Tạ Đông Tự Xuân

Chương 1: Tới nhà cha ruột xin cơm



Gõ chữ: Cô Chuối

Tiết tháng ba gió xuân se se lạnh.

Bên ngoài người đi đường gần như ai cũng khoác một lớp áo thật dày, nhưng Tạ Kỳ chỉ mặc lên người chiếc áo đồng phục thu xuân mỏng manh. Vì lạnh nên đôi tai vốn trắng nay đã đỏ ửng, môi cũng tái nhợt đi.

Tạ Kỳ theo dõi cuộc gọi thông báo thanh toán từ bệnh viện, hơi thở trong không khí lửng lơ như sương mù, trên khuôn mặt xinh đẹp không mang theo bất cứ biểu cảm nào, giọng điệu lại còn u ám hơn. Cậu nói với đầu bên kia điện thoại: "Tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thanh toán."

Sau khi cúp điện thoại, cậu tra chìa khóa vào ổ, nhẹ nhàng xoay một cái, cánh cửa mở ra.

Ngôi nhà vẫn y hệt như hồi cha mẹ cậu rời đi, phòng khách và phòng ngủ được dọn dẹp sạch sẽ chỉ có sàn nhà phủ lên lớp bụi do vài ngày chưa được lau.

Tạ Kỳ cởi đồng phục học sinh, tìm cây lau nhà rồi ngâm vào nước, vắt khô sau đó bắt đầu lau nhà.

Bận rộn nửa ngày, dọn dẹp quét tước sạch sẽ trong nhà xong mới vào phòng ngủ của cha mẹ tìm vài đồng tiền lẻ.

Bây giờ Tạ Kỳ là trụ cột chính của gia đình.

Mẹ thì vẫn là mẹ ruột của cậu còn cha là cha kế tên Hầu Lập Nông hồi xưa làm giáo viên dạy vật lý ở cao trung. Nói mới nhớ, thầy Hầu bắt chuyện được với mẹ cậu cũng là do họ tình cờ ngồi dãy sau trong buổi họp phụ huynh, vừa gặp đã đi đến kết hôn rồi.

Lúc thầy Hầu làm giáo viên cũng không được bao nhiêu tiền, trước khi kết hôn ông ở ký túc xá công nhân viên chức trong trường. Sau khi lấy nhau ông mới dẫn Tạ Kỳ và mẹ cậu đến một căn nhà thuê, thật sự họ cũng là một gia đình rất đỗi bình dị.

Điều không bình thường ở đây có thể là giá trị nhan sắc của mẹ Tạ Kỳ không hề tầm thường. Dáng tạ kỳ cao cao thon gầy như cha ruột của cậu. Còn gương mặt hoàn toàn được thừa hưởng từ người mẹ ruột Khương Tư Ninh, lớn lên trông cậu vừa giống bé trai lại vừa giống bé gái, ngũ quan tinh xảo xinh xinh, dưới khóe miệng còn có một nốt rồi nhỏ xíu đen tròn.

Hồi đó mẹ cậu cũng là mỹ nhân nổi tiếng trong thông, hai mẹ con giống nhau đến sáu phần, bốn phần còn lại thừa hưởng từ ông nội, năm xưa ông cũng là một mỹ nam lừng lẫy.

Nhưng dù rằng Tạ Kỳ điển trai học hành giỏi giang thế nào đi chăng nữa, nhưng lại có một khuyết điểm đó là thị lực không được tốt cho lắm.

Đôi mắt của cậu rất đẹ, độ cong hoàn mỹ thêm lông mi đen dày tự nhiên, đồng tử màu vàng hòa thêm màu hổ phách khiến đôi mắt ít sắc tố lại càng sợ ánh sáng hơn. Thêm phần vì Tạ Kỳ còn mắc chứng rung giật nhãn cầu nên thị lực ngày càng yếu, bình thường đi học phải mang một cặp kính dày cộm.

Vốn dĩ ban đầu thầy Hầu có bàn bạn với mẹ Khương Tư Ninh là thi đại học xong sẽ làm phẫu thuật, nhưng thầy Hầu thấy kiểu phẫu thuật này có tỷ lệ mù quá lớn nên kiên quyết từ chối, thậm chí ông còn tranh cãi với Khương Tư Ninh về chuyện này một lúc lâu.

Bây giờ thì hay rồi, chẳng còn một tiếng cãi vã nào nữa, vì đến tận hôm nay bọn họ vẫn chưa tỉnh dậy.

