Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 39



Lòng có chờ mong, liền cảm thấy 1 tuần trôi qua chậm rì rì.

Thứ bảy Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù đi chọn quà, sáng sớm chủ nhật, một nhà ba người Trúc Tâm Nhã liền bắt đầu rời giường chuẩn bị, Phương Phương mời riêng nhà tạo mẫu tới nhà giúp mẹ con các nàng thiết kế ăn mặc.

Chờ trang điểm ăn mặc xong xuôi, thay một bộ váy khéo léo hào phóng, Trúc Âm tự mình lái xe chờ Trúc Tâm Nhã và Phương Phương đến chỗ đã được hẹn trước.

Lần gặp mặt này vốn hẳn là Khuyết Hàn Phù với Khuyết Hàn Phù khẩn trương mới đúng. Kết quả Phương Phương ở trên đường không ngừng hỏi Trúc Tâm Nhã trang điểm của mình có vấn đề hay không, son môi có lem hay không, Trúc Âm vẫn luôn ổn trọng lái xe, chẳng qua sau khi tới nơi rồi, lại ở cửa xe chỉnh lại cà vạt lần nữa.

Trúc Tâm Nhã: "........"

"Nhã Nhã, con hỏi một chút xem Khuyết giáo sư tới chưa."

Phương Phương đứng ở một bên nhìn chằm chằm Trúc Tâm Nhã từ trong túi xách lấy di động ra, Trúc Tâm Nhã thấy bà còn muốn nhìn tin nhắn mình nói chuyện phiếm với Khuyết Hàn Phù, nhanh chóng xoay người ra chỗ khác.

Ở trên một đống hôn hít tình cảm, cũng không thể để Phương Phương thấy.

Tay Trúc Tâm Nhã nhanh chóng đánh chữ.

Trúc Tâm Nhã: Tỷ tỷ, chị tới rồi sao?

Khuyết Hàn Phù: Ân.

Trúc Tâm Nhã: Em đang ở hầm gửi xe, lập tức đi lên.

Khuyết Hàn Phù: Được.

Trúc Tâm Nhã: [moah moah] tỷ tỷ đừng khẩn trương nha, nói cho chị biết một chuyện, ba mẹ em còn khẩn trương hơn cả chị, mẹ em vừa rồi còn hỏi em nước hoa có phải xịt quá nhiều hay không, ba em khi lái xe rất bình thường, nhưng chuyện đầu tiên khi xuống xe lại thắt lại cà vạt lần nữa.

Khuyết Hàn Phù:..... Cẩn thận ba mẹ vợ nhìn thấy.

Trúc Tâm Nhã: [ôm một cái] bọn họ thực thích chị, cũng biết tính cách chị, lát nữa không cần miễn cưỡng bản thân nói nhiều chút, ba mẹ em sẽ không để ý.

Khuyết Hàn Phù: Trách không được có một câu nói "Con gái gả chồng như bát nước đổ đi" [cười]

Trúc Tâm Nhã: [nhảy nhót]

"Nhã Nhã, hỏi thăm chưa? Khuyết giáo sư tới rồi phải không?" Phương Phương giúp Trúc Âm thắt xong cà vạt, quay đầu lại hỏi Trúc Tâm Nhã.

"Tới rồi tới rồi, bây giờ chúng ta đi lên là được."

Ba người vào trong Ánh Hoạ viên, nói ghế lô mà Khuyết Hàn Phù đặt trước, được một người phục vụ mặc áo đồng phục xanh nhạt dẫn tới một gian phòng trúc sâu trong khu phồn hoa.

Khuyết Hàn Phù nghe thấy tiếng bước chân, đứng dậy từ trên chỗ ngồi, đi ra cửa đón ba người.

Mỹ nhân thanh lãnh từ trúc ốc đi ra, thấy ba người, nhàn nhạt gật gật đầu, "Chú, dì, mời vào." Rồi sau đó tránh ra mới Phương Phương và Trúc Âm đi vào.

Phương Phương liếc nhìn Khuyết Hàn Phù một cái, lại quay đầu đi nhìn Trúc Tâm Nhã, đầy mặt khiếp sợ mà đi theo Trúc Tâm Nhã vào phòng.

