Ta Đi Rồi

Chương 13



Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

30.

Chu Tri Lâm nói không sai, tôi chính là ngu xuẩn.

Cũng theo lời của anh ấy, tôi mới biết rõ Tống Phi chán ghét tôi và Chu Tri Lâm ở cùng một chỗ, tôi còn muốn mượn danh nghĩa của anh ấy để gặp Tống Phi.

"Tri Lâm..."

Tống Phi ngồi ở vị trí đối diện cửa, hẳn là em ấy nghe thấy tiếng mở cửa, con ngươi tràn đầy ánh sáng cùng mừng rỡ, khi nhìn thấy tôi trong nháy mắt tối xuống, giống như lần trước, tràn ngập không kiên nhẫn cùng chán ghét.

"Sao lại là anh?" Em ấy lạnh lùng trở mặt, sau khi đứng lên liền ngồi xuống, đại khái ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc tôi.

Tôi đã quen với việc này, cũng không cảm thấy có gì không ổn, vừa muốn hé miệng trả lời câu hỏi của em ấy, đã bị Chu Tri Lâm mở miệng cắt ngang: "Cậu không phải bạn trai của em ấy sao? "

Anh ấy từ phía sau tôi đi tới, sắc mặt so với Tống Phi còn khó coi hơn, là vẻ mặt tôi rất ít thấy: "Thì ra đây chính là thái độ của Tống tổng đối với người yêu của mình. "

Bầu không khí lúng túng, tôi căng thẳng ở giữa bọn họ hòa giải, cười hai tiếng, nói: "Đều đứng làm gì."

"Ngồi đi." Tôi theo bản năng kéo ống tay áo Tri Lâm, nhỏ giọng nói chuyện với hắn.

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tầm mắt Tống Phi dừng lại trên tay tôi đang nắm lấy Chu Tri Lâm một lúc, sau đó sắc mặt càng thêm âm trầm, quay mặt đi chỗ khác.

Quan sát vẻ mặt của em ấy đã trở thành một chuyện khắc sâu vào trong xương cốt tôi, đổi một từ khác để hình dung, hẳn gọi là "bản năng".

Thật dễ dàng, tôi cảm thấy em ấy đang tức giận.

Tức giận liền tức giận đi, tôi nghĩ, cũng chẳng liên quan đến tôi.

31.

Cảm giác khó chịu mà tôi nói với Chu Tri Lâm hoàn toàn không phải là nói dối, lúc còn ở trên xe đã bắt đầu khó chịu, nhưng nếu nghiêm túc để nói thì đau đớn kia không quá kịch liệt, ít nhất tôi ở hiện tại còn chịu được.

Mãi cho đến khi người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên, hương thơm của món ăn chui vào mũi. Rõ ràng chuyện này sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng đối với tôi mà nói, nó lại trở thành chất xúc tác cho cảm giác buồn nôn.

Từ lúc bước vào, không ai chủ động mở miệng nói chuyện.

Tôi đành phải phá vỡ bầu không khí này, đứng dậy và nói, "Em đi vệ sinh, hai người nói chuyện trước đi"

Theo lời khuyên của bác sĩ, thuốc giảm đau nên uống ít lại.

Tôi trốn trong nhà vệ sinh, tay đút trong túi vuốt ve cái chai nhỏ đựng thuốc, rối rắm rốt cuộc nên lựa chọn thế nào.

Viên thuốc rất đắng, tôi dựa vào mặt gương trong toilet, nhíu mày. Ăn nhiều lần cũng không cách nào thích ứng, đại khái chính là người ta thường nói, không có mệnh công chúa, nhưng mang bệnh công chúa.

Thuốc phát huy rất nhanh, tôi xoa xoa dạ dày, cảm thụ thần kinh co giật dưới da thịt.

Tôi dựa theo trí nhớ mà trở về, tay đang cầm nắm cửa dừng lại trong nháy mắt, không tiếp tục động tác.

Bên trong đang cãi nhau, có tiếng động của vật nặng bị rơi xuống đất.

"Cho nên thì sao?" Tôi nghe thấy giọng nói của Tống Phi từ trong phòng truyền ra: "Có quan hệ gì với tôi không? ”

"Chu Tri Lâm, anh chính là thích anh ta!" Giọng nói của em ấy có chút lớn, âm cuối thậm chí còn nứt ra, nghe đến khàn khàn, lại tràn đầy khổ sở: "Nhưng anh ta không phải là em trai anh sao? "

"Anh ta, Chu Tri Viễn, là em trai ruột của anh"

So với nói, dùng rống để hình dung hẳn là càng thêm thích hợp. Bởi vì cho dù là cách cánh cửa này, tôi cũng có thể rõ ràng nghe được Tống Phi chất vấn.

Em ấy nói: "Anh thích em trai ruột của anh, anh không thấy ghê tởm sao? ”

"Em nào kém loại phế vật như anh ta! Anh nói cho em biết? Anh ta là một đứa con ngoài giá thú, rốt cuộc điểm nào có thể tốt hơn em! "

31.

Phần còn lại tôi không nghe, cũng không muốn nghe nữa.

Theo suy nghĩ của người bình thường, thời điểm này, tôi lúc này phải rời đi, giả vờ không biết gì, để cho tất cả mọi thứ như không có gì xảy ra.

Nhưng tôi không phải là một người bình thường, vì vậy tôi đẩy cửa ra.

Đối mặt với đôi mắt trợn tròn của Chu Tri Lâm, tôi thậm chí còn có thể mỉm cười với anh ấy.

"Tống Phi, đây là nguyên nhân em không cho tôi gặp anh trai tôi sao?"

Tôi bị đau dạ dày không có đủ sức lực, vì vậy giọng nói rất nhẹ, nhưng tôi vẫn cố gắng thổ lộ từng từ rõ ràng để em ấy có thể trả lời: "em đáp ứng tôi, là bởi vì điều này? "

Bọn họ đều có chút bối rối, có lẽ còn rơi vào trong cảm xúc của mình không đi ra, không nghĩ tới tôi trở về đột ngột như vậy.

Tôi đợi một chút, không chờ được Tống Phi trả lời.

Vì vậy, tôi dựa vào cửa, tự mình tiếp tục, nói: "Tôi quá ngu ngốc, nghĩ rằng ít nhất cũng một chút thích."

"Vậy thì chia tay đi." Tôi thở hổn hển, nói nhiều như vậy trong 1 lần, dạ dày lại bắt đầu co lại đau đớn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn Tống Phi bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo mặt, nói: "Quấy rầy em lâu như vậy, thật xin lỗi. ”

- -------------

Từ mai mình sẽ hơi bận tí, chỉ up được mỗi ngày 1 chương thôi nha mọi người 🥹