Tạ Kỳ nhận được điện thoại báo cha mẹ gặp tai nạn đã là chuyện của hai ngày trước. Hai ngày này cậu đội mưa đội gió mệt mỏi chạy qua lại giữa trường học với bệnh viện, vất vả lắm mới trả được chi phí phẫu thuật tạm thời cho hai người, cả cơ thể gần như đã kiệt sức.

Cha Dượng Hầu Lập Nông bị thương rất nặng, xương sừng gãy 11 đốt đâm vào phổi làm khí tràn vào ngực, xương đùi phải đâm lủng da, xương chân và xương tay bị gãy, hộp sọ cũng nứt.

Cuộc phẩu thuận này thậm chí còn không thể hoàn thành xong trong một lần, mà trong khoảng thời gian này Hầu Lập Nông không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ nói rằng phải phẫu thuật tràn khí màng phổi rồi khâu não trước. Hai lần vào ICU thậm chí còn báo với Tạ Kỳ bệnh nhân đang nằm trong cơn nguy kịch.

So với Hầu Lập Nông thì mẹ ruột Tạ Kỳ là Khương Tư Ninh vẫn khá hơn một chút, chân bà bị gãy, mặt chi chít vết sâu, xương cánh tay gãy, nội tạng xuất huyết, còn thêm những mảnh kính ô tô lúc xảy ra tai nạn đâm vào giác mạc. Sau khi lấy mảnh kính ra còn gây sẹo giác mạc ảnh hưởng rất lớn đến thị lực, nếu không tiến hành cấy ghép e là không thể nào khôi phục thị lực như bình thường được.

Dù có thế nào đi chăng nữa, Hầu Lập Nông ở ICU hay Khương Tư Ninh cũng không hề tỉnh lại.

Đột nhiên trong nhà xuất hiện hai người bệnh, Tạ Kỳ còn là một cậu học sinh cao trung, quả thật rất quá sức. May là thầy Hầu có cho cậu biết mật khẩu thẻ ngân hàn nên tạm thời vẫn chi trả được phí phẫu thuật.

Nhưng về lâu về dài vẫn không thể đủ, Tạ Kỳ bèn quay về tìm chút tiền xót lại.

Cậu tìm trên mép giường, tìm mãi cũng thấy được một túi vải nhỏ, lục lọi ở trong thì có được chút trang sức bằng vàng Hầu Lập Nông đưa cho. Tạ Kỳ cầm lên ước lượng, phong chừng có thể đổi ra được ba bốn vạn gì đó.

Mặc dù thầy Hầu tặng mẹ cậu nhân ngày cưới nên nó mang một ý nghĩa rất đặc biệt, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, thật sự đã không còn cách nào khác là phải bán nó đi.

Một chiếc máy thở tốn ít nhất ba bốn ngàn, huống chi thuốc thang rồi những thiết bị y tế, tất cả đều phải chi tiền.

Lúc này Tạ Kỳ vẫn đang trong giai đoạn nước rút của cao trung, vài tháng nữa đã phải thi đại học, xem ra giờ mọi thứ cũng đã xong cả rồi.

Tạ Kỳ lấy lại bình tĩnh, cầm túi trang sức vàng đến tiệm kiếm chút tiền. Những thứ này đáng giá hơn Tạ Kỳ nghĩ, đổi được tận năm vạn.

Tạ Kỳ cầm tiền vội vàng chạy về phía bệnh viện.

Thị lực của Tạ Kỳ không tốt lắm, dù ngoài trời không nắng lắm nhưng nhìn lâu vẫn cảm thấy mệt, vậy nên cậu phải đội thêm mũ lưỡi chai để che bớt ánh sáng.

Sau khi đến bệnh viện Tạ Kỳ vào thang máy bấm nút, chẳng mấy chốc đã đến nơi, Tạ Kỳ lại theo dòng người bước ra ngoài.

Đang định vào khoa chỉnh hình đột nhiên phía xa xa có vài người đang đứng, một giọng nữ lánh lót từ phía bên kia truyền tới, càng lúc càng lớn: "Ngày nào con tôi cũng truyền dịch, nó gầy hết cả rồi. Tôi hầm bát canh sâm nhưng nó không uống được, tôi còn có cả ống hút đây này."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng tốt tình phân giải cho bà: "Con bà nằm đã lâu nên dạ dày rất yếu, khó tiêu hóa được mấy thứ này lắm."