Khuyết Hàn Phù đi tới nắm chặt tay Trúc Tâm Nhã, sờ sờ đầu nàng nói: "Đi thôi."'

"Ân!" Trúc Tâm Nhã ngẩng đầu cười với Khuyết Hàn Phù, ánh mắt phát sáng.

Giữa phòng có một cái hình vuông, vừa vặn bốn người mỗi người một bên ngồi xuống.

Trúc Âm, Phương Phương, Trúc Tâm Nhã, Khuyết Hàn Phù theo chiều kia đồng hồ ngồi xuống, Trúc Âm khụ khụ, nhìn qua Khuyết Hàn Phù, nói: "Khuyết giáo sư......"

"Chú kêu con là Hàn Phù đi." Khuyết Hàn Phù biểu tình nhàn nhạt nói.

Trên mặt Trúc Âm nhiều thêm chút ý cười, "Hàn Phù cùng tập đoàn Phương Âm của chúng ta đã hợp tác rất nhiều, không nghĩ tới con sẽ tới với Nhã Nhã."

Phương Phương nói: "Hàn Phù, Nhã Nhã nhà dì ngày thường ở trường không thiếu lần phiền toái con đi, thời điểm con bé nói cùng con ở bên nhau dì và ba con bé thiếu chút nữa không tin nổi."

Khuyết Hàn Phù nhìn thoáng qua Trúc Tâm Nhã, ánh mắt nhu hoà, "Nhã Nhã rất tốt."

Trúc Tâm Nhã ở dưới bàn kéo tay Khuyết Hàn Phù một chút, cười nói với Phương Phương và Trúc Âm: "Hàn Phù cảm thấy con rất tốt đâu, ba mẹ hai người cũng đừng lo lắng."

"Đúng rồi, đây là lễ vật tặng cho chú và dì." Khuyết Hàn Phù từ trên giá bên cạnh cầm lấy hai món lễ vật khác nhau tặng cho Phương Phương cùng Trúc Âm.

Lễ tiết Hoa quốc là về đến nhà mới mở lễ vật, Trúc Tâm Nhã lại lập tức thúc giục nói, "Mở ra nhìn xem thứ nha, đây chính là Hàn Phù tỉ mỉ chọn lựa, hai người nhất định sẽ thích."

Phương Phương giả vờ tức giận vỗ vỗ tay Trúc Tâm Nhã, "Đứa nhỏ này, sao có thể ở trước mặt Hàn Phù mở lễ vật ra đâu."

Khuyết Hàn Phù nói: "Con hỏi Nhã Nhã vật chú và dì yêu thích, bởi vậy chọn lựa hai món quà, chú dì vẫn là nhìn xem một chút."

Phương Phương thấy Khuyết Hàn Phù mọi chuyện đều theo Trúc Tâm Nhã, trong lòng thầm gật đầu.

Mới gặp Khuyết Hàn Phù, Phương Phương quả thực kinh ngạc muôn phần, bà không thể tin được nữ nhân hoàn mỹ như vậy sẽ coi trọng Nhã Nhã của bà, tuy rằng Nhã Nhã cũng rất tốt, bất quá khách quan mà nói, Phương Phương cảm thấy không có một người nào có dung mạo có thể xứng đôi với Khuyết Hàn Phù, huống hồ cô còn có một bộ não tới đạt mức thiên tài.

Trúc Âm mở ra lễ vật của mình, kinh hỉ lấy ra tinh tế thưởng thức, ngẩng đầu lên nói với Khuyết Hàn Phù: "Tác phẩm của Long Khiếu đại sư, thứ này không dễ tìm, Hàn Phù có tâm."

Khuyết Hàn Phù tặng cho Trúc Âm chính là một lọ thuốc hít, bất quá các hoạ tiết đều được vẽ tay, vẽ các nét tinh xảo đến cực điểm, dưới đế có khắc hai chữ "Long Khiếu". . 𝑇𝒓uyện‎ hay?‎ 𝑇ì𝐦‎ ngay‎ t𝒓ang‎ chính‎ [‎ 𝑇𝒓U𝐦𝑇‎ 𝒓uyen﹒Vn‎ ]

Phương Phương thấy lễ vật hợp tâm ý Trúc Âm như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên chờ mong, đồ mà bà thích rất nhiều, không biết Khuyết Hàn Phù sẽ tặng bà cái gì.

