảy, lại không ngờ được nóng nảy đến mức độ này: “Tổng giám đốc Thôi, tôi cảm thấy kiểu chữ này rất giống của Dương Tĩnh Điềm, tôi thật sự không biết là của ail”

“Dương Tĩnh Điềm, vào đây nói cho chị ta biết, là ai viết báo cáo!” Thôi Hữu Bằng gầm lên giận dữ.

Dương Tĩnh Điềm đứng dậy, cúi đầu nhẹ nhàng nức nở: “Là do Kỷ Du Du viết…”

Xôn xao…

Toàn bộ phòng họp đều trở nên náo động.

Đổng Phi Phi ngồi bên cạnh, cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, cảm thấy có chút khó mà tin được. Kỷ Du Du viết báo cáo, tại sao Trương Hồng Tụ lại nói thành Dương Tĩnh Điềm? Như vậy là có ý gì? Tranh công sao?

“Tổng giám đốc Thôi, tôi không biết mà! Tôi không biết đó là do Kỷ Du Du viết, tôi còn tưởng rằng đó là do Dương Tĩnh Điềm viết, tôi thật sự không ngờ rằng là do Kỷ Du Du viết!” Trương Hồng Tụ vội vàng lớn tiếng giải thích.

“Được, tôi tạm thời tin tưởng cô!” Thôi Hữu Bằng nghiến răng, kéo cà vạt của mình: “Kỷ Du Du đâu rồi?”

“Kỷ Du Du…” Sắc mặt chủ nhiệm Trương lại thay đổi, thân thể cũng run rẩy.

“Tôi hỏi cô, Kỷ Du Du đâu rồi!’ Thôi Hữu Bằng rống lên giận dữ.

” Kỷ Du Du vừa mới đến bộ phận tài vụ, đã thanh toán với công ty xong rồi, nghe nói cô ta bị chủ nhiệm Trương sa thải… Người phụ trách phòng tài vụ khế nói.

“Cô nói cái Thôi Hữu Bằng giận dữ, đập tay xuống bàn: “Sa thải rồi? Trương Hồng Tụ, mẹ kiếp ai đặc biệt cho cô quyền lợi để cô sa thải Kỷ Du Du hả? Rốt cuộc cô †o gan đến mức độ nào, ngay cả hỏi cũng không cần hỏi như thế?”

Sắc mặt chủ nhiệm Trương tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy.

“Tôi bảo cô nói, ai bảo cô sa thải cô ấy?” Thôi Hữu Bằng lại xông lên, đá vào bụng Trương Hồng Tụ.

Trương Hồng Tụ bị đá đau, lảo đảo ngã xuống mặt đất: “Tổng giám đốc Thôi, chuyện này không thể trách tôi được.”

“Cô còn nói không trách cô?” Thôi Hữu Bằng thật sự bùng nổ rồi, đá lên ngực Trương Hồng Tụ: “Ông đây hỏi cô, là ai bảo cô sa thải cô ấy?”

“Tôi…” Trương Hồng Tụ bật khóc: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Thôi, là tôi không đúng, tôi không ngờ được Kỷ Du Du lại xuất sắc như vậy.

cáo này lại do cô ta vi Tôi cũng không ngờ được báo “Ông đây đang hỏi cô, là ai bảo cô sa thải cô ta?” Thôi Hữu Bằng hung dữ nhìn chằm chằm Trương Hồng Tụ.

Sắc mặt Trương Hồng Tụ tái nhọt: “Là tự tôi…

“Tự cô sao?” Thôi Hữu Bằng tức giận bắt đầu thở hồng hộc, chỉ thẳng vào mặt Trương Hồng Tụ: “Trương Hồng Tụ! Ngày thường nể tình cô đi theo tôi nhiều năm, tôi vẫn luôn dễ dàng khoan dung cho cô, lại không ngờ rằng cô †o gan đến mức này? Bây giờ lập tức đi tìm Kỷ Du Du, nếu có thể tìm được cô ấy quay về, cô vẫn có thể tiếp.

tục đi làm! Nếu Kỷ Du Du không quay lại, xế chiều hôm nay cô đến bộ phận tài vụ thanh toán tiền lương đi, ngày mai không cần đến nữa…”

Sắc mặt chủ nhiệm Trương thay đổi, mũi chua xót, có chút không dám tin tưởng nhìn Thôi Hữu Bằng.

Như vậy là muốn sa thải mình sao? Chỉ vì Kỷ Du Du?

Sao có thể như vậy được chứ?

Nếu quả thật bị đuổi việc, chị ta phải đi đâu tìm việc đây? Khoản vay mua nhà và mua xe, hàng tháng đã tốn hơn mấy nghìn, nếu đổi công việc mới, nơi đó có thu nhập cao như bây giờ không? E rằng không quá hai tháng, chị ta sẽ lâm vào khủng hoảng tài chính mất.

“Có nghe thấy không?” Thôi Hữu Bằng lại đập một cái nữa thật mạnh lên mặt bàn.

“Nghe thấy rồi! Nghe thấy rồi!” Chủ nhiệm Trương sợ đến mức đôi mắt ầng ậng nước.

“Còn chưa cút đi?’ Thôi Hữu Bằng hung dữ trợn mắt lườm chị ta một cái.

Chủ nhiệm Trương vội vàng xám xịt chạy ra khỏi phòng họp, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Khi ra khỏi phòng họp, vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói giận dữ của Thôi Hữu Bằng vang lên trong phòng họp.

“Sau này có ai còn dám làm cáo mượn oai hùm như thế thì cút ra ngoài cho tôi!”