Có lẽ bản chất của tất cả người Trung Quốc đều rất thích hóng chuyện, Tạ Kỳ len lén dừng bước, lợi dụng chiều cao của mình nhìn sang bên kia. Đang nói là một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹ quý phái, còn xách cả cái cà mèn trong tay.

Người phụ nữ nói chuyện có vẻ đang nôn nóng: "Tôi không cho nhiều sâm quá đâu, vậy cũng không uống được sao? Bác sĩ thấy không, con trai tôi gầy lắm rồi, đến cả mặt cũng hóp vào trong! Con trai tôi nuôi nấng trắng trẻo mập mạp, giờ nó gầy mất rồi!"

Bác sĩ tốt tính nói tiếp: "Thật sự là không được ạ, ngay cả khi bây giờ cậu ấy có tỉnh thì phải ăn đồ ăn lỏng trong hai tuần. Chức năng dạ dày vẫn chưa sống lại hết nên ăn như thế sẽ khiến cơ thể bệnh nhân nặng thêm."

Lúc này người phụ nữ xinh đẹp mới cắn răng nói: "Thôi được rồi, bao giờ con tôi mới tỉnh? Nó đã nằm nửa năm rồi."

Bác sĩ đáp: "Chuyện này không chắc chắn được..."

Tạ Kỳ không nghe tiếp, chỉ nện bước vào phòng mẹ mình thật nhanh.

Phòng thầy Hầu không được vào vì người vẫn còn trong ICU, chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ để nhìn.

Khác với khương Tư Ninh, thầy Hầu mồ côi ca mẹ không có thân nhân nào, cả bạn bè cũng không có bao nhiêu, tính cách thì quái gỡ, bình thường cũng không thích nói chuyện với Tạ Kỳ lắm. Trông có vẻ lạ nhưng ông rất tốt với Khương Tư Ninh, thật ra sâu trong lòng Tạ Kỳ cũng rất quý người cha kế này --- cuối cùng thì thầy Hầu cũng lớn hơn cậu mười tuổi, cho nên lúc nào Tạ Kỳ cũng gọi ông là Thầy Hầu."

Tạ Kỳ đến phòng bệnh của Khương Tư Ninh nhưng bà vẫn chưa tỉnh dậy. Tạ Kỳ hỏi bác sĩ thì biết vì bà mất quá nhiều máu nên phải vài ngày nữa mới có thể tỉnh lại.

Tạ Kỳ đến đại sảnh nộp phí trước, phí y tế 8.800 mỗi ngày chưa bao gồm chi phí phẫu thuật cho Hầu Lập Nông, sau đó là hàng tá chi phí khác nữa.

Khương Tư Ninh không có những khoảng tiền tiết kiệm khác, ngay cả thầy Hầu cũng vậy ---- Dù sao ông cũng chỉ mới công tác ba năm, tiền lương giáo viên lại không được bao nhiêu, có thể tiết kiệm được cũng là chuyện lạ.

Tạ Kỳ khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng hơn.

Trên đường về phòng bệnh đột nhiên điện thoại reo lên, là tin trong một group nhỏ.

Chiến thần thuần ái: "Tạ Kỳ mẹ cậu vẫn chưa tỉnh à?"

Mạch môn vĩnh tồn: "Giáo viên trên trường tổ chức quyên góp nhưng mà cũng không được bao nhiêu, hình như hơn hai vạn. Tạ Kỳ, cậu có thời gian thì ghé trường gặp thầy Vương để lấy tiền nhé."

Tạ Kỳ xin nghỉ hai ngày không đến lớp, cậu chỉ ghé qua ký túc xá công nhân viên để lấy thẻ ngân hàng của thầy Hầu, nào ngờ trường còn tổ chức quyên góp cho mình, điều đó khiến cậu cảm thấy lòng mình ấm áp hơn: "Được, mai tớ sẽ ghé."

Chiến thần thuần ái: "Chiều nay cậu không tới hả?"

Tạ Kỳ trả lời: "Chiều nay phải tới chỗ cha ruột xin cơm = ="

Mạch Môn Vĩnh Tồn: "?? Cha cậu bỏ vợ bỏ con rồi mà? Hay là thôi đi, ông cũng bỏ rơi hai người rồi, liệu có cho cậu tiền không?"

Tạ Kỳ nói: "Ít nhất cũng phải trả tiền nuôi nấng bảy tám năm qua chứ. Nếu ông ấy không đưa tớ sẽ tói trước nhà ổng khóc lóc ăn vạ."

Mạch Môn Vĩnh Tồn: "..."

Tạ Kỳ: "Khóc lóc ăn vạ, dùng máu viết 800 chữ Thảm lên mặt đất."