Trúc Tâm Nhã ôm cánh tay Phương Phương thò lại gần xem lễ vật của bà.

"Thẻ hội viên đen của Mã Lâm." Phương Phương kinh hỉ nói.

Mã Lâm là một khu nhà của hội viên chăm sóc sắc đẹp, hội viên chia làm thẻ trắng, thẻ bạc, thẻ vàng và thẻ đen, trong đó thẻ đen là cao nhất. Có thẻ hội viên đen, không chỉ được hưởng chiết khấu cao nhất, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tối cao của Mã Lâm ---- chuyên viên chăm sóc ưu tú nhất, sản phẩm chăm sóc sắc đẹp tối ưu nhất.

Phương Phương chỉ có thẻ bạc, có một thẻ đen là nguyện vọng lớn nhất của bà.

"Dì ở Mã Lâm tiêu phí mấy trăm vạn mới từ thẻ trắng lên thẻ bạc, Hàn Phù sao con có được thẻ đen?" Phương Phương kích động mà đổi chỗ với Trúc Tâm Nhã, ngồi qua bên cạnh Khuyết Hàn Phù ánh mắt sáng quắc hỏi.

Khuyết Hàn Phù bởi vì ba mẹ, đối với người khác thực lãnh đạm, người khác thấy cô một khuôn mặt lạnh, cũng không dám quá nhiệt tình với cô, Phương Phương nhiệt tình làm cô sửng sốt một chút, cô cho rằng bản thân sẽ không thích người lạ tới quá gần, kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Cô thực thích loại cảm giác này, người trước mắt này là mẹ Trúc Tâm Nhã, là người cô có thể tín nhiệm.

Khuyết Hàn Phù nói: "Nhiều sản phẩm bảo vệ da của Mã Lâm là do con tham dự nghiên cứu chế tạo, coi như con dùng kỹ thuật đổi cổ phần, mỗi vị cổ đông của Mã Lâm đều có một thẻ đen, vừa lúc con không dùng đến, mượn hoa hiến Phật tặng cho ngài."

Phương Phương xoay người có chút hâm mộ nhìn Trúc Tâm Nhã, "Nhã Nhã, có Hàn Phù ở đây, về sau con muốn cái gì mà không được a. Vốn dĩ mẹ cho rằng ba con đối với mẹ đã đủ tốt, nhưng ông ấy lại không có biện pháp kiếm cho mẹ một cái thẻ đen của Mã Lâm."

Trúc Âm oan uổng nói: "Em không có nói với anh là muốn a, em muốn khẳng định anh sẽ kiếm được cho em."

Phương Phương "hừ" một tiếng, "Em không nói anh liền không hỏi sao?"

Trúc Âm không am hiểu dỗ nữ nhân, bị Phương Phương hỏi làm cho sứt đầu mẻ trán, nhanh chóng cầm lọ thuốc hít nói sang chuyện khác, "Hàn Phù, đại sư Long Khiếu một năm chỉ là một lọ thuốc hít, mỗi một cái dù ra giá bao nhiêu cũng không có người bán, chú nhờ người tìm đã lâu, vẫn luôn không có tin tức, cái này là con tìm ở đâu ra?"

Khuyết Hàn Phù nói: "Năm ngoái con vì Long Khiếu đại sư nghiên cứu ra thuốc màu không bị phai màu, không có lấy tiền, ông ấy liền tặng con một lọ thuốc hít làm tạ lễ."

Trúc Âm kinh ngạc thở dốc, cười khổ nói: "Hàn Phù quá ưu tú, chú thế mà cảm thấy Nhã Nhã không xứng với con."

Khuyết Hàn Phù không đồng tình mà nhíu mày, "Nhã Nhã rất tốt, chúng con rất xứng đôi."

Trúc Tâm Nhã đắc ý nhìn Trúc Âm, "Đúng vậy đúng vậy, chúng con là trời sinh một đoi, xứng đôi vô cùng."

Bởi vì có hai món quà của Khuyết Hàn Phù, kế tiếp nói chuyện thuận lợi vô cùng.

Sau khi cơm nước xong, Trúc Tâm Nhã thử hỏi Trúc Âm, "Ba, khi nào con có thể cùng Hàn Phù lãnh chứng a?"

Trúc Âm thấy Khuyết Hàn Phù lập tức liền nhìn qua, trong lòng cảm thán, con gái ngoan của ông cũng thật có phúc khí, tâm tình Trúc Âm thực tốt, vui đùa nói: "Nếu có mang theo sổ hộ khẩu. Bây giờ hai con liền có thể đi lãnh chứng."

Phương Phương phụ hoạ: "Hàn Phù thật là hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, khi nào hai con kết hôn mẹ đều không có ý kiến."

Mắt Trúc Tâm Nhã sáng rực lên, xoay người từ trong túi xách lấy ra sổ hộ khẩu, cầm ở trong tay nói với Khuyết Hàn Phù: "Lát nữa em không về nhà, chúng ta trực tiếp đi lãnh chứng!"

Khuyết Hàn Phù tự nhiên sẽ không có ý kiến, "Được."

"Chờ, từ từ!" Trúc Âm sao có thể ngờ đến Trúc Tâm Nhã sẽ mang theo sổ hộ khẩu, "Con lấy sổ hộ khẩu khi nào?"

Trúc Tâm Nhã vô tội chớp chớp mắt, "Trong lúc ba với mẹ trang điểm thay đồ a."

Phương Phương nói: "Chỉ có mình con mang sổ hộ khẩu thì không thể đăng ký...."

Phương Phương chưa nói xong câu, đã thấy Khuyết Hàn Phù cũng từ trong túi xách lấy sổ hộ khẩu ra.

Trúc Âm, Phương Phương: "......" Có muốn cứ như vậy gả đi hay không? Cho dù bọn họ thực vừa lòng Khuyết Hàn Phù, siêu cấp siêu cấp vừa lòng, thì cũng không thể mới vừa gặp mặt một lần liền đi đăng ký kết hôn a.

Trúc Tâm Nhã sớm biết rằng hai người sẽ do dự, thở dài nói: "Ba mẹ, hai người không đồng ý sao? Kỳ thật ban đầu con cũng không nghĩ đăng ký nhanh như vậy, chính là hai người nghĩ a, Hàn Phù ưu tú như vậy, bởi vì chưa có kết hôn, ngày thường bên người đều có một vòng người ưu tú theo đuổi.

Hai người cũng biết con học tập bình thường, người lớn lên cũng xinh đẹp, nhưng không có xinh đẹp bằng Hàn Phù, tuy rằng có ba là nhà giàu số một Long Thành, nhưng Hàn Phù không thiếu nhất là nhân mạch và tiền. Con bình thường như vậy, ở trong một đám người theo đuổi Hàn Phù không có một chút ưu thế, con rất sợ Hàn Phù bị bọn họ cướp đi.

Những người theo đuổi Hàn Phù không chỉ có ưu tú, hơn nữa nhân phẩm rất tốt, nếu bọn họ biết Hàn Phù đã kết hôn, khẳng định sẽ không tiếp tục vây quanh Hàn Phù, con sở dĩ muốn mau chóng đăng ký kết hôn với Hàn Phù, chính là suy xét tới điểm này. Nếu bởi vậy mà tiếc nuối bỏ qua Hàn Phù, con nghĩ con sẽ hối hận cả đời." Trúc Tâm Nhã ánh mắt khẩn thiết, "Ba, mẹ, hai người đồng ý đi."

Trúc Âm, Phương Phương: "..... Đồng ý."

Con gái ngoan nói quá có đạo lý, trừ bỏ đồng ý còn có thể thế nào?

- ------------

Tặng mọi người 2 chương đọc giao thừa, cho các bạn giao thừa cô đơn như tui 😌

Happy New Year 🥳