Chiến Thần Thuần Ái: "..."

Bọn họ đương nhiên biết rõ tình huống của gia đình Tạ Kỳ. Thật ra trước kia Tạ Kỳ là gia đình có tiền, từ nhỏ đã được học thêm nhiều thứ như piano, violon, đàn tranh, khiêu vũ quốc tế và cả thư pháp hội họa.

Còn chưa kể quần áo dày dép trên người Tạ Kỳ đều có giá hàng chục vạn.

Nhưng cha ruột tên Tạ Đới của cậu lại là một tay chơi bời lêu lổng, năm đó khi Khương Tư Ninh còn xinh đẹp ông đã bất chấp phản đối từ cha mẹ để cưới bà, thấy đứa con ăn chơi hoang đàng dần thay đổi cùng cố gắng phấn đấu với Khương Tư Ninh. Nhưng rồi ngựa lại quen đường cũ, tin tưởng một gã ăn chơi rồi sẽ thay đổi cũng chính là sai lầm nhất đời của Khương Tư Ninh.

Tạ Đới này kết hôn xong vẫn năm lần bảy lượt ăn vụng bên ngoài, sau này còn nhìn trúng một học sinh nữ trẻ tuổi xinh đẹp rồi ly hôn với Khương Tư Ninh.

Năm đó Tạ Đới đã hỏi Tạ Kỳ theo ai, Tạ Kỳ không hề chọn Tạ Đới mà chọn Khương Tư Ninh. Điều này làm cho người nhà họ Tạ khó mà tin nổi vì họ Tạ có rất nhiều tiền, còn Khương Tư Ninh rất đỗi bình thường gia đình cũng bình thường, đáng lẽ cậu nên thông minh hơn, chọn nhà họ Tạ thì sau này sẽ được giúp đỡ hơn rất nhiều so với Khương Tư Ninh.

Tóm lại, cuộc sống của Tạ Kỳ xuống dốc không phanh, Khương Tư Ninh cũng từ thân phận người đàn bà giàu có trở thành một người bình thường, nhưng cả hai chưa bao giờ hối hận vì điều đó.

Khi ấy Khương Tư Ninh rất kiên cường, không cần phí nuôi dưỡng của Tạ Đới. Nhưng bây giờ Tạ Kỳ nghĩ rằng, thật sự cậu rất muốn đánh Tạ Đới một trận, nói Tạ Đới cho mình vài trăm vạn thì mới thỏa được đơn ly hôn.

Nhưng mọi chuyện cũng đã quá muộn, nếu Hầu Lập Nông và Khương Tư Ninh không xảy ra chuyện thì hẳn họ sẽ không cần mấy đồng tiền của Tạ Đới kia, có thể họ cũng đang rất khá.

Bây giờ cha mẹ cậu gặp chuyện rồi, Tạ Kỳ đành phải quay về lợi dụng Tạ Đới.

Đồ mà thầy Hầu tặng mẹ cậu bán được cũng đã bán hết rồi, còn sợ gì mất mặt với Tạ Đới nữa?

Bác sĩ cũng đã nói, chỉ riêng việc điều trị cho thầy Hầu đã tiêu tốn 30 vạn nhân dân tệ. Chi phí thuốc than của Khương Tư Ninh chắc chắn không nhiều lắm, chân bà vẫn chưa làm phẫu thuật nhưng có thể cũng vài vạn thôi.

Nhưng dù Tạ Đới có đồng ký trả cho cậu tiền nuôi nấng thì cũng chỉ cho khoảng hai ngàn một tháng, nếu bảy năm thì mới tầm mười sái vạn tám, thiếu đến vài chục vạn nữa.

Tạ Kỳ lo lắng nhắn vào group: "Nếu không được thì tới đi làm mẫu nam."

Chiến Thần Thuần Ái:= "???"

Mạch Môn Vĩnh Tồn: "Tớ nghĩ chắc không được đâu, mấy mẫu nam ai cũng có cơ ngực bự, mà cậu thì...cup ngực còn không được cỡ A nữa, cơ bụng thì phải nằm mơ mới có."

Chiến Thần Thuần Ái: "Hơn nữa làm mẫu nam còn phải pass vòng kiểm tra chính trị nữa."

Tạ Kỳ: "......"

Tạ Kỳ kiên cười nói: "Vậy thì đi làm vịt, chỉ cần tớ muốn, nhất định tớ sẽ trở thành chú vịt đỉnh cao nhất Châu Á."